Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 285: Mười ba trạm địa ngục



Cuối cùng trong giây phút trước khi rời đi, Tô Cẩm Ngọc cũng nhắc đến Mộc Quy Phàm vẫn luôn bị coi như không khí.

Anh khoanh tay, bất đắc dĩ bật cười, dõi mắt nhìn theo Tô Cẩn Ngọc rời đi.

Cả nhà họ Tô chìm trong im lặng, căn biệt thự rộng lớn như đã mất đi màu sắc ấm áp, vừa rồi còn rộn ràng tiếng cười, nay chỉ còn lại âm u quạnh quẽ.

Mộc Quy Phàm đã hiểu, năm năm trước lúc Tô Cẩm Ngọc biến mất, nhà họ Tô đã tan vỡ như thế nào…

Túc Bảo nằm trong lòng Tô Nhất Trần, nhìn chằm chằm bóng lưng Tô Cẩm Ngọc không chớp mắt, mãi đến khi cô biến mất hoàn toàn.

“Tạm biệt mẹ, lên đường bình an nhé…”

Túc Bảo nói xong thì từ từ khép hai mắt lại.

Trong giấc mơ, bé dẫn mẹ đi hết đường Hoàng Tuyền, lên cầu Nại Hà.

Mạnh Bà đưa cho Tô Cẩm Ngọc một bát canh, cô uống hết còn ngang ngược đòi thêm bát nữa, sau đó lại đề cử công thức cải tiến canh Mạnh Bà, nâng cao năng lực chuyên môn…

Sắc mặt Mạnh Bà đen thui, sư phụ bé thì che mặt dám ngước lên.

Túc Bảo trong mơ không nhịn được bật cười khúc khích, cuối cùng bé và mẹ ôm nhau cười phá lên.

Tô Nhất Trần đang bế Túc Bảo: “...?”

Sáng sớm hôm sau, lúc Túc Bảo tỉnh lại, nhà họ Tô đã chuẩn bị sẵn đồ cúng.

Mặt trời vừa lên, cuộc sống muôn màu muôn vẻ lại tiếp diễn.

Trong nụ cười của bà cụ Tô xen lẫn một chút thất vọng, ông cụ Tô xụ mặt đứng đằng sau, chốc chốc lại ngơ ngác. Tám anh em nhà họ Tô thì bận bịu như con thoi để tránh nhớ lại cảnh tượng hôm qua.

Tô Nhất Trần im lặng, Ngọc Nhi chỉ xuất hiện hôm qua đã khiến hai ông bà mất mát như vậy, nếu sống chung lâu ngày, nói không chừng sẽ càng thêm…

Túc Bảo đội nón nhỏ màu vàng, luôn đeo balo thú cưng trên vai, đi tới đâu cũng muốn dẫn hai đồng bọn của mình là Tiểu Ngũ và ông nội rùa đen theo.

Hân Hân là cô nhóc không tim không phổi, hôm nay không cần làm bài tập, còn được ra ngoài chơi, dù là đi thăm mô nhưng cô bé vẫn vui lắm.

“Xuất phát là xuất phát thôi!” Hân Hân hào hứng hỏi: “Có cần mang cho ông bà cố mấy lon sprite không ạ?”

Bà cụ Tô lấy lại tinh thần, vừa bực mình vừa buồn cười: “Con mang cho ông bà cố hay mang cho mình uống?”

Hân Hân đáp như đúng rồi: “Đương nhiên là mang cho ông bà cố rồi ạ! Con không uống sprite.”

Vẻ mặt Túc Bảo như đã “nhìn thấu hồng trần”, bé hỏi vặn lại: “Chị Hân Hân, chị thấy lời này có đáng tin không?”

Hân Hân rất thành thật lắc đầu.

Mọi người không nhịn được phì cười, nhìn đám trẻ hồn nhiên vô tư mà nỗi buồn trong lòng như tan biến đi rất nhiều.



Ông bà cụ Tô, Tô Vân Triều và hai ba con Tô Tử Lâm ngồi một xe, Túc Bảo và mấy cậu khác ngồi chiếc còn lại.

Xe khá dài, chỉ hai chiếc đã đủ cho cả gia đình ngồi.

Trên xe, Tô Ý Thâm hỏi: “Túc Bảo, địa phủ dưới cõi âm là như thế nào? Người chết sẽ đi đầu thai à?”

Anh vẫn không kiềm được muốn biết sau khi Ngọc Nhi chết đã trải qua những gì, giờ đã đi đầu thai hay chưa, đi rồi thì tới nơi nào…

Túc Bảo đang chơi bắt tay với ông nội rùa đen, nghe vậy thì nghiêng đầu đáp: “Kể ra thì dài lắm nên con không kể đâu.”

Mọi người đang vểnh tai hóng hớt: “...”

Bé con học được thói xấu này từ nơi nào thế?

Ánh mắt các cậu đều không hẹn mà cùng chiếu thẳng vào Mộc Quy Phàm đang lái xe.

Mộc Quy Phàm: “...”

Vốn dĩ hôm qua anh định về biệt thự nhà họ Mộc trước, sáng nay lại nghĩ tiện đường nên lái xe chở Túc Bảo một đoạn rồi hẳn về, cũng không chậm trễ chút thời gian này.

Nếu biết như vậy thì anh đã đi luôn hồi sáng rồi.

Mộc Quy Phàm yếu ớt lên tiếng: “Túc Bảo, con có thể tóm tắt lại mà.”

Túc Bảo chớp mắt, ừ nhỉ?

Cũng được, bé đã nhớ hết những lời sư phụ nói, có thể tóm gọn lại.

“Người chết rồi sẽ đi qua mười ba trạm.”

Túc Bảo nói: “Trạm thứ nhất là đến miếu Thổ Địa báo cáo, đăng ký hộ khẩu.”

Khóe miệng Tô Ý Thâm khẽ giựt, cái này… Có cả vụ đăng ký hộ khẩu à?

“Trạm thứ hai là đường Hoàng Tuyền. Đường Hoàng Tuyền ngẩng đầu không thấy trời trăng, cúi đầu không thấy đất bụi, một đường tiến thẳng tới trước, về sau không được gặp bạn bè thân thích nữa…”

Mấy anh em nhà họ Tô nghe đến đoạn “về sau không được gặp bạn bè thân thích” thì trong lòng khẽ nhói.

Túc Bảo tiếp tục kể: “Hết đường Hoàng Tuyền, qua cầu Nại Hà bắc ngang sông Vong Xuyên sẽ tới trạm thứ ba, đài Vọng Hương. Đứng trên đài Vọng Hương, xa xa ngóng trông quê cũ.”

Tô Nhạc Phi im lặng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, trong đầu anh hiện lên bóng dáng Ngọc Nhi đứng trên đài Vọng Hương. Cô đơn, lẻ loi, không thể nhìn thấy các anh trai thương cô hay ba mẹ yêu cô nhất…

Cuối cùng cô buồn bã xoay người, một mình bước tiếp.

“Sau đó thì sao?” Tô Dĩnh Nhạc trầm giọng hỏi.



Túc Bảo kéo tay ông nội rùa đen, không hề buồn bã: “Trạm thứ tư là dãy Ác Cẩu, thứ năm là dãy Kim Kê. Dãy Ác Cẩu rất hung hiểm, không kéo được chân linh hồn sẽ không chịu từ bỏ. Dãy Kim Kê thì vừa dài vừa cao, từ đỉnh Kê Bối đi đến đỉnh Kê Quan, vượt ra núi rừng Kim Kê mới đến thành Phong Đô.

Mộc Quy Phàm không đành lòng: “Thôi mọi người đừng nghe nữa.” Sắc mặt ai cũng khó nhìn hết.

Tô Nhạc Phi cắn răng: “Cậu thì biết cái gì…”

Ngọc Nhi sợ chó nhất nhưng phải một mình xuyên qua, dãy Kim Kê lại là dài như thế, dựa theo lời Túc Bảo thì phải đi bộ bao lâu chứ?

Hóa ra trước khi cô biến thành quỷ còn phải trải qua nhiều chông gai như thế, chẳng trách người ta thường nói chó dữ trị ác quỷ, quỷ quái rất sợ gà trống và máu chó đen…

Túc Bảo vẫn tiếp tục: “Trạm thứ sáu là thôn Dã Quỷ, nơi này sẽ có một số linh hồn bị chó dữ cắn nát tay chân, nghỉ tạm ở đây chờ hồi phục mới đi tiếp.”

“Trạm thứ bảy là điện Mê Hồn, uống thuốc mê, nói lời thật. Trạm thứ tám là thành Phong Đô rồi, Thập điện Diêm La sẽ thẩm vấn ở đây…”

Nói tới chỗ này, Túc Bảo khựng lại, mỗi lần nhắc tới thành Phong Đô là không hiểu tại sao bé lại có cảm giác vô cùng quen thuộc.

Tô Cẩn Mặc ghi chú vào điện thoại: “Thứ chín thì sao?”

Túc Bảo: “Trạm thứ chín là mười tám tầng Địa Ngục, có tội sẽ đứng lại, vô tội thì đến trạm thứ mười một thành Quỷ Giới, tất cả quỷ vô tội đều ở đây kiếm âm đức hoặc tu luyện, đợi đến khi hết quỷ thọ thì vào điện Luân Hồi nhận phán quyết.”

Tô Lạc ngạc nhiên: “Tu luyện?”

Túc Bảo gật đầu: “Dạ vâng, sư phụ bảo tu luyện ở đảo Bố Cát í, kế tiếp trạm thứ mười hai là đài Liên Hoa, đây là nơi Địa Tạng Vương ngồi trên đài sen giảng Phật pháp. Nhưng mà sư phụ nói rất ít quỷ có thể tu luyện thành công, hầu hết chỉ tích được một ít âm đức thôi.”

Mấy người anh em nhà họ Tô: “...”

Thế giờ này không giống như bọn họ nghĩ lắm nhỉ…

Nói một hồi thành đi quá xa, Tô Nhạc Phi kéo chủ đề lại: “Vừa rồi con chưa nói trạm thứ mười là gì.”

Túc Bảo: “Trạm thứ mười là lầu Cung Dương, tiền giấy, ô tô, điện thoại, biệt thự hay quần áo mà gia đình bạn bè trên dương gian đốt đều đến nơi này.”

Môc Quy Phàm nhíu mày: “Giống bưu điện nhỉ?”

Người sống gửi đồ cho người chết qua chuyển phát nhanh lầu Cung Dương.

Cõi âm có có nghiệp vụ ship hàng luôn cơ à?

Hai mắt Túc Bảo sáng ngời: “Ba ơi, ba thông minh ghê á!”

Ví dụ này quá chính xác.

Bé lắc lư hai bàn chân nhỏ, vui vẻ nói: “Trạm cuối cùng là vách Hoàn Hồn, trước vách Hoàn Hồn có đá Tam Sinh và cầu Kim Ngân. Mạnh Bà đứng ở đầu cầu, uống canh Mạnh Bà xong là có thể đi đầu thai được rồi.”

Tô Nhạc Phi không nhịn được hỏi: “Vậy mẹ con sẽ đầu thai vào nhà nào?”

Tất cả mọi người trên xe không nhịn được cùng vểnh lỗ tai, Tô Nhất Trần giả vờ nhìn điện thoại nhưng đầu ngón tay cứng đờ, màn hình cũng không có biến hóa gì…