Một người đã mất đi người thân ruột thịt, sẽ là lúc đáy lòng cô đơn trống rỗng nhất, thật ra lúc này rất cần có người an ủi.
Mộc Quy Phàm quả thật rất khó đánh hạ, nhưng người càng khó đánh hạ, một khi đánh hạ được thì sẽ trở thành chỗ dựa vững chắc nhất.
Đến lúc đó, địa vị của Viện Viện cũng sẽ không bị phá vỡ!
Tài xế không nói gì nữa.
Lặng im một hồi, người phụ nữ nhìn ra ngoài cửa sổ, cười lạnh thấp giọng nói: “Kết quả dù tệ đến mấy cũng tốt hơn bọn ta bây giờ, hiện tại hai mẹ con bọn ta bị ức hiếp tới mức sắp chết đến nơi rồi…”
“Tôi là mẹ kế, nhưng lại bị con gái của vợ cả ức hiếp, thậm chí phải quỳ xuống xin lỗi nó, tôi không muốn sau này Viện Viện sẽ bị bắt nạt kinh khủng hơn.”
Viện Viện nghe thế, không nhịn được nắm chặt ngón tay.
Cô bé nhất định phải giành được cậu cả, cho dù em họ có trở về, cũng phải chia một nửa cậu cả cho cô bé.
Em họ có nhiều người thương yêu như vậy, nhưng cô bé chỉ có một mình cậu cả thôi.
Vừa rồi cô bé đi ngang qua xe của cậu cả, còn nhìn thấy trên cái xe ngầu đét của cậu cả có đặt một chiếc ghế an toàn màu hồng nhạt đáng yêu.
Cô bé muốn ngồi lên cái ghế kia, muốn sau này cậu cả sẽ chỉ cưng chiều cô bé mà thôi.
Người phụ nữ đột nhiên nói: “Đổi hướng đi, chúng ta đến nhà họ Tô thăm bà cụ Tô một chút.”
Nghe nói bà cụ đó ngóng trông cháu ngoại đến đổ bệnh.
Đương nhiên không phải cô ta muốn để Viện Viện tới nhận bà cụ Tô làm bà ngoại, nhưng Viện Viện là cháu gái của Mộc Quy Phàm, về tình về lý thì cũng phải đến thăm một chút.
Viện Viện đi cùng mẹ cô bé đến nhà họ Tô, nhưng bởi chỉ tạm thời muốn đến thăm hỏi nên không thể đi tay không. Vì vậy hai mẹ con lại đến cửa hàng gần đó, định mua quà cáp.
Mẹ Viện Viện ngẫm nghĩ: “Nhà họ Tô không thiếu thứ gì, trước đây từng nhìn thấy video múa đăng trên ứng dụng video clip của bà cụ Tô, trên tay bà ấy đeo vòng tay phỉ thúy…”
Vào lúc không biết một người thích gì, trước tiên xem trên người bà ấy đeo cái gì, mặc cái gì, sau đó lại mua theo những món này, thường sẽ không giẫm phải mìn phạm lỗi.
Ví dụ, bà cụ Tô đeo vòng tay phỉ thúy, vậy tặng cho bà ấy một chiếc vòng tay phỉ thúy nữa, có lẽ bà ấy sẽ thích. Lùi một vạn bước xem như bà ấy không thích cũng sẽ không giẫm phải mìn của bà ấy.
Mẹ Viện Viện vừa nói vừa hỏi: “Đã hiểu chưa?”
Viện Viện cái hiểu cái không.
Mẹ Viện Viện lại cho thêm ví dụ: “Ví dụ con có thể quan sát cậu cả của con thích gì, chúng ta sẽ tặng cậu của con cái đó… Cái này gọi là thuận theo sở thích.”
Viện Viện suy nghĩ rồi nói: “Cậu cả thích xe việt dã màu đen, xe việt dã rất ngông rất ngầu.”
Mẹ Viện Viện chợt nghẹn lời.
Cô ta cũng từng nhìn thấy chiếc xe việt dã kia rồi, trông không rẻ tiền, chắc phải hơn mấy triệu…
Cô ta không mua nổi.
Hai người đến cửa hàng, đi chọn phỉ thúy.
Quà tặng cho bà cụ Tô tất nhiên không thể kém quá, mẹ Viện Viện chọn tới chọn lui, càng ngày càng thấy xấu hổ.
Người bán hàng tràn đầy tươi cười: “Nếu tặng người lớn tuổi, phỉ thúy màu tím là tốt nhất.”