Đáy lòng Cố Thịnh Tuyết xuất hiện dự cảm không tốt, cô ấy không thèm nói lời cảm ơn đã vội vàng chạy lên lầu.
Gõ cửa, chỉ thấy trên mặt mọi người ở bên trong đang giăng đầy mây đen, đều không được vui cho lắm.
Ông cụ ngồi trên sô pha, ho sù sụ, ho nhiều đến mức không dừng lại được, như thể không thể thở nổi, tựa như sắp chết đến nơi rồi vậy.
Bà cụ thì đang bưng trà đổ nước, vỗ lưng ông ta đồng thời lặng lẽ lau nước mắt.
Cố Thịnh Tuyết chẳng quan tâm đến mấy chuyện này, người khác thế nào liên quan gì đến cô ấy chứ.
Chỉ là lòng cô ấy lạnh hẳn đi, không thấy ác quỷ trên người ông cụ đâu nữa, rõ ràng ngày hôm qua cô ấy còn tận mắt nhìn thấy mà.
Gương mặt Vương Nghị Quang hiện lên vẻ luống cuống, hỏi: “Bé tìm ai?”
Cố Thịnh Tuyết không quay đầu lại mà rời đi luôn, ném xuống một câu: “Đi nhầm.”
Sau khi bé loli xoay người, vẻ lạnh lùng trên mặt cô ấy đã rạn nứt.
Con mẹ nó, nửa đêm nửa hôm ai đã cướp mất KI* của cô ấy vậy!
(*) Thuật ngữ game, ý là bị cướp kill
Tức chết mất, tức chết mất thôi, sáng sớm cô ấy đã tới đây, KI lại không thấy đâu nữa.
Cố Thịnh Tuyết nắm chặt nắm tay, khuôn mặt nhỏ tức giận đến đỏ bừng, biểu cảm càng trở nên lạnh lùng xa cách hơn.
Không thể nhịn nổi mà, ai nhìn thấy quỷ trước thì là của người đó.
Thế mà nửa đêm lại đẩy trụ lén*!
(*) thuật ngữ game LOL
Không biết xấu hổ!
凸艹皿艹
(*) icon giơ ngón giữa
Vương Gia Gia đi theo sau Tôn Tố, hai người một trước một sau về tới nhà.
Tôn Tố mệt mỏi đi tắm rửa, lát sau mặc quần áo ở nhà bước ra, dựa vào ghế sô pha.
“Nói đi, cô muốn thế nào.” Anh ta nhíu chặt mày nói.
Mũi Vương Gia Gia đau xót.
“Em sai rồi, sai quá sai.” Cô ấy ngơ ngác nhìn xung quanh, mới phát hiện các cụ ngày xưa nói rất đúng ——
Con trai có nhà, con gái có nhà.
Nhưng nếu con gái đi lấy chồng rồi, cô ấy không còn nhà nữa.
Ở nhà chồng cô ấy là người ngoài, ở nhà mẹ đẻ cô ấy là khách.
Trước kia cô ấy khịt mũi coi thường quan niệm này, hiện tại mới phát hiện, thì ra hiện thực là vậy đó.
Vương Gia Gia mất mát, cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng nước mắt lại rơi xuống dữ dội: “Em không có nhà, thì ra từ ngày em đi lấy chồng, em không có nhà nữa rồi.”
Vương Gia Gia che mặt, gào khóc thảm thiết.
Tôn Tố mím môi, kéo cô ấy đứng dậy rồi ôm cô ấy vào lòng, đưa tay ra vỗ nhẹ vào lưng cô ấy.
Tuy rằng không nói gì cả nhưng Vương Gia Gia lại không nhịn được mà khóc lớn hơn.
Nhưng có ích gì nữa chứ.
Cô ấy suy nghĩ cho nhà chồng, suy nghĩ cho nhà mẹ đẻ, nhưng điều duy nhất mà cô ấy không làm là không nghĩ đến bản thân mình.
Cô ấy chăm sóc ba mẹ của Tôn Tố, chăm sóc cô con gái nhỏ của mình, chăm sóc ba mẹ đẻ, nhưng lại chưa bao giờ tự chăm sóc cho bản thân.
Hết thì thì có thể kiếm lại được, nhưng khi thấy rõ được nhân tình thế sự, ngoại trừ cảm thán bản thân quá ngu ra thì còn lại chỉ toàn là đau khổ.
Tôn Tố mạnh miệng nhưng dễ mềm lòng, không kiên nhẫn nói: “Được rồi được rồi, lát nữa anh sẽ lấy giấy chứng nhận bất động sản rồi xoá tên của anh ở trên đó đi, được chưa?”
Ý trong lời của anh ta là 'nơi này chính là nhà của em', nhưng anh ta cứng mồm cứng miệng, không nói ra được những câu nhẹ nhàng.
Thậm chí còn tiếp tục hỏi: “Sau này biết phải làm thế nào rồi đúng không? Thế nếu ba mẹ lại xin em tiền mua mộ địa, em định cho bao nhiêu?”
Vương Gia Gia thút tha thút thít: “Cho mười lăm vạn.”
Tôn Tố tức khắc không nói nên lời.
Vương Gia Gia tiếp tục thút tha thút thít: “Không phải à?”
Tôn Tố cười lạnh: “Nếu em trai em cầm mười lăm vạn đó đi mua một căn hộ nhỏ thì sao?”
Vậy chẳng phải là cô ấy sẽ phải tự bỏ tiền ra hết à?
Vương Gia Gia sửng sốt, nước mắt càng chảy ra nhiều hơn: “Nó phải ký hợp đồng thì em mới cho tiền.”
Lúc này Tôn Tố mới vừa lòng, vốn đang định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
“Lần này thì đúng rồi.” Anh ta bế cô ấy lên đi về phía phòng ngủ: “Không phải anh không cho em quan tâm ba mẹ, chỉ là phải tính toán rõ ràng một chút. Chúng ta có thể bỏ ra 60%, mặc dù em trai em rất vô dụng, nhưng cũng cần phải bỏ ra được ít nhất 40%.”
Vương Gia Gia nghe anh ta tính toán rõ ràng như vậy, trước đây nghe những lời này chỉ cảm thấy phiền, hiện tại mới biết được, có đôi khi làm người 'thực dụng' chút, 'tính toán' chút, ngược lại sẽ không xảy ra nhiều chuyện phiền lòng như vậy rồi.
Không tính toán so đo điều gì cả, vốn là một mớ số liệu hỗn loạn, cuối cùng cũng sẽ bùng nổ thôi.
“Em biết rồi.” Cô ấy nói.
Tôn Tố sờ tay cô ấy thấy vẫn còn lạnh, lấy chăn bọc kín cô ấy lại, mệt mỏi nhắm mắt: “Mau tranh thủ ngủ một lúc đi, lát nữa anh còn có cuộc họp vào tám giờ.”
Vương Gia Gia: “...”
Liệu anh có thể... bỏ chăn ra trước được không...
Vương Gia Gia cũng cực kỳ mệt mỏi, đợi đến khi cô ấy tỉnh dậy lại chợt nhận được cuộc gọi từ em trai mình, nói rằng ông cụ bởi vì cảm xúc quá kích động dẫn tới bị xuất huyết não, đã được đưa vào ICU*.
(*) Phòng chăm sóc đặc biệt
Vương Nghị Quang kêu cô ấy mau tới đó.
Vương Gia Gia không sốt ruột, ăn cơm xong mới đi qua. Việc đầu tiên Vương Nghị Quang làm khi đến là đưa hoá đơn viện phí cho cô ấy.
Vương Gia Gia nhìn thoáng qua, ba vạn hai.
Cô ấy nói: “Chị trả bảy nghìn hai, còn lại em trả.”
Vương Nghị Quang sợ ngây người: “Em làm gì có tiền!”
Vương Gia Gia xoay người đi thanh toán tiền: “Chị không tin em không có nổi bốn nghìn tám.”
Cô ấy quả thật chỉ thanh toán bảy nghìn hai, Vương Nghị Quang tức hộc máu, chỉ có thể tự đi thanh toán nốt số tiền còn lại, cảm giác trái tim như đang rỉ máu.
Ông cụ ở trong ICU hai ngày, Vương Nghị Quang phải trả hơn chín nghìn tệ lận, chỉ cảm thấy áp lực rất lớn, phải tốn rất nhiều tiền.
Nhưng chị của cậu ta hoàn toàn không nghe cậu ta khuyên bảo, Vương Nghị Quang bực bội chết đi được.
Sau khi rời khỏi ICU, cậu ta lập tức chơi trò biến mất, không nộp viện phí, cho rằng nếu làm như vậy chị của cậu ta sẽ thanh toán hết tiền.
Nào biết khi Vương Gia Gia tới thăm ông cụ, chỉ mang cơm tới rồi rời đi luôn.
Ông cụ còn muốn cô ấy gác đêm chăm sóc, cô ấy nói cô ấy còn phải đi làm.
Cặp mắt già nua của ông cụ lập tức đục ngầu, không nói một lời, dáng vẻ rất thê lương.
Bà cụ thở dài, oán trách nói: “Ông vừa lòng chưa? Dồn ép con gái đến mức nó không muốn làm thân nữa!”
Ông cụ bị di chứng xuất huyết não, tay run rẩy lẩy bẩy.
Con trai không chịu nộp viện phí, ông ta không nói gì cả, nhưng vẫn đang oán trách con gái mình.
Nhưng oán trách cũng vô dụng.
Cuối cùng ông ta nào dám tiếp tục nằm viện, nhanh chóng xuất viện. Nhìn thấy hoá đơn bốn vạn tám, Vương Gia Gia đã trả hai vạn tám rồi, còn lại một vạn chín, Vương Nghị Quang lại biến mất tăm mất tích.
Bà cụ gọi điện thoại cho Vương Gia Gia, Vương Gia Gia cố gắng không để bản thân mềm lòng, vẫn là câu nói đó, tìm Vương Nghị Quang.
Sau thì không tìm được Vương Nghị Quang, cuối cùng ông cụ không nhịn nổi nữa, lấy tiền từ trong quỹ riêng của mình ra trả nốt.
Bấy giờ Vương Gia Gia mới biết, thì ra bản thân ông cụ có tiền.
Ông cụ vừa mới về đến nhà đã nằm vật ra giường không dậy nổi, Vương Nghị Quang hối cô ấy mau mua mộ địa, bảo cô ấy gửi mươi lăm vạn qua.
Vương Gia Gia kiên trì muốn xem hợp đồng trước, kế hoạch của Vương Nghị Quang hoàn toàn thất bại.
Hiện tại một ô mộ địa rộng bốn mét vuông tại nghĩa trang Thanh Sơn đã giảm xuống chỉ còn mười vạn, vốn dĩ Vương Nghị Quang định lấy mười lăm vạn từ chỗ chị mình, sau đó mua một ô bốn mét vuông, đã đàm phán xong hết với bên bán rồi...
Như vậy cậu ta không cần phải bỏ ra một đồng nào hết, còn có thể lấy được năm vạn...
Lúc Vương Gia Gia nhận được hợp đồng thì châm chọc mỉa mai: “Không phải em hiếu thuận lắm à? Không phải muốn mua một ô lớn hả?”
Vương Nghị Quang oán trách: “Là do chị không chịu bỏ tiền ra còn gì nữa? Chuyện này trách em được chắc? Nếu em có tiền, chắc chắn sẽ mua một ô lớn. Chị thật quá ích kỷ! Em chưa thấy người chị nào lại tính toán so đo giống như chị.”
Vương Gia Gia mặc kệ cậu ta, xác định hợp đồng đã được ký xong xuôi, chuyển qua sáu vạn.
Vương Nghị Quang không có tiền, đành phải hỏi xin ông cụ, cuối cùng bốn vạn tệ là do ông cụ tự bỏ ra.
Ông cụ rớt nước mắt, ông ta đã già như vậy rồi mà sao còn vất vả như thế chứ? Ông ta đã không thể ngồi dậy nổi rồi, còn muốn ông ta phải làm sao nữa đây...
Vốn dĩ ông ta tưởng rằng mình đã vất vả cả đời, sau khi chết là có thể hưởng phúc, nở mày nở mặt một chút, không ngờ...
Ông cụ hối hận, càng nghĩ càng hối hận, nếu không cho Gia Gia kết hôn sớm như vậy, ông ta cũng không đến mức lực bất tòng tâm giống như hiện giờ.
Con gái gả chồng như bát nước hắt đi, quả nhiên là sự thật.