Sống trong phòng giam lâu như vậy, Vệ Uyển đã sớm phủ phục sát đất trước sự đánh đập của các bạn tù.
Lời xin lỗi của Vệ Uyển không được tha thứ, một nữ tù nhân có thân hình khá vạm vỡ được nằm ở vị trí tốt nhất lên tiếng: “Lôi cô ta vào nhà vệ sinh! Đóng cửa lại!”
Người phụ nữ vừa tát Vệ Uyển ban nãy lập tức túm tóc Vệ Uyển rồi kéo cô ta vào nhà vệ sinh.
"A...buông ra...!"
Da đầu Vệ Uyển đau đớn, trong lòng cô ta không ngừng chửi rủa nhà tù đúng là cái nơi hạ đẳng nhất, đám tù nhân dơ bẩn này chẳng có chút giáo dục gì cả.
Không thèm nói lý lẽ, hở ra là động tay động chân!
Rầm!
Cánh cửa nhà vệ sinh đóng lại, Một sợi dây được kéo từ bên ngoài và buộc chặt vào cột đá.
Sau đó cửa ban công cũng đóng lại.
Vệ Uyển cứ vậy mà bị bỏ lại trong nhà vệ sinh chật hẹp, suýt chút nữa ói ra máu.
Bây giờ cô ta mới hoàn hồn, hóa ra ban nãy cô ta nằm mơ!!
Đều tại Tô Cẩm Ngọc hù dọa cô ta đến mức này.
Vệ Uyển nhìn quanh, nhà vệ sinh vừa bẩn vừa hôi. Từ khi tới đây, cô ta chịu trách nhiệm dọn dẹp nhà vệ sinh, nhưng cô ta đâu phải loại người làm công việc này??
Vì vậy, lần nào Vệ Uyển cũng dọn dẹp qua loa, bây giờ thì hay rồi, cô ta bị chính mình hại cho ‘say’ luôn vì thứ mùi hôi.
Vệ Uyển vội vàng nói: "Là ai thế? Làm ơn thả tôi ra với!"
Cái bóng không trả lời, chỉ lặng lẽ đứng ở ngoài cửa nhà vệ sinh.
“Ngô Yên à? Cô có thể mở cửa cho tôi được không..."
Vệ Uyển cứ ngỡ là Ngô Yên - người dễ nói chuyện nhất phòng giam, nhưng đối phương vẫn đứng im lìm ngoài cửa.
Vệ Uyển bỗng thấy sợ hãi, lông tơ cả người dựng lên.
Không phải Ngô Yên!
Vậy…vậy là ai?
Nửa đêm không lo ngủ mà lại đứng ở ngoài cửa nhà vệ sinh??
“Là ai…ai?” Vệ Uyển bật khóc hỏi.
Người đó vẫn im lặng, chỉ có tiếng lạch cạch của cánh cửa nhà vệ sinh vang lên.
Giống như tiếng móng tay cào vào cửa...
Vệ Uyển sợ hãi hét lên: “Người đâu, người đâu mau tới đây! Mau mở cửa!”
Cô ta vừa hét lên thì tiếng cào trên cửa bỗng dừng lại.
Bóng đen cũng biến mất…
Vệ Uyển hoảng sợ, cẩn thận áp vào khe cửa, muốn nhìn xem bên ngoài là ai...
Bỗng nhiên, một con mắt bên ngoài khe cửa sáp tới gần, nhìn thẳng vào mắt cô ta.
“A aaaaaa.”
Vệ Uyển ngã rầm vào bồn cầu, mặt trắng bệch, miệng liên tục kêu cứu, nhưng dường như nhà vệ sinh này đã cách ly với phần còn lại của thế giới, dù cô ta hét to thế nào đi chăng nữa thì vẫn không có người tới cứu.
“Nằm mơ đấy mà…mình đang nằm mơ thôi…”
Vệ Uyển lồm cồm bò dậy từ bồn cầu, cảm giác kinh sợ khiến cô ta ói mửa đến mức bụng đau thắt, cô ta chật vật vặn vòi hoa sen xả nước khắp người.
Bỗng, Cô ta phát hiện nước từ vòi hoa sen khi rơi xuống đất sẽ chuyển sang màu đỏ.
Có máu nhỏ giọt từ trần nhà.
Đồng tử Vệ Uyển co rút, cả người cô ta trở nên cứng đờ, không dám ngẩng đầu nhìn.
Két két….
m thanh kia lại vang lên.
Vệ Uyển không dám cử động, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, cả người cô ta run lên từng chặp….
Vệ Uyển chợt thấy trán hơi ngứa, hình như tóc mai đang rũ xuống.
Cô ta không khỏi đưa tay gạt đi, lúc này mới phát hiện ra đây chẳng phải tóc cô ta, mà là tóc của người nào đó buông xuống vì đang treo ngược trên trần nhà-----
Đây là tóc của ‘người’ đó!!
“A aaaa--”
Ngày hôm sau, các tù nhân mở cửa nhà vệ sinh ra thì thấy Vệ Uyển đang nằm cuộn tròn trên sàn với nước tiểu khắp người, mùi khai nồng nặc!!
"Này! Chết rồi à? Mẹ kiếp, ghê tởm quá, chưa chết thì nhanh đi dọn nhà vệ sinh đi!"
Vệ Uyển sợ hãi nhìn đám bạn tù, vớ lấy một cái khăn rồi bắt đầu lau sàn.
Không ai biết đêm qua Vệ Uyển đã trải qua những gì, mà đây mới là sự khởi đầu.
Ngày sau, cô ta sẽ phải sống quãng đời còn lại trong sợ hãi và hối hận… đau đớn hơn cả cái chết!
**
Nhà họ Tô…
Nhận được tin Vệ Uyển có biểu hiện bất thường trong phòng giam, Tô Nhất Trần chỉ cảm thấy khó hiểu không thôi.
“Túc Bảo, tối qua mẹ con ra ngoài à?” Anh hỏi.
Túc Bảo đáp: “Không ạ, sao cậu cả lại hỏi như thế?”
Tô Nhất Trần đáp: “Vệ Uyển gặp phải cú sốc gì đó.”
Hôm qua Tô Cẩm Ngọc kêu anh đừng động tay động chân, cứ để cô trừng phạt Vệ Uyển, hơn nữa cô sẽ ra tay sạch sẽ, không để lại chút sơ hở.
Tô Nhất Trần còn tưởng tối qua Tô Cẩm Ngọc đi hù dọa Vệ Uyển.
Túc Bảo mù mờ, chịu cú sốc ư??
Cô bé còn chưa ra tay mà?
Mẹ cô bé cũng vậy!
“Là ai nhỉ…” Túc Bảo hồ nghi hỏi.
Còn ai có thù hận với Vệ Uyển ư?
Kỷ Trường lật cuốn sổ, chẳng ngờ lại nhìn thấy một cái tên.