Chương 383
Túc Bảo nhíu mày, câu nói này khiến cô bé hơi khó chịu.
Túc Bảo nghiêm túc nói: “Nói người khác là bà bầu cực kỳ bất lịch sự, mong rằng sau này cậu sẽ không nói vậy nữa.”
Cậu bé kia càng thấy người khác phản ứng lại thì càng hăng hơn: “Ăn không chừa cả bã, làm chả nên việc gì. [1] ha ha ha.”
[1]: Ý chỉ những người ham ăn biếng làm.
Các bạn nhỏ khác không hiểu nghĩa lời trêu chọc kia, chỉ thấy cậu bé đang nói làm điệu bộ tức cười nên không khỏi cười phá lên theo.
Túc Bảo đặt bát xuống bàn: “Cậu còn như vậy là tớ không vui đâu nha!”
Đúng lúc này, cô giáo trẻ đi muộn ban nãy bước tới: “Sao vậy?”
Cô nàng duỗi tay khẽ xoa đầu cậu bé đùa dai ban nãy, mặt mày rạng rỡ nhìn về phía Túc Bảo.
Nhớ tới lời hiệu trưởng dặn dò cô chủ nhiệm ban nãy, ý cười trên môi cô nàng càng rõ hơn.
“ Túc Bảo, sao lại không vui thế con?” Cô giáo nói bằng chất giọng dịu dàng.
Túc Bảo kinh ngạc nhìn lên đầu cô giáo trước mặt rồi lại nhìn Kỷ Trường, dùng khẩu hình miệng nói: Sư phụ ơi….
Kỷ Trường ồ một tiếng: “Hiếm lạ nha, quỷ đào hoa ư?”
Một nữ quỷ với hai mắt lấp lánh ánh sáng xanh đang bám trên đầu cô giáo trẻ.
Sở dĩ Kỷ Trường thấy hiếm lạ là vì, quỷ đào hoa thường là quỷ đàn ông, còn ở phụ nữ thường xuất hiện quỷ ướt át.
Hai loại quỷ này có sự khác biệt, nói đơn giản thì, quỷ đào hoa thay lòng đổi dạ, còn quỷ ướt át thì chỉ muốn quan hệ tình d*c…. Do đó chấp niệm của hai loại quỷ này không giống nhau.
Nói thẳng ra khi quỷ này xuất hiện ở phái nữ thì: quỷ đào hoa muốn có thật nhiều bạn trai theo đuổi mình, còn quỷ ướt át thì muốn ngủ với vô số bạn trai.
Kỷ Trường nói: “Túc Bảo, cái này nói sau, trước tiên giải quyết chuyện với bạn học đã.”
Túc Bảo gật đầu: “Thưa cô, bạn này gọi con là bà bầu, con không vui, kêu bạn ấy đừng nói nữa nhưng bạn ấy vẫn tiếp tục trêu.”
Cậu bé kia lập tức làm mặt quỷ.
Cô giáo trẻ cười: “Hóa ra là vậy à! Không sao, mọi người đều là bạn tốt, Tiểu Dương Dương xin lỗi Túc Bảo còn Túc Bảo nói ‘không sao cả’ nha, sau đó hai bạn bắt tay giảng hòa được không nào? ”
Cô nàng cười híp mắt, giảng hòa một cách vô nguyên tắc, giọng nói dễ thương gần giống MC trong phim hoạt hình.
Cậu bé được gọi là Tiểu Dương Dương nói nhanh một câu xin lỗi, nhưng Túc Bảo không đáp lại ‘không sao cả.’
Cô bé dẩu môi, lặng lẽ bưng bát lên rồi đặt vào bồn rửa.
Cô giáo trẻ đi theo, nửa ngồi xổm, một tay chống lên đầu gối, một tay vuốt nhúm tóc của Túc Bảo: “Túc Bảo, sao thế con, sao vẫn không vui, nói cho cô giáo Anh Đào được không nào?”
Nghe cô giáo Anh Đào nói như vậy, Túc Bảo lặp lại một lần nữa: “Con cảm thấy chuyện này là không đúng, cô giáo cô phải nói rõ ra là cậu ấy sai rồi, rồi bắt cậu ấy xin lỗi con mới phải!”
Tại sao lại không nói ‘xin lỗi’ và ‘không sao’ một cách rõ ràng chứ?