Chim dậy rất sớm, trời vừa tối đã ngủ, vừa bình minh đã dậy.
Tiểu Ngũ chắc chắn đã dậy, lúc này nó đang chơi ở ban công tầng hai.
Chỉ có một mình con chim là nó nên nó cảm thấy rất nhàm chán, miệng nó ngậm một quả bóng nhỏ rồi ném rổ… Quả bóng rơi đúng vào cái rổ chỉ cao bằng nó.
Ném bóng xong nó lại chạy qua một bên, giẫm lên ván trượt chỉ bằng nửa người nó, loạng choạng đến “bãi đỗ xe” rồi mới dừng ván trượt lại.
Sau đó nó lại ngậm một đồng xu đặt vào hộp tiền cạnh viên đá mài, phía đá mài có một bộ xương khô nhỏ, sau khi bỏ tiền xu vào đó nó bắt đầu mài.
Tiểu Ngũ ngẩng đầu lên nhìn bộ xương khô.
“Ha… Có tiền có thể sai khiến ma quỷ!”
Tiểu Ngũ vỗ cánh, ngậm một cái xe đạp nhỏ, xe đạp này cũng là đồ chơi chuyên dụng của vẹt, lớn chưa đến nửa bàn tay, Tiểu Ngũ cưỡi hai vòng rồi vỗ cánh, xe đạp tự mình bay ra ngoài.
Sáng sớm một mình nó đã chạy tới chạy lui chạy lên chạy xuống, cắn cái này ngậm cái kia, còn bận hơn cả bà cụ Tô chuẩn bị bữa sáng ở bên dưới.
Lúc này Tiểu Ngũ nghe được hình như có ai đó đang gọi nó.
Giống như giọng của bà cụ…
Tiểu Ngũ ha một tiếng rồi xông vào căn phòng nhiệt đối của mình, ngậm cửa lồng sắt đóng lại.
Nó vẫn chưa yên tâm, lại chặn thêm một thanh gỗ nữa vào trước cửa.
Sau đó nó hoảng sợ dán lên trên cửa lồng, đôi mắt xanh nhỏ như hạt đậu nhìn chằm chằm ra bên ngoài.