Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 253: Bối Thần Vũ - Bạn cùng bệnh viện với Tô Cẩm Ngọc



Túc Bảo khó hiểu nhìn Bối Thần Vũ. Chỉ cảm thấy lời nói và hành động của dì này thật kỳ lạ.

Tô Cẩm Ngọc đứng bên cạnh kinh ngạc nói: “Là Bối Thần Vũ à….”

Túc Bảo hỏi nhỏ: “Mẹ ơi, dì này là bạn của mẹ à?”

Tô Cẩm Ngọc nhớ lại chuyện trước đây, nói: “Có lẽ gọi là bạn cùng bệnh viện đấy.”

“Ngày trước mẹ trị liệu trong viện, khi có thể rời giường thì mẹ sẽ đi dạo trong vườn hoa.”

Tô Cẩm Ngọc đã gặp Bối Thần Vũ vào lúc ấy.

Trong lúc trò chuyện, Tô Cẩm Ngọc biết được Bối Thần Vũ cũng mắc bệnh bạch cầu. Cô ta buồn bã nói với Tô Cẩm Ngọc rằng cô ta sắp ngừng trị liệu.

“Mẹ đã hỏi Bối Thần Vũ tại sao không tiếp tục trị liệu, rồi động viên cô ta đừng từ bỏ hi vọng. Bối Thần Vũ nói rằng gia đình cô ta đã bán xe và nhà để chữa bệnh cho cô ta. Bối Thần Vũ vốn là một người bình thường ở thị trấn nhỏ, nhưng một căn bệnh đã làm cạn kiệt toàn bộ tài sản của gia đình cô ta..."

Tô Cẩm Ngọc nghe Bối Thần Vũ nói sẽ từ bỏ việc điều trị và lựa chọn xuất viện. Tô Cẩm Ngọc cũng trông thấy ba Bối Thần Vũ ngồi xổm sang một bên không nói gì, mẹ cô ta thì im lặng lau nước mắt cho cô ta.

Đồng cảm với Bối Thần Vũ, Tô Cẩm Ngọc nhất thời mềm lòng nên đã quyết định cho gia đình Bối Thần Vũ chi phí trị liệu.

"Lần thứ hai mẹ gặp lại cô ta đã là một tháng sau. Lần điều trị trước đó kết thúc nên Bối Thần Vũ về quê nghỉ ngơi, sau đó lại đến lúc phải hóa trị tiếp."

“Bối Thần Vũ nói cô ta làm ầm ĩ lên vì không chịu đi điều trị tiếp, nhưng ba cô ta đã bán máu để có tiền viện phí, mẹ cô ta cũng quỳ xuống xin cô ta đừng từ bỏ….”

Ngày ấy, Bối Thần Vũ kể xong mọi chuyện rồi nhìn Tô Cẩm Ngọc với ánh mắt đong đầy sự ngưỡng mộ. Tô Cẩm Ngọc được điều trị trong điều kiện tốt nhất, cũng không bao giờ phải đau đầu vì chuyện tiền nong. Nhưng cô ta thì khác, cô ta luôn sẵn sàng chờ đợi cái chết, thậm chí còn định nhảy lầu tự kết liễu đời mình để giải thoát cho ba mẹ cô ta.

“Mẹ cảm thấy gia đình Bối Thần Vũ thật sự rất đáng thương, cứ như vậy mẹ và cô ta dần trở thành bạn bè. Sau đó, mỗi lần cô ta nhập viện điều trị, mẹ đều trả tiền”.

Dù sao thì khi ấy, tiền bạc với Tô Cẩm Ngọc hoàn toàn không có ý nghĩa gì.

Cô không phải thánh mẫu, nhưng cô thấy được Bối Thần Vũ cũng trải qua nỗi tuyệt vọng như cô. Cô hi vọng người khác và cô đều khỏe mạnh, dường như nhìn thấy những người khác khỏe mạnh thì cô lại có thêm một tia hi vọng.

Túc Bảo vỡ lẽ, hóa ra là vậy.

“Lần cuối cùng có lẽ là lúc mẹ nằm trên giường bệnh không dậy nổi.Bối Thần Vũ đã tự mình tìm đến phòng bệnh của mẹ, khóc để từ biệt mẹ”.

“Mẹ hỏi Bối Thần Vũ bị sao thì cô ta nói đã tìm được tủy phù hợp, nhưng toàn bộ quá trình thay tủy và hóa trị sẽ tốn mấy triệu tệ, gia đình không đủ khả năng chi trả.”

Tại sao ông trời lại tàn nhẫn như vậy? Mang đến cho chúng tôi hy vọng nhưng lại khiến chúng tôi thất vọng hết lần này đến lần khác. Tôi thà không nghe được tin này còn hơn…

Đây là những gì Bối Thần Vũ đã nói vào thời điểm đó.

Lúc ấy Tô Cẩm Ngọc cũng đang chờ đợi người hiến tủy thích hợp, cô hiểu cảm giác đợi chờ tia hy vọng trong tuyệt vọng này là như thế nào.

Có bao nhiêu bệnh nhân ung thư máu giai đoạn cuối đã chết trong khi chờ tủy tương thích?

Mà cô cũng đang chết dần chết mòn trong đợi chờ….

Lời nói của một người trên giường bệnh luôn xuất phát từ trái tim, Tô Cẩm Ngọc không có ý nghĩ gì khác, chỉ hy vọng có thêm một người có thể sống sót.

Thật tiếc nếu tìm được người hiến tủy thích hợp nhưng lại phải từ bỏ vì không có tiền.

Vì vậy Tô Cẩm Ngọc đã nhờ anh cả của cô giúp đỡ.





Tô Cẩm Ngọc nhìn Bối Thần Vũ đứng trước mặt. Hình như bây giờ cô ta đã hoàn toàn bình phục, nhưng người này hơi khác với người bạn trong kí ức của cô.

Có lẽ khi trở thành quỷ hồn, nhìn những chuyện ở đời cũng rõ ràng hơn chăng?

…..

Nghe Bối Thần Vũ nói muốn tạ ơn, Tô Nhất Trần chỉ thờ ơ đáp: “Không cần. Cô sống tốt cuộc đời của cô là được rồi!”

Anh gần như đã quên béng chuyện này rồi, sở dĩ ngày ấy anh đưa tiền cho Bối Thần Vũ là để làm việc thiện và tích đức, hy vọng em gái mình cũng sẽ sớm tìm được tủy tương thích mà thôi.

Bối Thần Vũ lại bám chặt không buông, bất an túm chặt góc áo, lắp bắp nói: “Anh Nhất Trần, anh đừng như vậy….Em….em thật lòng muốn cảm ơn mọi người, kêu em làm trâu làm ngựa cũng được….Thật đấy, em cảm ơn ông trời đã cho em gặp được một người bạn như Cẩm Ngọc, bây giờ em khỏi bệnh rồi nhưng Cẩm Ngọc lại…”

Hai mắt Bối Thần Vũ đỏ hoe, cô ta lại cầu xin: “Thế nên em chỉ muốn làm những gì trong khả năng của mình, không báo đáp ân tình của mọi người thì em thực sự áy náy trong lòng….”

Bà cụ Tô đứng dậy, thờ ơ nói: “Cô muốn báo đáp thế nào? Muốn làm con nuôi của tôi và thay thế Ngọc Nhi hả?”

Nhà họ Tô cho cô ta tiền trị liệu còn chưa đủ sao, cô ta còn muốn làm con gái nhà họ Tô à?

Bối Thần Vũ lập tức kinh hãi, quỳ xuống nói: “Không phải không phải đâu, lão phu nhân hiểu lầm rồi, con chưa bao giờ có ý nghĩ như vậy!!”

“Con, con thật lòng muốn thay Cẩm Ngọc hiếu kính với bác, chăm sóc bác…Mọi người đồng ý cho con vào nhà họ Tô làm người giúp việc cũng được…Con làm trâu làm ngựa báo đáp mọi người!”

“Cầu xin mọi người….”

Thái độ của Bối Thần Vũ vô cùng hèn mọn, liên tục cầu xin.

Túc Bảo bỗng nói xen vào: “Dì này, rốt cuộc dì muốn chăm sóc cho bà ngoại con hay cậu cả của con thế ạ?”

“Sao dì luôn lén liếc nhìn cậu cả của con?”

Tuy Bối Thần Vũ cụp mi nhưng thi thoảng lại lén nhìn Tô Nhất Trần.

Người lớn khá cao nên không trông thấy, nhưng cô bé là trẻ con nên tầm mắt cô bé ngang với tầm mắt của Bối Thần Vũ đang quỳ.

Ánh mắt của dì này không thành thật chút nào.

Bà cụ Tô nghẹn họng, muốn làm con gái nhà họ Tô đã đành, lại còn dòm ngó con trai của bà?

Cô ta đang mộng tưởng hão huyền cái gì thế??

Bối Thần Vũ sửng sốt, vội phủ nhận: “Không, con….con không…Con liếc nhìn vì sợ anh Nhất Trần không vui….”

Túc Bảo tốt bụng nhắc nhở: “Nhưng ở nhà con, bà ngoại con mới là người có quyền to nhất nha!”

Mọi người "..."

Tô Nhất Trần: “…”

Bối Thần Vũ bất an cắn môi: “A…xin lỗi, con sai rồi….con là người đến từ huyện nhỏ, không hiểu những quy tắc này, con đã làm trò cười cho bác và mọi người rồi.”



Cô ta dập đầu: “Xin lỗi lão phu nhân, xin lỗi!”

Bà cụ Tô câm nín bước sang một bên, đây là thời đại nào rồi mà hở ra là quỳ với dập đầu thế này…

Làm như thể nhà họ Tô bắt nạt người khác không bằng.

Bà hối hận muốn chết, ngày ấy tất cả mọi người trong nhà họ Tô đều mải lo đến việc chữa trị cho Ngọc Nhi nên không để ý đến Bối Thần Vũ này, hơn nữa cô ta luôn tìm Ngọc Nhi lúc Ngọc Nhi ở một mình.

Bà cụ Tô không ngờ Bối Thần Vũ là loại người như này, nếu biết thì ban nãy bà nhất định không đồng ý cho cô ta tới nhà.

“Bối Thần Vũ, cô đứng dậy đi, ngồi xuống nói chuyện.” Bà cụ Tô nói nhưng vẫn đưa mắt nhìn chú Nhiếp để ra hiệu cho chú ấy nhanh chóng tiễn khách.

Bối Thần Vũ lắc đầu: “Không ạ, con không ngồi đâu, quần áo trên người con vừa cũ vừa bẩn, đừng để con làm bẩn ghế sofa…”

Nói xong, cô ta nhìn xung quanh rồi nói nhỏ: “Hóa ra nhà của Cẩm Ngọc như thế này…Hình như giống với trên TV…Không như nhà của con….nhà con vừa nhỏ vừa bẩn….”

Bà cụ Tô: “…”

Cô ta chỉ đang nói bâng quơ thôi hả???

Túc Bảo bỗng nhiên thốt lên: “Dì ơi, có phải nhà dì rất mất vệ sinh không? Quần áo bẩn sao không giặt mà vẫn mặc? Tại sao nhà bẩn không dọn dẹp?"

Bối Thần Vũ: “…”

Túc Bảo: "Quần áo dì mười ngày rồi không giặt hay sao mà ngồi lên sofa lại có thể làm sofa bẩn?"

Bối Thần Vũ: “…”

Túc Bảo bừng tỉnh ngộ: “Con biết rồi, nhà dì không có thói quen tắm và giặt đồ đúng không? Con nói nè, đây không phải thói quen tốt đâu dì, cứ vậy thì trên đầu sẽ có con chí đó nha!! Nhà dì vẫn nên thay đổi thói quen này đi….”

Bối Thần Vũ: “….”

Mọi người cố nhịn cười, trẻ con đúng là nghĩ sao nói vậy, làm trẻ con thật tốt biết bao!

Chú Nhiếp mỉm cười: “Cô Bối, các cụ có câu chó không chê chủ nghèo, con không chê mẹ xấu. Không thể lấy gia cảnh gia để so sánh được. Lát nữa lão phu nhân của chúng tôi có việc phải ra ngoài, tôi tiễn cô về trước nhé!”

Bối Thần Vũ lập tức cắn môi, mặt trắng bệch, nói: “Bác ơi, con sai rồi….con không nên tới làm phiền gia đình bác, con thật đáng chết, xin lỗi…”

Lời thì nói với bà cụ Tô nhưng dứt lời cô ta lại nước mắt lưng tròng nhìn về phía Tô Nhất Trần một cái, sau đó lập tức cúi đầu như thỏ con đang sợ hãi.

“Anh Nhất Trần, em đã khiến mọi người chán ghét rồi, xin lỗi…”

Nghe Bối Thần Vũ năm lần bảy lượt nói xin lỗi, vừa xin lỗi vừa hạ thấp bản thân, bà cụ Tô chỉ thấy trái tim bà vô cùng mệt mỏi.

Loại người này phải đuổi thẳng khỏi nhà bà!

Sau này nếu Bối Thần Vũ có thể bước chân vào nhà họ Tô lần nữa thì coi như bà là người thua cuộc!!

Bối Thần Vũ cúi đầu, túm góc áo đến độ sắp rách cả áo.

Theo lẽ thường, mọi người nghe được câu nói ban nãy của cô ta nhất định sẽ khách sáo đáp, chúng tôi không ghét cô…..

Sau đó, để chứng tỏ họ không ghét cô ta, họ sẽ giữ cô ta ngồi lại nói chuyện…