Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 614



Chương 614

Hành lang hẹp như vậy, mọi người đều mở cửa ra ngoài, vậy chẳng phải những người muốn đi ngang qua sẽ không đi được à.

Túc Bảo gật đầu: “Ừm ừm, thiết kế rất không hợp lý.”

Hành lang hẹp dài trảm tâm sát*, cửa mở ngược, còn đối nghịch.

(*) Trong phong thuỷ, một hành lang quá dài hoặc quá hẹp lại chạy thẳng tắp sẽ biến sinh khí thành sát khí, nói chung là điềm xấu

Cứ như ban đầu toà nhà này được thiết kế không phải để cho người ở vậy…

Tô Tử Tích quan sát không gian trong phòng một chút, liếc qua thấy trang trí khá đẹp, mặt tường trắng ngần, trong phòng khách nhỏ đặt một chiếc ghế sô pha màu trắng gạo, rèm cửa là loại hai lớp, lúc này mành vải chính đã được cuộn lên, chỉ để lại một lớp vải thưa màu trắng.

Vải thưa trắng nhẹ nhàng đong đưa theo gió, bên cạnh chiếc ghế sô pha hình đám mây có đặt một cái bàn cà phê hình tròn, khiến thiết kế màu kem chủ đạo này càng có vẻ sạch sẽ và mềm mại hơn nhiều.

Nhưng Tô Tử Tích nhìn lại cảm thấy rất khó chịu.

Cậu bé tùy ý ngồi xuống sô pha, lập tức bị lún xuống.

Cậu bé oán giận nói: “Trông thì thế thôi chứ thực chất trang trí kiểu này giả vãi.”

Một chiếc sô pha chất lượng thì sẽ là kiểu mềm mại nhưng khi ngồi lên không bị xẹp lún, có độ đàn hồi tốt, chất vải thân thiện với da, tạo cảm giác thoải mái.

Nhưng chiếc sô pha này vừa ngồi xuống đã bị lún rồi, bề mặt vải cũng có cảm giác khó chịu không thể tả, nhìn kỹ chiếc bàn cà phê tròn ở trước mặt, thậm chí có thể thấy được nó đã được quét qua bằng loại lớp sơn kém chất lượng.

Đây là một loại “ảnh ảo” vô cùng điển hình, xem ảnh thì thấy cũng ổn, nhưng khi vào ở rồi mới biết được nơi này cực kỳ không thoải mái.

Túc Bảo lôi đồ trong va li ra, đầu tiên thì bé lấy một đôi dép vịt nhỏ màu vàng đáng yêu ra rồi xỏ vào chân.

Sau đó bé lấy dép lê của Tô Tử Tích ra, lôi hai bọc ga trải giường với chăn bông ra ngoài, lại lấy hai túi quần áo, một túi “trang bị”, một túi đồ dùng sinh hoạt gồm khăn mặt, bàn chải đánh răng, vân vân, rồi tiếp tục lấy ra một gói đồ ăn vặt lớn ra…

Tô Tử Tích nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, một cái va li bé tí xíu như vậy, sao có thể nhét nhiều đồ vào như vậy chứ?

Túc Bảo lê dép chạy tới chạy lui, bày biện đồ dùng xong xuôi, còn bớt thời gian đi an ủi cậu bé:

“Anh trai, kiên trì một chút nha! Nếu anh cảm thấy quá chậm, vậy lát nữa chúng ta sẽ qua phòng bên cạnh để kiểm tra xem sao.”

Tô Tử Tích: “…”

Còn muốn sang phòng bên cạnh để kiểm tra nữa hả?

“Tại sao?” Cậu bé cực kỳ khó hiểu.

Có nữ quỷ liền nhất định phải trảo sao?

Tại sao cậu bé lại không thể yên phận ở lại nhà họ Tô, lấy mười tám là bùa trừ tà để dùng chứ? Tại sao lại cứ nằng nặc đòi tới bắt quỷ?

Túc Bảo nói: “Nếu không bắt thì nó vẫn sẽ luôn quấn lấy anh, anh sẽ liên tục gặp ác mộng, từ từ yếu dần yếu mòn, thậm chí còn mắc bệnh, tinh thần hoảng hốt, bị bệnh tâm thần, lang ben, động kinh, thận hư, nấm móng…”

Bé giơ ngón tay liệt kê một đống.

Tô Tử Tích: “Dừng lại @#T¥…!”