Tô Tử Du cầm đũa và hướng dẫn cách sử dụng khi gắp rau.
Túc Bảo thấy vậy liền cầm đũa để cùng dạy.
Diêu Linh Nguyệt nhìn chằm chằm vào Tô Tử Du, rồi nhìn Túc Bảo, ngón tay đặt trên đầu gối cô khẽ cử động.
Cô còn chưa học được cách cầm đũa thì Túc Bảo và Tô Tử Du đã bỏ cuộc vì làm mẫu và ăn no căng cả bụng.
Túc Bảo nói: “Em không dạy tiếp được đâu, em ăn không nổi nữa rồi!”
Tô Tử Du nói: “Em ăn không nổi nữa rồi, anh ơi, đến lượt anh đấy!”
Tô Tử Chiến cười lạnh nói: “Nhàm chán.”
Cậu liếc nhanh về phía Diêu Linh Nguyệt và đấu tranh nội tâm.
Tô Nhất Trần vẫn luôn lặng lẽ nhìn nãy giờ bỗng lên tiếng: “Để ba.”
Anh vừa nói, Diêu Linh Nguyệt đã lập tức chú ý đến anh và nhìn anh chằm chằm.
Tô Nhất Trần giơ tay lên, bàn tay cầm đũa có khớp xương rõ ràng, mảnh khảnh và khỏe khoắn, dường như Diêu Linh Nguyệt bị hấp dẫn, cô lại nhìn đăm đăm vào tay anh.
“Hãy cầm đũa lên.” Tô Nhất Trần nói.
Diêu Linh Nguyệt giơ tay lên và nhìn vào tay cô.
Sau đó cô nhìn đôi đũa trên bàn và ngập ngừng cầm lấy chúng.
Tô Nhất Trần giơ tay chỉnh lại cách cầm đũa của Diêu Linh Nguyệt: “Không được cầm chiếc dài chiếc ngắn. Hai chiếc đũa phải có chiều dài bằng nhau.”
Anh đẩy chiếc đũa dài sao cho hai chiếc đũa ngang nhau.
“Giữ chặt ngón trỏ, đừng chỉ trỏ.”
Diêu Linh Nguyệt nhìn chằm chằm vào tay cô…rồi duỗi ngón giữa ra.
Mọi người: “…”
Tô Nhất Trần: “…”
Anh lặng lẽ ấn lại hai ngón tay của Diêu Linh Nguyệt, cô vô thức siết chặt tay anh.
“Khôn tại thượng can tại hạ, không xê dịch khi gắp rau, không lật bát đĩa trước mặt người khác.”
“Không học lễ nghi thì không thể đứng lên được. Nghi thức cầm đũa là thứ được truyền lại từ tổ tiên chúng ta, nó tượng trưng cho lễ nghi cơ bản trên bàn ăn, nhất định phải học thành thạo.”
“Hiểu không nào?”
Tô Nhất Trần cúi đầu nhìn Diêu Linh Nguyệt để xác định xem cô có nghe lời anh nói không.
Tiếc là không.
Diêu Linh Nguyệt ngơ ngác nhìn đôi đũa của mình.
Túc Bảo chống cằm hỏi: “Cậu cả chắc chắn mợ cả có thể hiểu được à?”
Tô Nhất Trần: “…Cậu cả sơ ý quá.”
Tô Tử Du gật đầu: “Đúng vậy, người ta còn chưa biết nói đã dạy người ta lễ nghi?”
Tô Nhất Trần mặt không cảm xúc nói: “Con giỏi thì con dạy đi.”