Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 288: Tiểu Ngũ gánh tội



Vương tiểu thư đang nghĩ ngợi gì đó thì tờ giấy trên tay đột nhiên bị giật đi.

Cô ấy cau mày, nói: "Em đang làm gì vậy?"

Tên em trai mỉm cười: “Nhìn xem cô bé kia đã viết gì cho chị thôi mà”.

Anh ta nóng lòng mở vội tờ giấy ra, chỉ thấy một con vẹt và một con rùa được vẽ trên đó, còn một số số 1 và một chuỗi số 0.

Nhìn không giống số điện thoại, tên em trai không cam lòng đếm thử, lỡ như nhà họ Tô có tiền nên đặt mua riêng số điện thoại đặc biệt thì sao?

Kết quả khiến anh ta hoàn toàn thất vọng, số điện thoại có 11 chữ số nhưng ở đây chỉ có 8 chữ số.

Cô bé kia chắc phải ba bốn tuổi rồi, thế mà ngay cả số điện thoại của mình cũng không viết được, ngốc nghếch quá.

"Chị ơi, chị nói cô bé đó sẽ gọi cho chị phải không?"

Vương tiểu thư lấy lại tờ giấy, thờ ơ nói: “Trẻ con nhất thời nổi hứng thôi, em nghĩ cô bé sẽ gọi thật à?”

Tên em trai ngẫm nghĩ rồi bĩu môi nói: "Cũng đúng."

Có điều, nhà họ Tô rất giàu có, nếu cô bé kia gọi điện cho chị gái anh ta, tùy hứng quăng cho chị anh ta vài triệu tệ gì đó thì cả đời anh ta khỏi phải cố gắng rồi.

Ôi, sao người giàu lắm tiền là thế mà người nghèo bọn họ cứ phải vất vả mưu sinh như này nhỉ?

Thật tốt biết bao nếu nhà họ Tô san sẻ cho anh ta chút tiền…..

**

Ở một nơi khác.

Tô Lạc bế Túc Bảo trên tay, hỏi: “Vừa nãy con chạy lung tung làm gì thế?”

Túc Bảo nhéo ngón tay nói: "Con cảm thấy thời đại đang kêu gọi."

Tô Lạc "..."

Tô Tử Chiến nói xen vào: "Cái đó gọi là sứ mệnh, không phải thời đại."

Túc Bảo nghiêm túc gật đầu: "Con cảm nhận được tiếng gọi của sứ mệnh."

Tô Lạc buồn cười không thôi, một đứa bé bốn tuổi thì có sứ mệnh gì?

Tô Nhất Trần đứng bên cạnh đang bàn bạc chuyện chuyển mộ.

Mấy anh em rất ngạc nhiên, nhưng sau khi nghe chuyển mộ là ý kiến của Túc Bảo thì đều tỏ ý không vấn đề gì.

Ông cụ Tô sửng sốt, cau mày nói: "Tại sao đang yên đang lành lại đột nhiên muốn dời mộ? Thật là vớ vẩn!"

Tô Nhất Trần bình tĩnh nói: “Túc Bảo nói phong thủy nơi này không tốt, tổ tiên chúng ta không thích.”

Ông cụ Tô: Ồ, Túc Bảo nói vậy à?

Thế thì không vấn đề gì nữa.

Nhưng ông vẫn nói bướng: "Dù vậy cũng không đủ thời gian, không kịp rồi..."

Tô Nhất Trần giơ tay nhìn đồng hồ, “Lúc mới vào, Túc Bảo đã nói sẽ chọn hướng Tây Nam, phía Tây Nam Kinh Đô chỉ có một nghĩa trang, là nghĩa trang bình thường.”

"Con vừa mua nghĩa trang đằng kia xong."

“Các thầy phong thủy, đội vận chuyển…v.v đều đã được sắp xếp sẵn, xe đang đợi ở bên ngoài.”



Ông cụ Tô: “…”

Tô Nhất Trần nói thêm: “Túc Bảo nói hôm nay là ngày lành tháng tốt để dời mộ.”

Ông cụ Tô không còn gì để nói.

Di dời mộ trong lễ hội ma... Nghe thì khó tin, nhưng nếu những lời này do cháu gái ông nói ra thì mọi chuyện hẳn là có lý.

Ông cụ Tô xua tay nói: "Ba biết rồi, sắp xếp ổn thỏa là được."

Tô Nhạc Phi nhìn phần mộ, thở dài: "Mình thật đáng thương mà, vừa hì hục nhổ hết từng cọng cỏ, lẽ ra phải nói với mình sớm hơn chứ!"

“Được lắm, lần này mình phải đích thân đào mộ mới!”

Tô Nhạc Phi nhấp một ngụm nước khoáng, đổ thêm một ít vào tay, xoa xoa, thấp giọng lẩm bẩm.

"Tổ tiên ơi, xin đừng trách con. Tổ tiên ơi, xin hãy lùi ra một chút. Cẩn thận kẻo con đào trúng chân."

Trên mộ thật sự có tổ tiên.

Tổ tiên đang ngồi xổm hóng hớt chuyện vui thì bỗng phát hiện ra con cháu đã đào đến mộ của mình!!

Tô Nhất Trần nói: "Túc Bảo, tới đây để tỏ lòng thành kính với tổ tiên. Lát nữa, chúng ta sẽ chuyển mộ."

Túc Bảo vui vẻ chạy tới nói: "Tổ tiên, Túc Bảo tới rồi!"

Tổ tiên đang bay lượn trên mộ lên tiếng: “Woa, đây chính là bảo bối của nhà chúng ta hả! Tại sao hai năm nay không thấy con bé nhỉ…”

Túc Bảo tò mò nhìn tổ tiên mặc đồ kiểu Tôn Trung Sơn, hỏi: "Tổ tiên, năm nay con mới tới đây! Bao nhiêu mộ phần mà chỉ có mỗi người thôi à?"

Tổ tiên kinh ngạc nhìn Túc Bảo, ồ?

Cô bé con này có thể nhìn thấy lão ư?

Tổ tiên vui vẻ nói: "Đúng vậy, chỉ còn lại ta. Mấy người kia chờ đủ âm thọ là lên đường đầu thai cả rồi."

Túc Bảo bấm ngón tay tính toán.

Sư phụ nói, giả sử tuổi thọ của mỗi người được định sẵn là 80, nếu ai đó chết đột ngột ở tuổi 30 thì khi xuống địa ngục, người đó sẽ phải chờ thêm âm thọ 50 năm.

Những người chết tự nhiên do tuổi già sẽ được đầu thai sau thất đầu tiên, nhưng họ cũng có thể chọn ở lại quỷ giới thêm một thời gian, lên đài sen nghe kinh và tích phước cho con cái ở phàm trần.

Ngoài ra, phải chờ đợi bao nhiêu năm âm thọ còn phải xem nhân quả lúc còn sống của người đó. Có người chết tự nhiên nhưng vẫn phải hoàn trả hết nghiệp chướng tại âm phủ rồi mới có thể đi đầu thai…..

Còn có những người tự sát mang đầy oán khí khi chết cũng sẽ bị kéo dài thời gian chờ đầu thai….

Nói tóm lại, đầu thai là một hệ thống rất phức tạp, có thể đầu thai hay không còn phải xem sự phán xét của Diêm vương.

"Tổ tiên, người đã già như vậy, sao còn ở đây?" Túc Bảo nghi hoặc hỏi.

Tổ tiên nói: “Phải có một vị tổ tiên ở lại để bảo vệ con cháu chứ!”

Túc Bảo ồ lên, giơ ngón tay cái lên: "Tổ tiên, người thật tốt bụng! Tổ tiên, người vất vả rồi!"

Cuộc sống ở quỷ giới không mấy dễ chịu, hầu như tất cả quỷ hồn nhận được án luân hồi đều đã đi đầu thai, rất ít quỷ hồn chịu ở lại.

Ấy vậy mà tổ tiên vẫn chủ động ở lại, đúng là tổ tiên tốt mà!

Túc Bảo kiễng chân nhoài người lên tấm bia mộ rồi xoa bóp chân cho tổ tiên nhà cô bé.

Tổ tiên lập tức cười rạng rỡ. Lão cô đơn ở quỷ giới lâu rồi, đây là lần đầu tiên có một hậu bối tán dóc với lão như vậy.

“Nhóc con, hát cho tổ tiên nghe đi.” Tổ tiên nhiệt tình nói.



Túc Bảo ngẫm nghĩ, nên hát gì đây?

À, có rồi.

“Đêm nay tới bái tổ tiên, thử hỏi một câu, tổ tiên ơi người có rảnh không! Con muốn hỏi, tổ tiên ơi, sao càng làm việc càng nghèo thế này…”

“Con cầu xin tổ tiên cho con một năm thịnh vượng. Con chẳng cần làm việc nhưng vẫn có tiền. Dù làm gì con cũng sẽ có tương lai thịnh vượng ~”

Mọi người nhà họ Tô ngơ ngác nhìn Túc Bảo đang lầm bầm lầu bầu với một ngôi mộ.

Sau đó, một bài hát với giai điệu rất quen thuộc vang lên.

Lắng nghe kỹ, đây chẳng phải là giai điệu của "The World's Best" ư?

Nhưng lời bài hát này...

Người nhà họ Tô đồng loạt giật khóe môi.

Mặt bà cụ Tô đen như đít nồi, bà hỏi: “Ai dạy con bé thế?”

Tô Nhạc Phi lập tức xua tay nói: "Không phải con!"

Mấy anh em nhà họ Tô cũng lắc đầu như trống bỏi.

Bà cụ Tô nhìn về phía Tô Nhất Trần…. Bỏ đi, Tô Nhất Trần không thể nào dạy Túc Bảo mấy thứ vớ vẩn như vậy được.

Thế là bà cụ Tô nhìn về phía Tiểu Ngũ đang ngậm lá cây trong miệng.

Tiểu Ngũ: "Hả?"

Nó như chết lặng.

Không phải nó dạy Túc Bảo đâu!

Không đến lượt bà cụ Tô làm công việc cu li nên bà ngồi xổm sang một bên, chỉ vào Tiểu Ngũ phê bình: “Tao thường thấy mày ngậm điện thoại di động của Túc Bảo trong miệng để lướt tiktok! Nói đi, tài khoản tiktok của mày là gì? Tao nhất định phải tìm ra bằng chứng mới được.”

Tiểu Ngũ: "Quạc quạc??"

Con vẹt nghiêng đầu nhìn bà cụ trước mặt.

Mọi người không khỏi bật cười, người ta vẫn nói người già giống như trẻ con. Lúc này, bà cụ Tô đang chỉ vào một con vẹt để phê bình, thật sự quá buồn cười.

Người đi ngang qua đều cảm thấy ngôi mộ gia tộc của nhà họ Tô….. thật quỷ dị!

Một cô bé đang nằm nhoài trên bia mộ hát tổ tiên gì đó.

Một nhóm thanh niên vạm vỡ đang hì hục đào mộ.

Một bà già đang trò chuyện với một con vẹt...

Không lâu sau, “đội đào mộ” tập trung đông đủ. Các đạo sĩ già rung chuông và rải tiền giấy, làm lễ xong, hài cốt của tổ tiên nhà họ Tô mới chính thức được chuyển đi.

Ở bộ phận bán hàng, giám đốc kinh doanh đang giới thiệu phong thủy ở nghĩa trang Thanh Sơn đến độ nước miếng văng tung tóe bỗng nghe tin nhà họ Tô đang chuyển mộ, sững sờ tại chỗ.

Cái gì?

Nhà họ Tô muốn chuyển mộ? !

Tại sao không nói trước với ông ta chuyện đó?

Giám đốc kinh doanh nhanh chóng gác công việc đang bận bịu qua một bên, lập tức chạy về phía nghĩa trang.