Túc Bảo đột nhiên nắm lấy thanh kiếm sắc bén cắm ở bụng Kỷ Trường, hét lớn: “Sư phụ, cho con mượn kiếm!”
Nói xong bé dùng sức rút kiếm ra!
Phụt……
Máu phun ra, ôi không, phải nói là sát khí tuôn ra từ người Kỷ Trường, trong nháy mắt hắn đã bị lọt hơi ra ngoài.
Kỷ Trường: “???”
Túc Bảo cầm trong tay thanh kiếm sắc bén, chém mạnh về một hướng!
Choang một tiếng, nhát kiếm của Túc Bảo vừa hay chặn được thanh kiếm đang chém vào bé.
Hóa ra Bóng đen khá thận trọng, tuy bây giờ Túc Bảo chỉ là một đứa trẻ nhưng ít nhiều gì thì trước đây bé cũng là cựu Diêm Vương.
Vì thế Bóng đen vừa quan sát vừa khiêu khích, cho đến khi xác nhận Túc Bảo thực sự không thể gây nguy hiểm cho hắn ta, hắn ta lập tức dùng kiếm chém bé.
Bóng đen vốn chẳng bao giờ nương tay với ai, hắn tuân thủ nguyên tắc diệt cỏ phải diệt tận gốc, trước tiên cứ giết chết tiểu Diêm Vương rồi tính sau!
Ai ngờ Túc Bảo đột nhiên rút kiếm ra chặn đường kiếm của hắn ta!
Bóng đen kinh hãi, nhưng hắn ta nhanh chóng bình tĩnh lại.
Giờ khắc này, hắn ta không thể triệu hồi thanh kiếm của mình, nhưng hắn ta vẫn phải tiếp chiêu mà Túc Bảo sắp tung ra!
Giây tiếp theo…
Túc Bảo duỗi bàn tay nhỏ bé còn lại vỗ vào bụng hắn ta!
“Gọi ba đi!” Bé hét lên.
Bóng đen: “?!”
Hắn ta cảm thấy bị xúc phạm!
Bóng đen bực bội tung ra một chưởng, ngờ đâu chỉ đánh vào khoảng không.
Khi chiêu thức thất bại, hắn ta lập tức ẩn nấp rất thận trọng, nhưng không ngờ hắn ta không thể chui vào đất như trước nữa!!!
Đồng tử của Bóng đen co lại, hắn ta cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Đúng lúc này, một con dấu lớn đập vào đầu hắn ta.
Bốp–
“Ngươi!” Bóng đen kinh hãi, lập tức chạy về phía sau.
Sắc mặt Túc Bảo vô cùng lạnh lùng, bé cầm kiếm của Kỷ Trường bay vút lên, tiện chân đạp vào đầu rồng của âm mạch.
Kỷ Trường bị âm mạch cắn, lập tức rên một tiếng.
Túc Bảo: “Thật xin lỗi, sư phụ! Con không cố ý!”
Kỷ Trường không có cách nào xua tay… À quên, giờ thì hắn xua tay được rồi.