Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 157: Tô Cẩm Ngọc trở lại nhà họ Tô



Tô Cẩm Ngọc bay vút ra ngoài, treo mình trên ngọn cây quế.

Con chim nhỏ đang đậu trên cành sợ hãi vỗ cánh bay đi, còn làm rơi lại đống phân.

Tô Cẩm Ngọc: “...”

Cô rút lại suy nghĩ vừa rồi!

Túc Bảo mà là áo bông nhỏ ấm áp gì chứ? Rõ ràng là... Ối? Cô rời khỏi Tô Tiểu Ngọc rồi hả?

Tô Cẩm Ngọc vội vàng bay lên, phát hiện trước đó cô có cố gắng thế nào cũng không thể rời khỏi ký chủ, thế nhưng bây giờ cô đã được tự do.

Cô kêu lên rồi bay về phía Túc Bảo: “Không ngờ con lại cừ như thế!”

Túc Bảo ra vẻ “đương nhiên rồi”.

Hai người đang hạnh phúc đều không để ý đến việc có âm khí đang đến gần bọn họ...

Kỷ Trường nhíu mày nhìn xung quanh, hắn thấy hơn mười đến hai mươi âm quỷ đang dần dần tụ tập bên ngoài trang viên nhà họ Tô.

Bọn âm quỷ này đang mở to đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào Tô Cẩm Ngọc tỏa sáng vàng lấp lánh.

Kỷ Trường nghĩ thầm sẽ không phải giống như hắn nghĩ chứ...

Chẳng lẽ những mảnh vỡ hồn phách của Tô Cẩm Ngọc đã tình cờ bị bọn âm quỷ xung quanh “chia sẻ”?

Túc Bảo không để ý đến âm quỷ ở đằng xa, bé kéo Tô Cẩm Ngọc chạy như bay đến chỗ bà cụ Tô.

“Bà ngoại, bọn con về rồi đây!” Cô nhóc nhào vào lòng bà cụ Tô.

Ngay cả Tô Cẩm Ngọc cũng bị kéo ngã vào lòng bà cụ Tô...

Bà cụ Tô duỗi tay ôm Túc Bảo, Tô Cẩm Ngọc cũng có cảm giác mình bị ôm.

“Cục cưng ngoan, con về rồi!” Vẻ tang thương và cô đơn khó tả vừa rồi trên người bà đều biến mất, lúc này trên mặt chỉ còn lại nụ cười hiền lành.

Tô Cẩm Ngọc không biết mình bị làm sao, cô cảm thấy chóp mũi chua xót, nước mắt cũng rơi xuống.

“Kỳ quái, sao mình lại khóc rồi...” Tô Cẩm Ngọc vội vã lau nước mắt, kết quả là ánh sáng vàng lại tuôn trào không ngớt...

Đã là quỷ rồi thì mặc kệ là nước mắt hay là máu thì bản chất của nó cũng là âm sát khí.

Mà Tô Cẩm Ngọc thì lợi hại hơn, những giọt nước mắt của cô không phải sát khí mà là phúc khí.

Túc Bảo nhớ đến lời sư phụ nói, sau khi tìm được mẹ thì phải đưa mẹ đi đầu thai.

Bé có hơi đau lòng, nhưng nghĩ lại thì nếu mẹ mang theo rất nhiều phúc khí đầu thai, chắc chắn kiếp sau sẽ là người rất có phúc.

Cũng là một cục cưng may mắn!

Nghĩ đến đây thì Túc Bảo lại vui vẻ trở lại, bé hỏi: “Bà ngoại ơi, con đói bụng rồi! Mẹ cũng đói nữa!”

Bà cụ Tô nghe thấy bé nhắc đến mẹ, bà nghĩ thầm là chắc chắn Túc Bảo lại nhớ mẹ rồi, bà xoa đầu bé.

“Được rồi, vậy Túc Bảo với mẹ đều đi ăn cơm nhé?”

Túc Bảo reo hò, kéo Tô Cẩm Ngọc bỏ chạy. Bé chạy hai bước mới nhớ ra còn có chị em vừa mới kết nghĩa của mình nên quay lại kéo Tô Tiểu Ngọc.

Tô Tiểu Ngọc không ngờ nhà của Túc Bảo lại rộng lớn và sang trọng như thế, giống như cung điện khiến người xem đều choáng váng.

“Ách, đã đưa người đến rồi, vậy chị cũng về trước...” Cô ấy nói.

Nhưng không ngờ Túc Bảo lại chạy tới kéo cô ấy chạy đi: “Chị, đi ăn cơm thôi!”

Chị gái đã đưa mẹ bé về, chị nhất định phải ăn bữa cơm này mới được!

Tô Tiểu Ngọc vội vàng nói: “Không cần, thật sự không cần đâu...”

Vào lúc này, cô ấy nhìn thấy một con vẹt màu xanh óng ánh bay ra, nó vỗ cánh kêu lớn: “Không chăm nấu ăn, đầu óc có vấn đề! Nấu ăn là nấu linh hồn, người biết nấu ăn đều là người tài giỏi ~”

Tô Tiểu Ngọc: “...”

Mộc Quy Phàm nói: “Cũng đã đến rồi, ăn xong thì quản gia sẽ đưa cô về.”

Bà cụ Tô nghi ngờ nhìn về phía Mộc Quy Phàm, bà hỏi: “Đây là?”

Túc Bảo đáp: “Bà ngoại, đây là chị gái đã dẫn mẹ về đó, là chị gái vừa mới kết nghĩa của Túc Bảo đó ạ!”

Bé vẫy tay gọi Tô Tiểu Ngọc: “Chị ơi mau đến đây đi, gọi bà ngoại nào!”

Nhìn thấy Tô Nhất Trần chạy ra, Túc Bảo lại nói: “Đây là cậu cả, chị gọi cậu cả đi!”

Khóe miệng Tô Tiểu Ngọc khẽ giật.

Không cần đâu, thật sự không cần...

Mộc Quy Phàm vô cùng tự nhiên đỡ xe lăn giúp bà cụ Tô, vừa đẩy bà vào nhà vừa giải thích lại chuyện vừa rồi.

Bà cụ Tô không nghĩ nhiều, trái tim Tô Nhất Trần lại siết chặt...

Túc Bảo nói, Tô Tiểu Ngọc mang Ngọc nhi về?

Chuyện này...

Tô Nhất Trần lẳng lặng nhìn về phía đỉnh đầu Tô Tiểu Ngọc.

Ngoài mặt Tô Tiểu Ngọc vẫn mỉm cười bình thản.

Thế nhưng trong lòng lại hoảng hốt không thôi, vì sao cái nhà này cứ nhìn đỉnh đầu của cô ấy vậy chứ?

Tiểu Túc Bảo đáng yêu như vậy, người nhà của bé sẽ không phải là loại biến thái điên cuồng, muốn chặt đầu cô ấy đâu đúng không?

Căn nhà này sang trọng như vậy, giống như cung điện ở Trung u... Chẳng lẽ là cung điện ma cà rồng?

Tô Tiểu Ngọc nghĩ đến đây thì không còn bình tĩnh được nữa, cô ấy bám chặt cửa không chịu đi vào, hoảng hốt nói.

“Tôi, tôi chợt nhớ ra là mình vẫn chưa hoàn thành bài tập về nhà mà giáo sư giao cho tôi, tôi muốn về nhà làm bài tập!”

Cô ấy nói xong còn vỗ vào túi xách của mình, tỏ vẻ bản thân thật sự phải làm bài tập.

Túc Bảo kéo cô ấy, còn kéo rất mạnh: “Chị đừng sốt ruột mà, chị cũng có thể làm bài ở đây mà!”

Giọng nói non nớt đáng yêu của cô bé vang lên, ngay cả tiếng chị cũng mềm mại ngọt ngào đến thế.

Tô Tiểu Ngọc nhìn Túc Bảo, cô ấy chợt do dự, không biết có phải là mình đã nghĩ nhiều quá rồi không...

Thế nhưng đúng lúc Tô Nhạc Phi, người có khuôn mặt tối sầm và vẻ ngoài hung dữ bước ra khỏi nhà.

Tô Tiểu Ngọc: “Không cần không cần, hình như chị bỏ quên bài tập ở nhà rồi...”

Túc Bảo khó hiểu nhìn túi xách của chị, chẳng phải vừa rồi chị nói bài tập ở trong túi sao?

Tô Nhất Trần lấy danh thiếp đưa cho cô ấy.

“Tôi là Tô Nhất Trần của Tập đoàn Tô Thị, cô không cần phải lo lắng đâu... Nhà chúng tôi sẽ không bán cô.”

Tô Tiểu Ngọc bị nói trúng tim đen, cô ấy nhìn danh thiếp, tổng giám đốc Tô Nhất Trần Tập đoàn Tô Thị...

Cô ấy sửng sốt, hóa ra là Tô Thị!

Năm nay cô ấy là sinh viên năm ba, cũng đã đến lúc đi thực tập rồi, mấy bạn học trong lớp cũng thường xuyên thảo luận về những công ty rất có tương lai.

Mà Tô Thị lại là công ty mà mọi người đều mơ ước nhưng lại rất khó có thể thực hiện được.

Hôm qua cô ấy còn nói với nam thần mà mình yêu thầm rằng: “Nếu có thể đến thực tập ở Tập đoàn Tô Thị thì tốt rồi.”

Không ngờ hôm nay đã được gặp tổng giám đốc Tô của Tập đoàn Tô Thị?

Tô Tiểu Ngọc trợn tròn mắt.

Cô ấy ấp úng xin lỗi: “Xin, xin lỗi. Tôi, tôi không có ý đó...”

Trong khoảng thời gian chậm trễ này, toàn bộ âm quỷ bên ngoài trang viên đều đã xông tới, mỗi một con đều nhìn chằm chằm Tô Cẩm Ngọc.

Túc Bảo sững sờ nhìn về phía Kỷ Trường, lại thấy Kỷ Trường làm động tác “Suỵt”.

Bé đành phải giả vờ như không nhìn thấy, kéo Tô Tiểu Ngọc vào cửa.

Trong phòng ăn.

Tô Tử Chiến đang tao nhã cầm đũa chậm rãi ăn tối.

Bên cạnh cậu là Tô Tử Chiến, cậu bé vùi đầu ăn cơm không nói lời nào.

Tô Tử Du thì ngồi đối diện Tô Tử Chiến, cậu ăn rất nhanh, khi ngẩng đầu hai má đã phồng lên.

Cậu lập tức ngẩng đầu khi nghe thấy giọng nói, mừng rỡ nói: “Em gái về rồi!”

Kết quả là khi ngẩng đầu lên, cậu nhìn thấy một chị gái đứng trước mặt mình, theo sau là một đám quỷ.

Bọn quỷ này, có con tròng mắt treo dưới hốc mắt, có con bị mất mảng da ở miệng để lộ nướu răng đã thối rữa.

Có con đang ôm cái bụng mở toang của mình, còn có đứa bé ma đang bám chặt trong đó.

Còn có con quỷ là bà cụ chống gậy mặc áo liệm màu tím sẫm, khi nhận ra Tô Tử Du có thể nhìn thấy mình, bà ta còn nhếch miệng cười với cậu...

Càng ngày càng có nhiều âm quỷ tràn vào, giống như cảm nhận được ánh mắt của Tô Tử Du, bọn nó cứng đờ xoay chuyển tròng mắt, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía Tô Tử Du...

Tô Tử Du phun thức ăn bay ra ngoài.

Tô Tử Chiến và Tô Tử Tích ngồi đối diện bất ngờ gặp nạn, bị phun cơm và bã rau đầy mặt...

“...”

Gì vậy trời? Có cần kích động vậy không?

Chẳng phải chỉ là em gái đã về thôi à?