Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 1396



Chương 1409

Tô Tử Chiến “…”

Kỷ Trường “…”

Diêu Linh Nguyệt đang bận rộn nhét trái cây vào miệng mình cũng quay sang liếc nhìn quỷ thích khóc.

Tô Nhất Trần ngồi ở sau bàn làm việc chỉnh sửa tài liệu, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên xác nhận xem Diêu Linh Nguyệt có bóc vỏ cam rồi mới ăn không.

Dù sao anh cũng không nhìn không nghe được, chỉ có thể dựa vào một số câu hỏi mà Túc Bảo vàTô Tử Chiến hỏi để có thể đoán được đứa quỷ thích khóc kia nói cái gì.

Quỷ thích khóc tiếp tục: “Tôi đã rất hạnh phúc khi lần đầu tiên có bạn trai. Lần cãi nhau đầu tiên là khi chúng tôi mới hẹn hò được 3 ngày. Anh ấy đi chơi bóng rổ và tôi đã gửi tin nhắn cho anh ấy nhưng anh ấy không trả lời tôi. ”

Quỷ thích khóc và quỷ hồ đồ ở cùng thời, vào thời điểm đó, điện thoại di động chưa phổ biến và công cụ liên lạc phổ biến hơn là PHS.

“Sau khi trở về chúng tôi bắt đầu cãi nhau, khi cãi nhau tôi sẽ khóc.”

“Bạn trai tôi nói, một tin nhắn tốn hai xu, có việc gì có thể gặp nhau nói chuyện, không cần phải nhắn tin nhiều như vậy. Tôi cảm thấy anh ấy keo kiệt, không yêu tôi, thế là tôi chia tay trong nước mắt”.

Chỉ vì những vấn đề tầm thường lông gà vỏ tỏi này mà chúng tôi cứ cãi nhau mãi, cứ cãi nhau là sẽ khóc.

Cuối cùng, bạn trai cảm thấy tôi quá phiền phức nên đã chia tay tôi.

“Sau khi chúng tôi chia tay, tôi đã khóc suốt bốn năm đại học”.

Túc Bảo, Tô Tử Chiến, Kỷ Trường “…”

Chỉ chia tay thôi mà khóc suốt bốn năm?

“Sao lại khóc?” Tô Tử Chiến tò mò hỏi.

Quỷ thích khóc nghĩ về quá khứ đau buồn đó, đó là mối tình đầu… Nghĩ đến đó, nước mắt lại rơi, nó lại than thở: “Mỗi lần tôi nghĩ đến việc mình đã trao cả trái tim mình cho anh ấy nhưng chỉ nhận lại được kết cục là chia tay… Tôi cảm thấy không thoải mái.”

“Nếu yêu một người, chẳng phải bạn nên yêu tất cả mọi thứ của họ sao? Tôi thích khóc, tôi thừa nhận điều đó, nhưng anh ấy là người khiến tôi khóc đầu tiên!”

“Tại sao anh ấy không thể nhẹ nhàng dỗ dành tôi từng giây từng phút? Tôi không muốn khóc, nhưng khi trời sang thu tôi sẽ bỗng thấy buồn, cứ thế nước mắt tuôn rơi, lúc đó anh ấy nên cảm thấy thương yêu tôi rồi ôm tôi vào lòng nói tôi là đồ ngóc…”

Túc Bảo bối rối.

Tô Tử Chiến: Đồ ngốc? Đúng là ngốc thật…

“Tôi thường nói chuyện với bạn bè và mỗi lần nhắc đến chuyện đó đều khóc. Cuối cùng, bốn năm đại học trôi qua, tôi đã khóc với tất cả bạn bè trong lớp và tất cả những người bạn cùng khoa mà tôi quen.”.

Kỷ Trường “…”

Sau khi tốt nghiệp đại học, lần đầu tiên bước vào xã hội chắc chắn sẽ rất khó chịu, và đương nhiên việc khóc là điều khó tránh khỏi.

Những đồng nghiệp mới gặp lúc đầu sẽ an ủi tôi, nhưng sau đó họ sẽ tránh mặt tôi khi nhìn thấy.

Túc Bảo ngơ ngác: “Không phải vừa rồi dì kia cũng giống như vậy sao?”

Quỷ thích khóc mím môi, tủi thân nói: “Sao có thể giống nhau được? Ít nhất tôi sẽ không khóc lóc cầu xin người khác tha thứ…”

Tô Tử Chiến, nói: “Tôi đoán cũng gần giống vậy.”