Lệ quỷ trẻ vừa quỳ vừa khóc: “Ta với mẹ ta sai rồi, chúng ta sẽ không bao giờ làm chuyện xấu nữa, xin các ngươi hãy tha cho mẹ con ta…”
Túc Bảo lắc đầu: “Chị và dì ấy đòi mạng bao nhiêu người rồi?”
Đáy mắt lệ quỷ trẻ thoáng hiện sự đấu tranh, nói: “Cũng..cũng chỉ có 7-8 người thôi…”
Túc Bảo chau mày, sao có thể dùng từ ‘cũng chỉ’ để hình dung con số 7-8 người được.
Lệ quỷ mẹ bị quỷ đào hoa giẫm đạp bỗng cất giọng nói khó nghe như cổ họng bị cát chặn: “Nhu Cẩn, đừng cầu xin nó….”
“Lần này coi như chúng ta gặp họa….” Lệ quỷ mẹ không cam tâm, trừng mắt với Túc Bảo.
Nó chỉ cần thôn phệ thêm một oan hồn thôi….Thực sự chỉ cần thêm một oan hồn!
Nó có thể biến thành ác quỷ rồi vĩnh viễn rời khỏi con sông này.
Nó phải lặp đi lặp lại cảnh chết đuối năm xưa tới vạn lần, vì không thể chịu thêm nữa nên nó chọn cách thôn phệ quỷ hồn khác để nhanh chóng rời khỏi dòng sông này.
Chẳng ngờ, việc sắp thành lại hỏng.
Túc Bảo không quan tâm lệ quỷ kia mắng gì, chỉ nhìn lệ quỷ trẻ tên Nhu Cẩn, hỏi: “Chị tên gì, người ở đâu, tại sao chết?”
Nhu Cẩn do dự hồi lâu, trong mắt thoáng hiện sự tuyệt vọng, nói: “Lúc trước mẹ con ta là cư dân bên bờ sông, khoảng 8 năm trước, nơi đó vẫn là thôn xóm có nhiều nhà tự xây…”
Nó chỉ tay về phía bên kia sông, nhưng những tòa nhà cao tầng đã được xây dựng ở đó, và những tòa nhà cũ đã biến mất.
“Vào một ngày cuối tuần, mẹ con ta ra sông giặt chăn…..”
“Mẹ ta thấy chăn bông quá lớn, máy giặt giặt không sạch nên đã đem ra sông.”
“Ba ta cũng đi cùng, nhưng ba lại bơi trên sông.”
Mẹ của Nhu Cẩn đang giặt chăn thì bất cẩn rơi ùm xuống nước, Nhu Cẩn cuống quýt kéo mẹ mình lên nhưng nó cũng bị rơi xuống nước theo.
“Mẹ ta hét to kêu cứu, nhưng ba ta bơi quá xa nên không nghe thấy.”
Nhu Cẩn nói rồi buồn bã bật khóc: “Ta và mẹ đã bị nhấn chìm như thế đấy.”
“Sau khi chết đuối, ta và mẹ trở thành quỷ nước ở nơi này, mẹ ta rất tức giận nên không chịu đi đầu thai, mẹ ta hận ba ta, nói ba ta như cái chày gỗ, gọi thế nào cũng không quay đầu lại.”
Nhớ lại cảnh tượng chết đuối ngày trước, hai mắt lệ quỷ mẹ đỏ sọng.
Nó chết đã đành, đến con gái nó cũng bị chết theo.
Chồng nó chỉ bơi cách đó khoảng trăm mét, rõ ràng con gái của nó có cơ hội được cứu sống….
Nhưng cuối cùng vẫn mất mạng cùng nó!
“Ta không cam tâm, ta hận!” Lệ quỷ nghiến răng kèn kẹt, nói giọng khàn đặc: “Ta phải đi tìm chồng để giết chết hắn! Ta muốn hỏi xem đôi tai của hắn chỉ để trưng thôi sao?”
Túc Bảo: “…..”
Nhu Cẩn nói tiếp: “Do bị mắc kẹt trong bùn và vướng vào cây thủy sinh nên ba ta tìm hồi lâu vẫn không thấy hai mẹ con ta, ba tưởng ta và mẹ đã về nhà nên cũng đi về theo.”
“Sau đó ba ta dẫn người đi trục vớt nhưng không phát hiện ra hai mẹ con ta…..”
Túc Bảo chau mày: “Hai người đã hại chết chị Quân Nhi như nào?”
Lúc này, lệ quỷ mẹ vẫn tiếp giãy giụa nhưng không thể thoát khỏi sự khống chế của quỷ đào hoa nên đành từ bỏ.
Nhu Cẩn nhìn mẹ nó một cái rồi mới kể lại chuyện mấy ngày hôm nay.
Hóa ra, Quân Nhi hoàn toàn không muốn tự sát, cô bé đó cãi nhau với mẹ của mình rồi ra bờ sông ngồi thẫn thờ trên chiếc ghế đá ven sông.
“Vì thấy em ấy chỉ có một thân một mình nên ta và mẹ sáp tới gần, toan thu hút em ấy đi theo mình.”
“Sau đó ta nghe thấy Quân Nhi gọi điện với mẹ em ấy, dì kia tức giận hỏi em ấy đi đâu, em ấy bèn nói đang ở công viên bên sông.”
Nhu Cẩn hơi khựng lại rồi mím môi nói: “Mẹ của Quân Nhi rất tức giận, nói ‘giỏi nhỉ, giờ con còn đòi tự sát để uy hiếp mẹ hả? Đi ra sông cho ai nhìn? Có bản lĩnh thì con nhảy xuống sông luôn đi, đừng về nhà nữa!’….”
Túc Bảo nói: “Sau đó thì sao?”
Tô Nhất Trần, Mộc Quy Phàm, Tô Cẩm Ngọc và Tô Nhạc Phi đứng bên cạnh nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn Túc Bảo lầm bầm lầu bầu một mình.
Thấy quỷ thì sợ, nhưng lúc không thấy được quỷ, không nghe được chuyện của quỷ lại cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
Rốt cuộc quỷ nước đã nói gì với Túc Bảo….
Tô Cẩm Ngọc lẩm bẩm: “Đúng là sai lầm, lẽ ra ban nãy phải dẫn Tô Tử Du đi theo….”
Lúc này Nhu Cẩn nói tiếp: “Quân Nhi cùng trạc tuổi ta, ta hiểu tâm trạng của em ấy, Quân Nhi còn chưa kịp giải thích thì mẹ em ấy đã cúp điện thoại…Quân Nhi khóc rồi ngồi xổm bên bờ sông.”
Vốn dĩ lệ quỷ trẻ không muốn giết Quân Nhi, nhưng lệ quỷ mẹ dạy nó không được mềm lòng.
“Mẹ ta nói, con thông cảm cho người khác thì ai thông cảm cho hai chúng ta?”
Mẹ của Nhu Cẩn chỉ do dự một chốc rồi dứt khoát kéo Quân Nhi xuống nước.
Nhu Cẩn đấu tranh nội tâm nhưng cuối cùng cũng không ngăn cản mẹ nó.
“Sau khi Quân Nhi chết được một ngày, mẹ em ấy mới tới tìm nhưng không tìm được. Buổi tối mẹ ta lại kéo thêm hai cô gái xuống nước.”
“Nghe tiếng hét ‘có người rơi xuống nước rồi’, mẹ của Quân Nhi vô cùng lo lắng.”
“Cậu thiếu niên đi ngang qua lúc ấy rất dũng cảm, khả năng bơi của cậu ấy rất tốt, hai cô gái kia chưa chìm sâu nên cậu thiếu niên đã cứu sống được hai cô gái.”
“Mẹ ta tức giận nên kêu ta nhập thân vào người Quân Nhi, làm bộ rơi xuống nước, rồi…..rồi kéo cậu thiếu niên kia….”
Nói tới đây, Nhu Cẩn cảm thấy tội lỗi nên không lên tiếng nữa.
Mẹ của Nhu Cẩn chẳng hề hối hận, nói: “Đáng lắm! Đi đâu chụp ảnh chẳng được, đằng này cứ khăng khăng đòi chụp bên bờ sông cơ!”
Túc Bảo tức giận nói: “Thế anh trai nhỏ thì sao? Anh ấy muốn cứu người thôi mà, anh ấy là người tốt!”
Mẹ Nhu Cẩn chẳng buồn quan tâm: “Thế thì đã sao, kiểu gì sau này chẳng chết, chi bằng chết sớm chút để giúp ta thỏa nguyện thành ác quỷ!”
Túc Bảo: “….”
Cô bé giận giữ bước lên túm cổ lệ quỷ rồi lắc mạnh: “Tỉnh táo lại đi! Mạng của dì quan trọng, mạng của người khác thì là cỏ rác ư?”
Tô Cẩm Ngọc: “?”
Đây chẳng phải lời cô mới nói hôm qua ư?
Lệ quỷ mẹ bị lắc đến độ sắp hồn bay phách tán, nó giãy giụa đạp Túc Bảo nhưng chưa đánh tới người cô bé thì ánh sáng đỏ tỏa ra từ sợi dây trên cổ tay cô bé đã khiến đòn đánh bị phản ngược lại.
Lệ quỷ chỉ cảm thấy nó đang đánh chính mình???
Không đánh thì bị Túc Bảo bóp ‘chết’, đánh thì chẳng khác nào tấn công chính mình, thế nào cũng không ổn, lệ quỷ mẹ nghĩ mà tức điên: “Dừng tay!”
Túc Bảo quyết chí không buông.
Cuối cùng, lệ quỷ mẹ bị Túc Bảo bóp thành sát khí rồi bị hút vào hồ lô linh hồn.
Quỷ đào hoa sững sờ, mẹ kiếp, nhóc con kia lợi hại vậy ư?
Túc Bảo cũng ngẩn người, lập tức nhìn hai tay trống trơn của mình, mím môi.
Tại sao lòng dạ người lớn lại phức tạp như vậy….
Sao họ luôn thích oán trách người khác?
Những đạo lý mà trẻ con còn hiểu được, tại sao người lớn lại không hiểu?