Một chốc một lát, bên cạnh Vân đại sư đã có bảy tám người vây quanh.
Tục ngữ nói càng có tiền càng tin mệnh, bọn họ rất kính sợ Vân đại sư, rối rít bày tỏ sự tôn kính của mình.
Ba Tuyết Nhi chen chúc đi qua, vừa ân cần lại vừa nhiệt tình: "Vân đại sư! Chào ngài chào ngài! Tôi ngưỡng mộ ngài đã lâu!"
Anh ta lại đưa danh thiếp cho Vân đại sư rồi bảo mẹ Tuyết Nhi châm trà cho Vân đại sư.
Tuyết Nhi chạy qua đó trước, sau khi rót trà xong thì ngoan ngoãn bưng đến trước mặt Vân đại sư, ngọt ngào nói: "Mời Vân đại sư uống trà ạ."
Mẹ Tuyết Nhi cố ý nói: "Ngày hôm qua lúc tôi nói chuyện phiếm với bà cụ Tư, lão phu nhân có nhắc về ngài với tôi! Nói mấy ngày hôm trước cậu chủ nhỏ Tư bị bệnh viện báo là bệnh tình nguy kịch, không thể cứu được nữa, bác sĩ đã bảo ngài Tư đưa cậu chủ nhỏ về nhà..."
"Nhưng lại là Vân đại sư ngài kéo cậu chủ nhỏ Tư trở về từ quỷ môn quan!"
"Hôm nay chúng tôi cũng là do nhà họ Tư phái tới, bà cụ Tư còn nói ngài sống thanh bần vui đời đạo, không nhận quà cảm ơn của bọn họ, nếu có duyên gặp được ngài, nhờ chúng tôi nói lời cảm ơn ngài nữa đó!"
"Ngài xem, quả thật đã có duyên gặp được ngài rồi!"
Mấy lời của mẹ Tuyết Nhi đã khéo léo kết hợp giữa 'chúng tôi đến đây thay mặt cho nhà họ Tư' cùng với tâng bốc Vân đại sư với nhau.
Ánh mắt nhìn cả nhà Tuyết Nhi của mọi người tức khắc trở nên khác hẳn!
Đến đây thay mặt cho nhà họ Tư!
Mọi người lập tức trở nên nhiệt tình, tất cả đều nhao nhao ca ngợi Vân đại sư theo.
Vân đại sư rất vui!
Ông ta cảm thấy mẹ Tuyết Nhi rất biết điều, vì thế nhìn về phía Tuyết Nhi, vẻ mặt cao thâm khó đoán gật đầu.
"Đứa nhỏ này, có phúc."
Mẹ Tuyết Nhi vui mừng nói: "Xin hỏi đại sư, lời này có ý gì ạ?"
Vân đại sư vuốt râu, nói: "Hôm qua lúc bổn đạo cứu cậu chủ nhỏ nhà họ Tư có xem qua tướng mạo và bát tự của nhóc đó, còn nói là cậu chủ nhỏ phúc lớn mạng lớn, thế gian này khó ra được người thứ hai mang mệnh cách ấy."
"Không ngờ, hôm nay lại thấy được người thứ hai!"
"Đứa nhỏ nhà cô, tướng mạo và mệnh cách rất hợp với cậu chủ nhỏ Tư! Quả thật là trời đất cấu thành, duyên trời tác hợp, nếu có thể ở bên nhau thì hai bên chắc chắn sẽ lao thẳng lên trời."
Mẹ Tuyết Nhi sợ đến ngây người, vậy ý là tương lai Tuyết Nhi nhà cô ta cũng rất xịn xò ư?
Còn có khả năng ở bên cậu chủ nhỏ nhà họ Tư nữa?
Ba Tuyết Nhi cũng vui mừng không thôi, có thể liên hôn với nhà họ Tư, vậy bọn họ còn cần phải lo lắng gì nữa chứ!
Anh ta lập tức nói: "Cảm ơn đại sư, mấy lời này của Vân đại sư quả thật đã khiến chúng tôi sợ hãi không thôi! Sau khi buổi lễ kết thúc, liệu tôi có thể mời Vân đại sư đến nhà ngồi một lát được không?"
Vân đại sư ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh ta một cái, còn nói thêm: "Trán anh cao thẳng dày dặn, ấn đường ngay ngắn, là người đại phúc đại quý. Tuy nhiên, mày thô mắt hí, tuổi trung niên phát tài xong sẽ gặp khó khăn nơi nơi, khó thể tiến thêm, đặc biệt là dạo gần đây đường tài vận không thuận, cần phải tu hành nhiều hơn."
Ba Tuyết Nhi vội vàng gật đầu.
Đỉnh quá đỉnh quá!
Nói trúng hết, ôi trời!
"Không hổ là Vân đại sư!" Ba Tuyết Nhi kích động nói.
Anh ta lập tức khen ngợi Vân đại sư mấy phen, nâng Vân đại sư lên tận trời cao.
Vân đại sư tỏ vẻ thờ ơ, khép hờ hai mắt, dáng vẻ cực kỳ cao thâm khó đoán...
Mọi người cũng vô cùng ngạc nhiên, nếu mấy lời của mẹ Tuyết Nhi vẫn chưa đủ để chứng tỏ điều gì thì hiện giờ đã có Vân đại sư đóng dấu chứng thực rồi...
Vậy cứ phải làm quen đi đã rồi nói tiếp!
Thoáng chốc, cả nhà Tuyết Nhi và Vân đại sư đều bị nâng lên tít tận trời cao.
Lúc này nhân viên công tác cầm theo hương nến và tiền giấy đi tới, và cả một đoạn lụa đỏ.
Tuyết Nhi tỏ vẻ ngây thơ, hỏi: "Vân đại sư phụ, mấy thứ này là gì vậy ạ?"
Vân đại sư nhàn nhạt nói: "Đây là hương nến, tiền giấy."
Tuyết Nhi chớp chớp mắt: "Oa, thật là lợi hại, chúng được dùng để làm gì thế ạ?"
Khi là một đứa trẻ, sẽ rất dễ để làm quen và tiếp cận người khác.
Thường thì sẽ không có người lớn nào đối xử lạnh lùng với trẻ con.
Tuyết Nhi rất cố gắng phát huy thế mạnh của mình, nắm chặt cơ hội làm quen với Vân đại sư.
Vân đại sư chỉ vào bục sân khấu ở bên ngoài, nói: "Được dùng để khai trương..."
Đúng lúc này, ông ta bỗng nhiên nhìn thấy quả cầu khánh thành vừa được kéo sang phía đông lại bị dịch trở về.
Vân đại sư không khỏi nhíu mày.
Trường Phong lập tức nói: "Sao vậy hả? Không phải đã bảo mấy người kéo quả cầu khánh thành sang phía đông một thước sao?"
Nhân viên công tác phụ trách bố trí hiện trường đã đi tới, cười làm lành nói: "Đúng là như vậy, nhưng vị lãnh đạo lớn ở bên trên nói phải kéo trở về..."
Trường Phong không vui nói: "Tôi mặc kệ lãnh đạo lớn của mấy người là ai, nếu đã mời sư phụ tôi tới thì phải tuân theo sự sắp đặt của sư phụ tôi! Đây đều là vì muốn tốt cho mấy người! Người bảo mấy người di chuyển quả cầu khánh thành có biết phong thuỷ là cái gì không hả?"
Anh ta vừa dứt lời, chợt nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Tô Nhất Trần vang lên: "Là tôi bảo dịch đấy, anh có vấn đề gì?"
Nhìn thấy Tô Nhất Trần, Trường Phong lập tức im bặt!
Túc Bảo trông thấy cảnh tượng ở hậu trường thì khuôn mặt nhỏ không khỏi sửng sốt.
Chỉ thấy một nữ quỷ sắc mặt tái nhợt đang nhảy qua nhảy lại trên đầu của Vân đại sư và Tuyết Nhi!
Cảm thấy cảnh tượng này thật giống cảnh một con chó đang chọn nơi để phóng uế vậy...
Nghĩ đến đây, Túc Bảo lập tức nhớ tới lời thề ăn năm kí phân mà Trường Phong đã nói ngày hôm qua.
Bé lập tức hỏi: "Anh trai này, ngày hôm qua anh nói sẽ trồng cây chuối ăn năm kí phân, lúc trở về anh đã ăn chưa ạ?"
Trường Phong: "..."
Túc Bảo tò mò: "Anh ơi, trồng cây chuối ăn phân có bị dính lên mặt không? Có thể nuốt được không vậy? Liệu có bị no căng bụng không á?"
Trường Phong: "..."
"Ngày hôm qua Túc Bảo hỏi có hỏi anh Tử Du, anh ấy nói năm kí phân là khoảng một thùng lớn á!"
Ừm... Gì mà 1.2 nhân với 10 cái thùng sắt... Túc Bảo không nhớ rõ cụ thể anh Tử Du đã nói cái gì.
Bé vươn tay khua khoắng ra hiệu: "Là một thùng lớn như này nè!"
Nếu anh trai này ăn hết được thật, thế thì anh ta thật là lợi hại!
Túc Bảo nhìn Trường Phong bằng ánh mắt sùng bái.
Trường Phong: "T¥... #¥...!!"
Sắc mặt Vân đại sư khó coi, lại là con nhóc này!
Sao ông ta đi đến nơi nào thì con nhóc này cũng đi tới nơi đó vậy, đúng là âm hồn không tan!
Vân đại sư lạnh mặt nói: "Tuổi còn nhỏ mà đã ăn nói thô tục, còn ra thể thống gì nữa!"
Túc Bảo gật đầu: "Đúng đúng, chính là một thùng rất lớn! Đại sư lừa đảo cũng ăn hả?"
Vân đại sư: "..."
Kỷ Trường không nhịn được “phụt” một tiếng.
Sao bé đồ đệ của hắn lại đáng yêu như vậy chứ?
Đôi khi hắn cũng phải nghi ngờ không biết có phải là con bé cố ý không nữa.
Kỷ Trường nhìn chằm chằm ác quỷ đang nhảy qua nhảy lại trên đầu Vân đại sư và Tuyết Nhi.
A... Quỷ dối trá!
Quả thật là...
Nhưng mà hiện tại đang có rất đông người, không tiện thu thập.
"Tạm thời cứ mặc kệ nó đi." Kỷ Trường nói khẽ với Túc Bảo: "Buổi tối sư phụ dẫn con ra ngoài."
Túc Bảo gật đầu: "Ừm ừm!"
Sắc mặt Vân đại sư tím như màu gan heo, con nhóc chết tiệt, dám nói ông ta là kẻ lừa đảo!
Ông ta vung phất trần lạnh lùng nói: "Bất kính trời bất kính đất, không biết kính sợ cái gì cả! Lão đạo nhìn tướng mạo của nhóc, rõ ràng chính là Thiên Sát Cô Tinh!"
Sắc mặt mọi người hơi thay đổi.
Thật ra lời này cũng không sai, một chuyện lớn như là cô chủ nhỏ của nhà họ Tô trở về, người trong giới ít nhiều cũng đã hỏi thăm qua rồi.
Đứa nhỏ này, hơn hai tuổi đã mất mẹ, ba tuổi thì đứa con trong bụng mẹ kế cũng bị sinh non, ba của nhóc ta cũng bị phá sản rồi phải vào tù...
Sau khi trở lại nhà họ Tô, nghe nói còn khiến cậu hai và mợ hai của nhóc ly hôn.
Rốt cuộc chân tướng là sao thì tạm thời không nhắc tới nhưng nếu xét theo phong thuỷ tướng số, Túc Bảo quả thật là 'khắc ba khắc mẹ khắc người nhà'...