Không phải ông ta bị hai đồ ngốc Diêu Kính Vân và Diêu Thi Duyệt lừa rồi đấy chứ…
Tô Nhất Trần nói chú Nhiếp đưa cho cảnh sát một túi tài liệu.
Đương nhiên nhà họ Tô sẽ không bỏ qua cho nhà họ Diêu, bọn họ nhận định Tô Tử Chiến và Tô Tử Du là đứa nhỏ nhà mình, há miệng ngậm miệng là huyết mạch nhà họ Diêu, giữ lại chắc chắn là tai họa.
Cảnh sát xem hết chứng cứ trong tập tài liệu, sắc mặt càng ngày càng trở nên nghiêm trọng, không biết đang nhỏ giọng nói gì đó với Tô Nhất Trần.
Cuối cùng họ còng cả ba người Diêu Thi Duyệt, Diêu Kính Vân và nhị trưởng lão nhà họ Diêu lại!
“Mấy người liên quan đến giam giữ phi pháp, giết người, mua bán thi thể… Mang đi!”
Lúc nhị trưởng lão nhà họ Diêu đến thì vô cùng kiêu ngạo, thế nào ông ta cũng không ngờ kết quả cuối cùng lại là mình bị mang đi!
“Có phải tính sai rồi không?” Ông ta lạnh mặt, nhíu mày quát lớn: “Đây chính là thái độ làm việc của mấy người sao? Nhà họ Tô có tiền thì giúp nhà họ Tô! Đúng là lũ khốn nạn giả danh vì nhân dân!”
Cảnh sát cố gắng kiềm chế để không đấm ông ta một trận.
Diêu Thi Duyệt thì la to: “Không, không phải vậy, sao tôi cũng bị bắt? Cái gì tôi cũng không làm!”
Cô ta nhìn về phía Tô Nhất Trần, lo lắng hô to: “Tổng giám đốc Tô, cứu tôi! Tấm lòng của tôi anh biết rõ mà! Vừa mới ban nãy tôi còn không tiếc bán nhà họ Diêu để giúp nhà họ Tô!”
Hai trưởng lão bị bắt đi một cách thuận lợi như vậy cũng nhờ một phần công lao của cô ta mà!
Không có cái USB kia của cô ta thì sao họ có thể bị định tội nhanh như vậy được?
“Tổng giám đốc Tô, anh không thể vô tình như vậy được!” Diêu Thi Duyệt khóc lớn: “Tôi vẫn luôn giúp anh, tất cả những gì tôi làm vì muốn tốt cho anh, tôi chưa từng muốn làm chuyện gì tổn hại đến nhà họ Tô!”
“Anh tin tôi đi…”
“Tôi không cam tâm, vì sao chị tôi đã thành như vậy rồi mà nhà họ Tô mấy người còn giữ chị ta lại, tại sao lại đối xử lạnh lùng với tôi như vậy?”