Sau khi đi Nam Thành về, Tô Tử Tích như biến thành một người khác.
Khi ăn cơm, bóc vỏ tôm cho em gái.
Sau bữa ăn còn chơi cùng em gái.
Cậu nhóc luôn đắm chìm trong game trước đây sau chuyến đi Nam Thành trở về bỗng ngó lơ chiếc di động hơn nửa buổi tối.
Thậm chí còn ra vẻ công tử bột, kêu Tô Tử Lâm cho cậu tiền sinh hoạt phí----
Phải biết rằng, trước đây Tô Tử Tích chưa bao giờ ngửa tay xin tiền gia đình, cố sống cố chết vạch rõ ranh giới với người nhà của mình.
Người nhà họ Tô hiểu rằng, một khi Tô Tử Tích bắt đầu xin tiền tiêu vặt thì chứng tỏ cậu đã thực sự thay đổi.
Người nhà họ Tô đưa mắt nhìn nhau.
Ông cụ Tô: Thằng nhóc lưu manh này được trị khỏi bệnh lưu manh rồi hả? Mới ra ngoài với Túc Bảo hai ngày mà khỏi rồi?
Bà cụ Tô: Vẫn là do Túc Bảo của mình lợi hại mà!
Tô Nhạc Phi: Mẹ kiếp, chắc chắn thằng nhóc này bị quỷ nhập thân rồi!
Tô Tử Du: Giả sử Tô Tử Tích bị quỷ nhập thân, vậy Tô Tử Tích là X hay Y?
…..
Buổi tối.
Tô Tử Du trang bị vũ khí đầy đủ, chuẩn bị sẵn chiếc chậu sắt lớn có thể phát hiện vị trí ma quỷ cùng máy quay phim mà cậu tự hào là phát minh thế kỷ.
Tay trái cậu cầm một xấp lá bùa màu vàng, tay phải cầm thanh kiếm gỗ gụ, trên đầu và cổ treo ba cân tỏi tươi.
Tô Tử Du cảm thấy cậu trang bị như này vẫn còn quá ít, sau này phải nỗ lực phát minh thêm vài món đồ nữa….
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Túc Bảo mở cửa ra thì trông thấy bộ dạng mắc cười của Tô Tử Du.
“Anh ơi, anh làm gì thế?” Túc Bảo kinh ngạc hỏi.
“Đừng nói gì hết, mau đi theo anh!”
Tô Tử Du nắm tay Túc Bảo rồi chạy như bay về phía phòng Tô Tử Tích.
Cánh cửa phòng Tô Tử Tích đã được lắp lại, giờ này cậu không chốt cửa như trước nữa.
Tô Tử Du mở cửa cạch một tiếng rồi đi vào.
Túc Bảo sửng sốt hỏi: “Anh ơi, vào phòng người khác mà không gõ cửa trước là bất lịch sự đó!”
Tô Tử Du: “Suỵt….”
Muốn bắt quỷ thì quan tâm phép lịch sự làm cái gì?
Phòng ngủ im lìm, chỉ có tiếng nước xối xả vọng ra từ phòng tắm, Tô Tử Tích đang tắm.
Tô Tử Du hơi hồi hộp, lắp bắp nói: “Em, em đứng yên ở đây nha, để anh vào phòng tắm ép ‘nó’ ra ngoài!”
Túc Bảo: “??”
Rốt cuộc anh Tử Du muốn làm gì vậy?
Anh Tử Tích đang tắm đó nha, sao phải ép anh ấy ra ngoài?
Chỉ thấy Tô Tử Du lặng lẽ chạm vào cửa phòng tắm, sau đó mở bật cửa ra, giật mấy cân tỏi trên cổ xuống rồi ném vào trong!
“Đánh nè, đánh nè!” Tô Tử Du hét to: “Đánh chết ngươi đánh chết ngươi đánh chết ngươi! Mau ra đây cho ta!”
Tô Tử Tích kinh hãi, cậu vẫn còn lộ mông mà cửa phòng tắm bỗng bị đẩy mạnh ra.
Ngay sau đó là mấy chục củ tỏi nện vào người cậu.
Vất vả lắm mới né được sự tấn công của mấy cân tỏi thì một thanh kiếm gỗ gụ lại bay vù tới!!
Không biết nên nói đường đi của thanh kiếm này chuẩn hay không chuẩn mà Tô Tử Tích chỉ cảm thấy ‘tiểu huynh đệ’ của cậu xém chút nữa đã toi mạng luôn.
“Mẹ kiếp!” Tô Tử Tích tức giật quát: “Ai! Ai đánh lén tao!”
Keng----Cái chậu sắt to bay tới, hạ cánh trên đầu Tô Tử Tích.
Tô Tử Tích trượt chân một cái, mông nện xuống sàn, đầu óc ong ong.
"...¥¥!!"
Sau trận tập kích của Tô Tử Du.
Phòng tắm vô cùng bừa bộn.
Tô Tử Tích chửi rầm trời rồi xông vào đánh nhau với Tô Tử Du.
Tô Tử Du: “Túc Bảo! Cứu anh với! Con quỷ này đang ra oai hù dọa người khác nè! Mau tới giúp anh!”
Túc Bảo cuống quýt chạy vào, nhưng giọng nói tức giận của Tô Tử Tích bỗng vang lên: “Túc Bảo! Không được đi vào!”
Bước chân của cô bé con chợt khựng lại, rốt cuộc bé nên vào hay không đây??
Một lát sau. Tô Tử Tích mặc áo choàng tắm, mặt mũi bầm dập đi ra.
Cả người Tô Tử Du cũng bị thương, mắt còn bị đánh thâm đen.
Hai anh em trừng mắt nhìn nhau, một người ngồi trên giường, một người ngồi ở sofa.
Túc Bảo mù mờ hỏi: “Hai anh làm gì thế?”
Tô Tử Tích bực bội nói: “Tô Tử Du ngu ngốc nói anh bị quỷ nhập thân! Mẹ kiếp, anh vô cùng cảm kích lòng tốt của anh ấy nha!”
Tô Tử Du đau đến nhe răng nhếch miệng, không cam lòng yếu thế, nói: “Ai bảo em biểu hiện bất thường như vậy làm gì? Lúc ăn cơm thì bóc tôm và gắp thức ăn cho Túc Bảo! Ăn cơm xong còn chơi búp bê Barbie với em ấy! Đây là chuyện mà em có thể làm ư?”
Tô Tử Tích nhất thời câm nín.
Tô Tử Du cũng cực kỳ tức giận, cứ tưởng Tô Tử Tích bị quỷ nhập thân nên cậu lo lắng không thôi, công kích như ban nãy là vì cậu có lòng tốt muốn trừ tà giúp Tô Tử Tích.
Kết quả thì sao, mặt cậu bị đánh sưng vù rồi.
Cuối cùng Túc Bảo cũng vỡ lẽ.
Hóa ra anh Tử Du tưởng anh Tử Tích bị quỷ ám!
Cô bé hoàn toàn nghẹn họng, trong mắt bé lúc này, hai anh trai giống như hai tên ngốc vậy!
“Anh Tử Tích không bị quỷ ám đâu!” Túc Bảo nói: “Anh Tử Du nhầm rồi!”
Tô Tử Du vẫn không tin: “Mới đi Nam Thành hai ngày mà lúc quay về, một tên hỗn thế ma vương bỗng biến thành anh trai ấm áp, rõ là đổi thành người khác mà, sao có thể chứ?”
Tô Tử Tích nghiến răng: “Ông đây không thể cải tà quy chính ư? Anh không nghe qua câu ‘lãng tử quay đầu quý hơn vàng’ hả?”
Tô Tử Du: “Anh tin em cái mốc khô ý!”
Tô Tử Tích: “Cái đồ ngu ngốc!”
Túc Bảo: “Đừng ầm ĩ nữa!”
Cô bé chỉ đành lấy lọ nước thuốc ra, vụng về bôi thuốc cho Tô Tử Tích và dán băng y tế agou cho Tô Tử Du.
Túc Bảo nói giọng mềm mại: “Anh Tử Tích đừng giận nữa, anh Tử Du làm vậy cũng vì quá lo lắng cho anh đó, nếu đổi lại người khác bị quỷ ám thì anh ấy đã chạy luôn rồi.”
Tô Tử Tích hừ một tiếng.
Túc Bảo nói tiếp: “Ai bảo trước đây anh Tử Tích làm trẻ hư làm gì?”
Tô Tử Tích trầm mặc, hừ một tiếng rồi nằm lên giường, nhắm mắt lại.
Ai cũng nói cậu là trẻ hư.
“Em từng thấy đứa trẻ hư nào tự kiếm tiền nuôi bản thân chưa?” Tô Tử Tích lười phải giải thích thêm.
Túc Bảo ngồi bên cạnh, hỏi: “Thế thì vì lý do gì?”
Tô Tử Tích trầm mặc hồi lâu rồi nói: “Trước khi sinh Hân Hân, ba mẹ anh đều rất tốt.”
Tuy tình cảm của hai người họ dường như không tốt như cặp vợ chồng khác, nhưng ít nhất cũng ở bên nhau.
“Nhưng sau khi Hân Hân ra đời, mọi thứ đều thay đổi.”
Cậu nghe được bà ngoại và mẹ cãi nhau, nói mẹ cậu tính kế gài bẫy ba cậu nên mới có cậu.
Còn nghe ba mẹ muốn ly hôn.
Ba mẹ cãi nhau ầm ĩ nhưng chẳng ai thèm hỏi ý kiến của cậu, thậm chí còn coi cậu như đám không khí.
Ba cậu không về nhà.
Mẹ cậu thì bắt đầu điên cuồng cưng chiều Hân Hân.
Túc Bảo hỏi: “Sau đó thì sao ạ?”
Tô Tử Tích hừ một tiếng: “Lần đầu nhìn thấy Hân Hân, anh chỉ chạm nhẹ vào mặt mà em ấy đã khóc rồi, mẹ anh vô cùng tức giận, lập tức cho anh một cái tát tai.”
“Sau đó, chỉ cần anh lại gần Hân Hân thì mẹ lại kêu anh ra ngoài.”
Còn rất nhiều lần như thế nữa.
Thấy mẹ cưng chiều Hân Hân, Tô Tử Tích cũng thử lấy lòng em gái, nhưng hễ em gái khóc thì mẹ lại trách tội cậu.
Tô Tử Du kinh ngạc quá đỗi, còn có chuyện như này ư?
Tô Tử Tích thờ ơ nói: “Khi Hân Hân khóc, mẹ có thể thức trắng đêm để ôm em ấy, còn anh bị ốm mẹ cũng không đến nhìn anh lấy một lần.”
“Hân Hân muốn gì chỉ cần khóc là được đáp ứng, còn anh muốn gì cũng bị mẹ mắng là ‘Suốt ngày đòi này đòi kia, còn chê chưa thêm đủ phiền phức cho mẹ ư? Con có thể hiểu chuyện chút không hả?’”
Dần dà, Tô Tử Tích hiểu ra, cậu chỉ là đồ dư thừa.
Cậu giơ tay ra xin bất cứ điều gì cũng là sai trái.
“Một buổi tối nọ trời đổ mưa, anh bị tỉnh giấc nên đi đóng cửa sổ.”
“Cửa sổ khó đóng mà khi ấy sức anh còn yếu nên vừa kéo mạnh một cái đã bị ngã xuống đất.”
Phòng Tô Tử Tích ở tầng hai, nhưng tầng một của nhà họ Tô rất cao nên ngã từ tầng hai xuống vẫn rất nguy hiểm.
Tô Tử Tích rơi xuống đất, hồi lâu mới bò dậy được, cậu khóc gọi mẹ mà chẳng ai nghe thấy tiếng cậu.
Trời mưa to, người giúp việc ở cách xa nhà chính, ông nội một khi đã ngủ say thì sấm sét đánh cũng không biết gì, còn bà nội thì vào viện dưỡng lão.
Cậu cả suốt ngày tăng ca ở công ty, ba cậu và cậu năm cũng thường ở công trường để đuổi kịp tiến độ, hiếm khi về nhà.
Mấy người cậu khác thì khỏi phải nhắc tới, hoặc bận rộn công việc hoặc ở trong căn hộ mà họ tự mua, gần như không về trang viên nhà họ Tô.
“Anh nằm dưới mưa rất lâu, cả người đau đớn, cuối cùng anh tự bò về.”
“Anh gõ cửa phòng mẹ, có lẽ tiếng ồn làm Hân Hân tỉnh giấc nên em ấy lại khóc.”
“Mẹ anh nổi trận lôi đỉnh, nói vất vả lắm mới dỗ được Hân Hân ngủ mà bị anh đánh thức rồi, còn kêu anh cút đi!”
Mẹ cậu hoàn toàn không trông thấy cả người cậu ướt nhẹp.
Cả người cậu đau đớn, mẹ cậu cũng chẳng hỏi han gì.
Tô Tử Tích chỉ đành tự về phòng, tự tắm, tự dọn sạch quần áo, sau đó còn nhổ ra một ngụm máu.
Tô Tử Tích cuộn mình trên giường, sốt cao, ốm nặng.
Chẳng ai biết đêm đó cậu sợ hãi thế nào, cô đơn và bất lực ra sao.
Suốt hai ngày cậu ốm, mẹ cũng không quan tâm đến cậu, người giúp việc nói cậu ốm nhưng mẹ chỉ nói đừng quan tâm lại chiều hư cậu.
Sao cậu lại thành người bị chiều hư rồi?
Hân Hân mới là đứa nhỏ bị chiều hư chứ?
“Anh mệnh lớn nên không chết, sau đó một thời gian người khỏe lại, nhưng anh biết muốn sống thì phải tự mình kiếm tiền. Dựa vào chính mình vẫn là tốt nhất!”
Sau đó, cậu trở thành đứa bé hiểu chuyện, nhưng họ vẫn không hài lòng….
Túc Bảo nghe mà chỉ cảm thấy lòng đau nhói.
Anh Tử Tích khỏi ốm rồi, nhưng trái tim anh ấy vẫn bị tổn thương, chưa bao giờ khỏi.
Túc Bảo lặng lẽ ôm Tô Tử Tích.
“Anh ơi đừng sợ!”
Cô bé vỗ lưng Tô Tử Tích, như hai đứa bé đáng thương sống nương tựa vào nhau: “Trước đây Túc Bảo cũng phải sống như vậy, nhưng sau đó thì tốt rồi.”
“Ông bà ngoại, cậu cả, ba anh và các cậu khác không biết những chuyện đó, họ không cố ý đâu.”