Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 562



Chương 562

Đường Điền Điền ngồi trên ghế ông chủ của mình, đau đầu đọc tin tức giải trí liên quan đến Tô Lạc.

Hình tượng ảnh đế Tô Lạc sụp đổ, ảnh đế Tô Lạc không xin phép đã dứt khoát rời khỏi đoàn phim, ảnh đế mắc bệnh ngôi sao.

“Đám người này đúng thật là thừa nước đục thả câu…”

Tô Lạc vốn là tiền bối trong ngành giải trí, đã là tiền bối thì đương nhiên được trọng vọng, diễn xuất và năng lực nghề nghiệp cũng được công nhận.

Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc Tô Lạc không mới mẻ như các tiểu thịt tươi và tiểu hoa đán.

Ngày thường, tiêu đề trên các bản tin luôn là: Tiểu thịt tươi này bị lộ chuyện yêu đương, tiểu hoa đán kia bí mật thẩm mỹ để xinh đẹp hơn….

Bây giờ tin tức về sự sụp đổ hình tượng của Tô Lạc được tung ra đã thu hút toàn bộ lượng truy cập, đương nhiên cũng có người đố kỵ đến đỏ mắt sẽ nhân cơ hội này thừa nước đục thả câu để bóp chết sự nghiệp của Tô Lạc.

“Ôi….” Đường Điền Điền thở dài.

Lúc này, một bà lão mặc Đường phục [1] màu xanh lặng yên không một tiếng động xuất hiện bên cửa sổ.

[1]: Trang phục truyền thống của người Trung Quốc từ thời Nhà Thanh đến nay.

Đường Điền Điền sợ đến mức méo miệng, tiếng thở dài lập tức biến thành la hét.

“A…Mẹ kiếp!” Đường Điền Điền ngã ngồi xuống đất.

Bà cụ mặc Đường phục trừng mắt nói: “Kêu gào như ma quỷ làm gì thế?”

Lúc này Đường Điền Điền mới nhìn rõ bà già quỷ trước mặt chẳng phải ai khác, chính là mẹ ông ta.

“Mẹ, sao mẹ lại đến đây…”

Đây là lần thứ hai Đường Điền Điền gặp quỷ.

Lần đầu là khi ông ta nhờ Túc Bảo gọi hồn bà cụ Đường.

Từ ngày ấy đến giờ không gặp lại quỷ hồn của mẹ mình nên Đường Điền Điền còn tưởng bà cụ Đường đã đi đầu thai.

Bà cụ Đường nói: “Mẹ đang ở địa phủ làm việc để tích âm đức cho con!”

Lòng Đường Điền Điền chua xót, dạo này ông thuận buồm xuôi gió, chẳng ngờ lại nhờ mẹ ông giúp đỡ.

“Mẹ ơi, lần này mẹ đến có chuyện gì ạ? Mẹ đủ tiền tiêu không? Không đủ thì mỗi ngày con lại đốt thêm ít tiền nữa.” Đường Điền Điền bò dậy, nói.

Bà cụ Đường đáp: “Không cần, giờ mẹ là quỷ hồn giàu nhất dưới địa phủ, còn thêm tiền nữa là có thể tạo phản rồi đấy.”

“Lần này mẹ chi tiền ‘mua đường đi’ mới có thể lên thăm con 5 phút.”

Đường Điền Điền: “….”

“Mẹ ơi, suýt chút nữa thì con sợ đến mức xuống địa phủ với mẹ luôn rồi đấy.” Đường Điền Điền cười híp mắt nói.

Bà cụ Đường mắng ông ta huyên thuyên rồi nói tiếp: “Lần trước chẳng phải mẹ đã kêu con tìm ba giúp cô nhóc kia ư, còn nói rõ ba cô nhóc họ Mộc, sao con không biết đường giúp người ta hả?”

Đường Điền Điền xoa đầu mình: “Ba của Túc Bảo cũng không phải người mà chúng ta có thể dò la tin tức…”

Bà cụ Đường lầm bầm: “Cũng đúng….Có điều ngoại trừ người ba họ Mộc kia thì mẹ Túc Bảo cũng bị người ta tính kế hãm hại, chuyện này là mẹ nghe ngóng được nhưng bị hại thế nào thì mẹ không rõ, con phải nắm lấy cơ hội lần này nhé.”

Đường Điền Điền: “Ơ?”