Quỷ nhu nhược nhìn lệ quỷ nhỏ đang chạy tới, nó duỗi tay xoa đầu lệ quỷ nhỏ rồi nói: “Lần này anh không có kẹo cho em, nhưng lần trước anh để lại cho em một cái.”
Quỷ nhu nhược lấy ra một cây kẹo mút rồi đưa cho lệ quỷ nhỏ, lệ quỷ nhỏ vui vẻ cầm kẹo chạy đi.
Nữ quỷ tân nương thèm thuồng nói: “Thế phần của nô gia đâu?”
Quỷ nhu nhược mỉm cười: “Ta không còn nữa, nhưng quỷ xui xẻo có đấy.”
Nữ quỷ tân nương lập tức chạy tới nói: “Anh cả xui xẻo, anh có kẹo cho nô gia em không?”
Quỷ xui xẻo nói: “Không có, không có!”
Nói xong, nó nhìn quỷ nhu nhược đầy cảnh giác.
Người gì không biết…. à nhầm, quỷ gì không biết.
Lấy kẹo của quỷ khác để mượn hoa cúng phật hả, thật là vô liêm sỉ!
Quỷ nhu nhược hỏi: “Đúng rồi, quỷ ngụy thiện bị nhốt bên trong thế nào rồi?”
Nữ quỷ tân nương lắc đầu, “Nó nói với nô gia, nó biết mình sai, nhưng nô gia nhìn ra nó gạt quỷ, rõ ràng nó không cảm thấy bản thân có lỗi.”
Quỷ đào hoa nhếch môi: “Ta đi xem thử đám cà độc dược ta trồng trong hồ lô thế nào rồi, nếu không đủ dinh dưỡng thì phải tìm thứ gì đó để tưới…”
Quỷ ngụy thiện lắm sát khí như vậy, cạo chút sát khí của nó tưới cho cà độc dược chắc chẳng sao đâu nhỉ?
Quỷ xui xẻo gật đầu, “Ta cũng đi xem xương cốt chôn ở phía sau, khó khăn lắm mới ấp ủ ra đống xương đó, nhất định phải đổ đầy tà khí vào xương, nếu không lần sau chơi mạt chược sẽ không có xương để dùng đâu.”
Đám ác quỷ bước về phía căn phòng nhỏ tối tăm.
Túc Bảo quá lương thiện, chỉ cần ác quỷ thu nạp về không chạm tới giới hạn của bé thì bé sẽ không tiêu diệt.
Nhưng đám quỷ đào hoa đều cảm thấy không thể để quỷ ngụy thiện tiếp tục tồn tại.
Không sợ tiểu nhân chân chính, chỉ sợ ngụy quân tử, câu nói này không phải nói chơi!
Túc Bảo và hai anh em Tô Tử Du ngủ suốt buổi chiều, mãi đến bữa tối mới thấy đói.
Ăn xong, ba đứa trẻ lại nhanh chóng đi ngủ.
Ngày hôm sau.
Bà cụ Tô dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, tuy trong nhà có người giúp việc nhưng bà vẫn thích tự mình dậy và bận rộn chăm sóc gia đình.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Thời tiết càng lúc càng lạnh, sau khi ra khỏi phòng, bà cụ thấy gió thổi mạnh nên quay lại mặc áo khoác.
Sau đó ông cụ Tô cởi chiếc áo khoác len kiểu cán bộ cũ của mình khoác lên người vợ.
Hơi ấm truyền tới, bà cụ Tô chỉnh áo rồi cười nói: “Ông không thấy lạnh sao?”
Ông cụ Tô khoanh tay, không buồn suy nghĩ mà nói: “Chính vì thấy quá lạnh… nên tôi chuẩn bị thay áo khoác lông vũ.”
Nói xong ông cụ đi vào lấy chiếc áo khoác mới rồi kéo khóa áo lên tận cổ.
Xong xuôi, ông cụ Tô hài lòng gật đầu: “Phải thế này chứ, không còn lạnh nữa rồi!”