Sau khi Tô Nhất Trần và Trần Gia Khang nói thêm vài câu thì hai người tạm biệt ở cửa lớn.
Trước khi rời đi, Túc Bảo nhoài người trên cửa kính ô tô, vẫy tay với ông cụ Trần: "Ông ơi, ông mau chóng khỏe lại nha!"
Hiện tại trí lực của ông cụ Trần không bằng một đứa trẻ, ông cụ chỉ biết ngu ngơ vẫy tay chào, miệng ú ớ nói gì đó.
Tô Nhất Trần nói với Trần Gia Khang: "Tôi sẽ gửi các phương pháp đào tạo phục hồi chức năng có liên quan tới."
Nhà họ Trần cảm kích không thôi, đưa mắt nhìn theo chiếc xe của Tô Nhất Trần dần đi xa.
Trong buồng xe.
Sau giây phút muộn màng, Tô Cẩm Ngọc mới sực nhớ ra, nói: “Ôi, anh cả quên khóa miệng đám người kia rồi.”
Ban nãy mấy người giúp việc của nhà họ Trần đều trông thấy cú đạp văng người của Túc Bảo.
Kỷ Trường bình thản nói: “Không cần khóa miệng.”
Tô Cẩm Ngọc khó hiểu hỏi: “Tại sao?”
Túc Bảo không hiểu người lớn đang nói gì, bé vừa nghịch bàn chân nhỏ nhắn của mình vừa hỏi: “Tại sao ạ?”
Kỷ Trường đáp: “Cố ý khiến đám người kia ngậm miệng sẽ càng khiến người khác nghĩ rằng đây là chuyện quan trọng phải giấu. Trên đời này có hai cách để che đậy sự thật. Một là khiến người khác hoàn toàn ‘ngậm miệng’, hai là biến sự thật thành tin đồn nhảm.”
Khi điều gì đó phóng đại đến mức người thường không thể tin được thì dù những người giúp việc đó ba hoa chích chòe tới đâu, người khác cũng sẽ không tin.
Ngược lại, nếu chi tiền để dán miệng đám người giúp việc kia thì chúng ta đã vô duyên vô cớ lưu lại bằng chứng rồi.
Còn Trần Gia Khang, dù anh ấy cảm thấy điểm bất thường cũng sẽ không nói năng tùy tiện.
Tô Cẩm Ngọc bừng tỉnh ngộ: “Nói vậy cũng đúng, không hổ là anh cả của tôi, đầu óc tốt hơn hẳn người thường.”
Tô Nhất Trần nhỏ giọng hỏi Túc Bảo “Đang nói gì thế con?”
Túc Bảo nghiêng đầu, đáp: “Mẹ con nói cậu không hổ là anh cả của mẹ, đầu óc tốt hơn hẳn người thường.’”
Tô Nhất Trần lập tức hiểu ra, không khỏi cong môi.
Chợt thấy Túc Bảo nhấc chân nhỏ lên, cười ha ha: “Cậu cả ơi, cho cậu ngửi chân thối nè!”
Tô Nhất Trần nắm lấy đôi chân nhỏ nhắn của cô bé, âu yếm véo mũi bé: "Nghịch ngợm."
Sau khi bắt quỷ ác tâm về nhà, việc còn lại chính là quá trình “xét xử”.
Điều đáng ngạc nhiên là suốt chặng đường quỷ ác tâm luôn im lặng và tỏ ra vô cùng thành thật.
Xe về đến trang viên nhà họ Tô, Túc Bảo kéo quỷ ác tâm vào nhà.
Tô Cẩm Ngọc vội hỏi: “Bảo bối ngoan, có cần giúp một tay không?”
Túc Bảo khoát tay: “Không ạ, chuyện của mình thì tự mình làm!”
Tiểu Ngũ ngậm dây kéo túi thú cưng trong miệng, tự mình mở khóa, sau đó thò đầu ra ngoài, dang rộng đôi cánh vỗ nhẹ.
Nhưng nó không bay, chỉ thích lắc đầu đi phía sau Túc Bảo.
Đúng lúc này, sự cố đã xảy ra!
Quỷ ác tâm đột nhiên hóa thành một luồng sát khí, dường như nó dồn hết tất cả sức lực rồi lao ra khỏi khe hở của lưới trói buộc linh hồn!
Ánh mắt Kỷ Trường trở nên sắc bén, hắn biết ngay quỷ ác tâm này không hề thành thật mà.
Nhưng, điều làm hắn ngạc nhiên là: Quỷ ác tâm không hề lao về phía Túc Bảo mà lao về phía Tiểu Ngũ đang lắc đầu sau lưng bé.
Đôi mắt của Tiểu Ngũ đột nhiên mở to, nó giật mình bay vù lên và hét to: "Đừng đến đây!!!"
"Tại sao lại đuổi theo ta!"
“Ta không có xi-rô đâu nha!”
Suy tính của quỷ ác tâm rất đơn giản, nhập vào thân thể người khác khá mất sức, hơn nữa có Túc Bảo và Kỷ Trường ở đây thì làm vậy cũng tốn công vô ích.
Chi bằng nhập vào thân thể con vẹt một cách bất ngờ---Sau đó nhân lúc Túc Bảo và Kỷ Trường mất cảnh giác, nó lập tức cao chạy xa bay!
Nhưng, quỷ ác tâm đã đánh giá thấp Tiểu Ngũ.
Chẳng ngờ con vẹt chết tiệt có bộ lông xanh như phát sáng này lại kêu một tiếng rồi lao tới bên cạnh Kỷ Trường.
Đợi chút, chẳng phải động vật bình thường không thể trông thấy ma quỷ ư? Sao con vẹt này lại chọn bay tới cạnh Kỷ Trường?
Quỷ ác tâm đuổi theo Tiểu Ngũ rồi cứ vậy mà tự chui đầu vào lòng Kỷ Trường.
Kỷ Trường: “…”
Quỷ ác tâm: “…”
Tô Cẩm Ngọc "..."
Kỷ Trường cười lạnh: "Chạy?"
Mặt quỷ ác tâm xanh mét, nó vội nói: “Không chạy…không chạy…”
Nó nhìn về phía Túc Bảo, chỉ thấy cô bé đang mở lưới trói buộc linh hồn.
Quỷ ác tâm ấm ức đi vào tấm lưới, tâm trạng nó lúc này đau khổ như vừa ăn phải cứt.
Buổi tối.
Ăn cơm xong, Túc Bảo chuẩn bị về phòng.
Tô Tử Du đã chờ từ lâu, cầm máy quay phim chạy tới: “Túc Bảo, em lại bắt quỷ về nhà phải không?”
Hồi chiều, cậu thấy cô bé hì hục kéo gì đó, chắc chắn là quỷ rồi.
Tô Tử Tích cũng ‘tình cờ’ đi ngang qua rồi chậm rì rì đi theo phía sau Túc Bảo và Tô Tử Du.
Túc Bảo hỏi Tô Tử Du: “Anh ơi anh không sợ nữa à?”
Tô Tử Du cười giễu: “Anh từng sợ lúc nào à?”
Túc Bảo không khỏi bụm miệng cười trộm, anh Tử Du nói câu này thật mắc cười, quỷ cũng không thèm tin đâu.
Tô Tử Tích cũng cười nhạo: “Bản thân anh có tin được lời mình vừa nói không thế?”
Ba đứa bé chụm đầu ghé tai nói chuyện rồi vào phòng Túc Bảo.
Hân Hân ngoảnh đầu, đáng thương nhìn Tô Tử Lâm: “Ba ơi, con cũng muốn vào phòng Túc Bảo chơi.”
Mặt Tô Tử Lâm không chút cảm xúc, anh nói: “Làm xong bài tập thì có thể đi thoải mái.”
Hân Hân lập tức bật khóc: “Thế tại sao anh con lại được đi chơi?”
Tô Tử Lâm: “Anh con không chơi game nữa, còn tự biết đọc sách, con thì sao?”
Hân Hân: “…”
Cô bé rất giận, cảm thấy anh trai ruột không đáng tin cậy, không đứng cùng một chiến tuyến với bé.
Bây giờ cô bé chỉ đành chịu cảnh khổ cực lầm than một mình.
Trong phòng Túc Bảo.
Quỷ ác tâm bị xích vào chân giường giống như quỷ đào hoa trước đó.
Tô Tử Du đặt máy quay.
Tô Tử Tích kéo hai chiếc ghế nhỏ lại.
Trong màn hình máy quay phim, một bóng đen đang bò lổm ngổm đột nhiên xuất hiện ở chân giường, “người” đó liếc về phía camera với đôi mắt âm u đến quỷ dị.
Tuy đã chuẩn bị tâm lý nhưng Tô Tử Du vẫn run lên vì sợ hãi, nghĩ đến Tô Tử Tích đang ở bên cạnh, cậu mới kiềm chế không thét lên!
Chỉ thấy Tô Tử Tích bình tĩnh nhìn chằm chằm vào màn hình camera.
Tô Tử Du hoài nghi cuộc đời----Tô Tử Tích không sợ ư???
Chẳng biết Túc Bảo tìm được ở đâu một túi bánh sukem, bé ngồi trên ghế nhỏ, xé gói bánh ra, sau đó nói: "Được rồi, chúng ta bắt đầu nói chuyện đi!"
Quỷ ác tâm: “…”
Này này, sao trông giống như đang nghe truyện cổ tích vậy? ? ?
Túc Bảo nhét một cái bánh vào miệng, nói: "Nói cho con biết! Chú tên gì, quê quán ở đâu, ngày sinh và bát tự là gì? Chết như thế nào?"
Cô bé con thật sự vô lo vô nghĩ, vừa đơn thuần lại vui vẻ.
Cô bé chưa bao giờ nghĩ đến việc mình có thể xét xử ra kết quả gì hay không, dù sao cũng có sư phụ bên cạnh, bé chỉ cần ngoan ngoãn đi theo sư phụ là được!
Quỷ ác tâm nhìn Kỷ Trường đang đứng bên cạnh, tự biết mình gặp đen đủi, nó chỉ đành khai ra rõ ràng.
“Ta là Tôn Trường Sinh, người huyện X, ta sống thời dân quốc, ngày sinh và bát tự là…..Ta bị ngũ mã phanh thây, cơ thể bị lăng trì đến róc xương lóc thịt rồi quả tim mới bị lôi ra ngoài.”
Mãi đến lúc này, Tô Tử Tích mới bừng tỉnh ngộ.
Mẹ nó chứ, cái con đen đen bị trói ở đầu giường như chó kia chính là một con quỷ!!