Tốn hai ngày, Kiều Vi cuối cùng cũng thuê được một căn chung cư gần trường âm nhạc.
Phòng không quá lớn nhưng môi trường an tĩnh.
Hôm dọn đồ từ khách sạn đến chung cư, Quý Viên mang con rùa của mình tới, còn đến siêu thị mua rất nhiều đồ ăn, định cùng Kiều Vi khai trương dan bếp.
Chỉ tiếc thường ngày hai người không hay ở dưới bếp, Kiều Vi còn ổn, Quý Viên xắt rau thiếu chút cắt vào ngón tay, làm cả buổi trưa cũng không làm được bao nhiêu món, cuối cùng chỉ đành tạm lấp bụng.
Trong bữa ăn, bụng Kiều Vi lại khó chịu, Quý Viên còn chưa kịp nói chuyện đã thấy cô ôm bụng chạy vào toilet.
"Vi Vi..." Quý Viên buông chén đũa, lo lắng hỏi thăm, "Gần đây cậu sao vậy, tớ cứ thấy cậu không khỏe. Hay là chúng ta đi bệnh viện kiểm tra đi?"
Kiều Vi vịn trên bồn cầu, liên tục ấn xả nước mới giấu được tiếng nôn khan của mình.
Vất vả lắm mới ổn lại, cô đứng dậy đi rửa mặt, sửa sang một chút mới làm bộ không có vấn đề gì mà trả lời: "Tớ kiểm tra rồi, nếu có bệnh gì tớ sẽ chữa trị đàng hoàng." Cô xoay người mở cửa toilet, quay lại bàn ăn, cười trấn an Quý Viên, "Cậu đừng lo lắng."
Mắt cô chớp chớp, hai má ửng đỏ, hàm răng trắng tuyết như đóa sơn trà tươi mát.
Quý Viên chu miệng đẩy cô ra, cười rộ: "Dọn ra khỏi nhà họ Tịch vui đến vậy sao?"
"Vui chứ."
Nhà họ Tịch dù lớn dù tốt chẳng qua chỉ là ngày tháng ăn nhờ ở đậu.
Mấy năm nay cô cố gắng chịu đựng, không muốn gây thêm phiền phức cho người ta, không muốn người ta cảm thấy mình nhiều chuyện, miễn cưỡng duy trì dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời, có khi thậm chí quên mất tính cách thật sự của mình
"Chỉ tiếc mỗi Tịch Việt." Quý Viên than thở, "Thanh niên tuấn tú tuổi trẻ đầy hứa hẹn như vậy cậu lại bỏ không cần!"
"Đừng nói bậy." Kiều Vi lắc đầu, cầm đôi đũa lên, "Vốn dĩ không phải của tớ."
"Vi Vi, tớ cảm thấy Tịch Việt thích cậu, nói thật đấy! Cậu xem, anh ấy tốt nghiệp đi làm mấy năm rồi cũng chưa thấy quen ai, thường ngày ở nhà lần nào cũng nói chuyện giúp cậu, hơn nữa biết rõ mẹ cậu có ý tác hợp hai người anh ấy cũng không tránh né, còn quan tâm cậu như vậy..."
"Bọn tớ không có khả năng!" Kiều Vi ngắt lời. Ngẩng đầu thấy Quý Viên uất ức, cô vội nhẹ giọng, "Ăn cơm đi, ăn xong tớ rửa chén."
Quý Viên rầu rĩ cúi đầu: "Tớ chỉ cảm thấy cậu quá cô độc."
"Không phải còn có cậu sao?"
"Không giống!" Quý Viên phản bác, nói xong lại biết tiếp tục đề tài này thế nào.
"Đừng lo cho tớ, cậu lo cho bản thân cậu là được." Kiều Vi đẩy đồ ăn tới trước mặt Quý Viên, "Sao lại cãi nhau với Lăng Lâm nữa vậy?"
Việc này không nhắc tới thì thôi, vừa nhắc tới, Quý Viên lại bực bội: "Cậu không biết anh ấy quá đáng thế nào đâu! Người ta bảo thời điểm quan trọng là năm thứ bảy (*), còn bọn tớ quen nhau chưa được bốn năm anh ấy đã hay càm ràm với tớ, cậu nói xem anh ấy có phải hết kiên nhẫn với tớ rồi không!"
(*) Từ gốc là Thất niên chi dương: nghĩa là đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua cái ngưỡng 7 năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời, bằng không thì xa nhau vĩnh viễn, muôn thuở không thể tái hợp.
"Vậy nếu anh ấy vâng vâng dạ dạ nghe cậu mọi việc, cậu còn thích anh ấy à?" Kiều Vi thở dài.
"Anh ấy còn dạy học muội chơi trống Jazz!"
"Mấy hôm nay không phải cậu cũng đang luyện học tấu với học đệ à?"
"Anh ấy... Anh ấy ngay cả kỳ sinh lý của mình cũng quên, hai hôm rồi đã không tới tìm tớ!" Quý Viên càng nói càng tức giận, giơ tay đẩy con rùa đen vào lu nước.
Kiều Vi vội giật lấy lu nước: "Không phải mọi người đều lo ôn tập kỳ thi cuối kỳ sao? Cậu đi tìm anh ấy không phải được rồi à?"
Xong bữa cơm này, Quý Viên cuối cùng cũng bớt giận, chịu nhắn tin cho bạn trai.
Cơn giận của cô ấy luôn tới nhanh, đi cũng nhanh. Kiều Vi rửa chén xong đi ra, Quý Viên đã ngồi dựa vào sô pha vui vẻ nhắn tin với Lăng Lâm.
Kiều Vi đút rùa đen ăn chút thịt nạc cắt nhỏ.
Lúc rửa tay, di động trong túi đổ chuông.
Cô lau khô tay rồi lấy di động ra.
Là Tịch Việt gọi tới.
Tắt chuông, Kiều Vi không bắt máy, chờ màn hình tối xuống mới mở di động, xóa nhật ký cuộc gọi nhỡ.
Lúc này kiều Vi mới phát hiện có hai tin nhắn của Hoắc Hào Chi, có lẽ do vừa rồi bận nấu cơm nên không nhìn thấy.
...
Từ lúc nhắn tin, ở một nơi khác của thành phố, Hoắc Hào Chi đã cầm di động xem đi xem lại vô số lần.
"A Hào, cháu làm gì đấy? Từ lúc ngồi xuống đến giờ sao không chú tâm gì hết hả?" Bà Tống đổi kênh TV, "Kênh này không hay sao?"
"Tạm được." Hoắc Hào Chi nhìn chằm chằm di động, trả lời có lệ.
Hiếm khi thằng cháu trai này ngồi xem TV với bà, ngồi hơn buổi tối cũng không dễ.
Bà thở dài, thông cảm: "A Hào à, cháu có việc bận thì cứ đi đi, không cần phí thời gian ngồi đây."
Hoắc Hào Chi nhìn ra ngoài mới phát hiện trời đã tối.
Anh chào bà nội, lên xe, lại mở di động xem.
Cách thời điểm nhắn tin cho Kiều Vi đã hơn ba tiếng, cô gái này đến giờ thế mà vẫn chưa trả lời anh!
Bao nhiêu người muốn cùng ban nhạc của anh cùng lên sân khấu còn không có cơ hội! Cô được mời chẳng lẽ không cảm thấy vinh hạnh sao?
Không lẽ cách anh nói chuyện không có thành ý cho nên cô không muốn trả lời à?
"Buổi biểu diễn tối Nguyên Đán thiếu một tay violin, tới không?"
Hoắc Hào Chi đọc đi đọc lại tin nhắn mình đã gửi, không phát hiện có chỗ nào không ổn.
Nghĩ nghĩ, anh lại gõ vào khung chat.
"Có tới hay không thì trả lời đi chứ!"
Nhưng hình như Kiều Vi chỉ ăn mềm không ăn cứng. Anh gõ xong lại xóa đi.
"Bài nhạc mới sáng tác rất hợp với em, có muốn thử hay không?"
Không không không, xấu hổ lắm, lần này còn chưa gõ xong Hoắc Hào Chi đã xóa sạch tin nhắn. Làm vậy có khác nào mặt dày đu bám người ta.1
anh suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng nhắn sáu chữ: "Khi nào xem nhớ trả lời."
Đây là lần đầu tiên anh nghiêm túc chọn từ ngữ để nhắn tin như vậy. Sau khi gửi tin nhắn đi, anh lại bực bội ngồi chờ hồi âm.
Chẳng lẽ đối phương không có thói quen đọc tin nhắn à.
Cũng đúng, ngày thường hộp thư của anh cũng có đống tin nhắn rác, anh lười đọc, dứt khoát không xem.
Nghĩ như vậy, Hoắc Hào Chi vội dùng số điện thoại của cô tìm trên các trang mạng xã hội.
Tìm một hồi, hệ thống lại nhắc nhở tài khoản này không tồn tại.
Anh ném điện thoại sang ghế phụ, khởi động xe.
Chắc chắn cô đã đọc, nhưng lại không trả lời anh!
Hôm đó phối hợp ăn ý đều là giả sao?
Cô gái ấy vô tình đến vậy à!
Hoắc Hào Chi dẫm chân ga, hầm hừ định về nhà, di động ở ghế phụ bỗng đổ chuông.
Nghe tiếng, anh vội dẫm phanh lại, đầu thiếu chút đụng trúng kính chắn gió.
Không kịp bật đèn, anh cúi người sờ soạng ghế phụ lấy di động.
Nhưng vì một cú phanh gấp vừa rồi, di động đã rơi xuống dưới.
Mãi đến khi tiếng chuông ngừng lại, anh mới hối hận vừa rồi tại sao lại ném di động xa như vậy.
Cũng may di động đổ chuông lần nữa, lúc này Hoắc Hào Chi đã nắm chặt trong tay, chậm rì rì bắt máy: "Alo!"
Ai ngờ bên kia truyền tới giọng đàn ông: "Cậu Hoắc!"
Mẹ nó!
Hoắc Hào Chi suýt chút ném di động đi lần nữa, anh xem màn hình, mới phát hiện hai số cuối không phải số của Kiều Vi.
"Gì hả?"
"Người ở trên quả nhiên đã tới đo lường ở đường Thượng Lâm lần nữa, có lẽ bản vẽ thiết kế sẽ có trong mấy ngày nữa..."
Nằm trong dự kiến của anh.
Hoắc Hào Chi giơ tay tắt đèn xe, nhìn trước nhìn sau một hồi lâu, gõ gõ tay lái: "Tiếp tục theo dõi.""
Cặp mẹ con kia sẽ không bỏ cuộc, chắc chắn sẽ giãy giụa hấp hối thêm chút nữa.
Cúp điện thoại chưa được hai giây, di động lại đổ chuông.
Kiều Vi nhíu mày, nghi ngờ bản thân gọi sai người. Cô buông di động nhìn giao diện trò chuyện, trầm giọng hỏi anh: "Trời lạnh như vậy, sao anh còn giận thế hả?"
Mẹ nó mẹ nó mẹ nó!
Hoắc Hào Chi thiếu chút nhảy dựng lên khỏi ghế điều khiển.
"Sao giờ em mới gọi điện trả lời!"
"Khi nãy nấu cơm."
Thì ra cô biết nấu cơm...
"Không phải anh muốn nói với tôi chuyện biểu diễn đêm Nguyên Đán sao?"
"À." Hoắc Hào Chi hắng giọng, "Ngày mai em rảnh không? Nếu rảnh thì..."
"Không rảnh."
Hoắc Hào Chi còn chưa nói xong đã bị ngắt lời, anh chớp mắt hai cái, sau một lúc lâu mới tiếp tục hỏi: "Ngày mai là cuối tuần không cần đi học, em định tới bệnh viện hả?"
"Đi gặp một người."
"Gặp ai?" Trong lòng Hoắc Hào Chi vang lên hồi chuông cảnh báo, "Sắp tới Nguyên Đán rồi, không luyện tập sẽ không kịp biểu diễn, ban ngày không có thời gian... Vậy buổi tối tới cũng được."
Cùng lắm thì buổi tối không buôn bán.
Anh nhượng bộ.
Kiều Vi nhìn đồng hồ, suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng gật đầu: "được."
"Ngày mai tôi tiện đường qua đón em nhé?"
"Không cần, tự tôi đi được."
"Em biết đường đi à?"
"Tôi đã không còn ở nhà họ Tịch, không tiện đường."
Kiều Vi dọn ra khỏi nhà họ Tịch...
Cô thật sự định gạt mọi người, một mình trị liệu sao?
Anh chưa kịp hoàn hồn, bên kia đã nói cảm ơn, có vẻ muốn cúp máy.
"Em không sợ ư?" Hoắc Hào Chi nóng vội.
Anh không hỏi sợ điều gì, nhưng Kiều Vi vẫn hiểu ý anh.
Chỉ im lặng hai giây, cô trả lời: "Sống chết có số, nếu đã vậy, không có gì phải sợ."
Sau một tiếng tạm biệt, Kiều Vi cúp máy.
Mãi đến khi giao diện trò chuyện tối đi, Hoắc Hào Chi vẫn nắm chặt điện thoại, lẩm bẩm tạm biệt cô.
Thật ra có lúc anh thậm chí còn nghi ngờ bản thân nhìn lầm kết quả kiểm tra hôm đó.
Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, nếu là Kiều Vi, sau khi biết mình bị bệnh, anh chắc chắn sẽ không thể bình thản ung dung như cô bây giờ.
Tuy cô nói không sợ, nhưng cô thật sự không sợ sao?
Không biết vì lý do gì, anh bỗng cảm thấy tay mình lạnh đi.
Giống như nước mắt của Kiều Vi hôm đó rơi trên mu bàn tay anh.
Hoắc Hào Chi lái xe về nhà như mộng du, khi vào cửa gara, anh mới nghiêng đầu nhìn nhà họ Tịch cách vách.
Bên đó đèn đuốc sáng trưng, có lẽ họ đang có khách, cách cửa sổ xe, từ xa cũng có thể nghe thấy tiếng nói cười.
Hoa tường vi màu trắng kiều diễm trên tường đã khô héo, cánh hoa mệt mỏi rơi đầy đất.
...
Sáng sớm, Kiều Vi tới văn phòng luật sư.
Sau khi dọn ra khỏi nhà họ Tịch, không ngoài dự đoán, toàn bộ tài khoản ngân hàng của cô đều bị mẹ Kiều đóng băng.
May mà bình thường cô không có thói quen tiêu tiền bậy, bản thân tiết kiệm được tiền tiêu vặt và tiền mừng tuổi, trong tay còn có món đồ trước khi đi ba cô đã nhét dưới gối cô.
Trong này có lẽ là hơn nửa tiền ba cô dành dụm. Khi đó Kiều Vi lén đi kiểm tra, không hiểu tại sao ba để lại cho cô nhiều tiền như vậy lại không chịu dẫn cô theo. Đã nhiều năm không chạm vào, Kiều Vi từng cho rằng cả đời này cô sẽ không bao giờ lấy nó ra.
Từ khi biết mình bị bệnh, cô thường xem lại tài sản của mình, định ủy thác cho luật sư lập di chúc.
Cô chưa lập gia đình, không có con, nếu cô chết, cô muốn tặng đàn violin cho trường cũ, bản thảo của ba để lại cho viện bảo tàng, còn số tài sản còn lại đều quyên góp cho quỹ hội từ thiện.
Trợ lý luật sư giúp cô sao chép tư liệu còn rất trẻ, có lẽ đang trong quá trình thực tập, lúc đứng cạnh máy photo thỉnh thoảng còn lén nhìn cô.
Mãi đến khi luật sự ra ngoài, cậu ta mới không nhịn được mà bắt chuyện: "Cô Kiều, cô có lẽ là khách hàng trẻ tuổi nhất tới chỗ chúng tôi lập di chúc đấy."
"Vậy sao?" Kiều Vi cười cười, lại tiếp tục cúi đầu ký tên.
...
Rời khỏi văn phòng luật sư, Kiều Vi đi một đoạn xa để mua bánh quy giòn xốp mới ra lò. Răng ông ngoại không tốt, ông thích ăn món này.
Ngồi xe buýt một hai tiếng mới tới đường Thượng Lâm.
Mấy năm nay thành phố G quy hoạch liên tục, các tòa nhà cao chót vót không ngừng mọc lên. Chỉ có đường Thượng Lâm cứ như bị thời gian lãng quên, nó vẫn giữ được nét cổ xưa, lại khiến người ta khó mà quên được.
Nhà ông ngoại Kiều Vi ở phía Tây, gạch đỏ tường trắng, ngoài vườn có cây ngô đồng rất lớn.
Gõ cửa hai cái, rất nhanh đã có người ra mở cửa.
Giúp việc thấy Kiều Vi liền cười rỗ: "Trời lạnh như vậy, một mình cô tới đây sao?"
Lúc nhỏ Kiều Vi thường tới đây tìm ông ngoại, ông ngoại dẫn cô ra vườn chơi, khi rảnh rỗi còn dạy vô vẽ tranh.
Sau này Kiều Vi lên cấp ba, không còn nhiều thời gian tới. Mỗi lần tới, rất nhiều thời điểm ông ngoại đã không còn nhớ cô.
Lúc này ông đang ngồi dưới mái hiên ê ê a a hát nhạc xưa.
Kiều Vi đưa bánh có người phụ nữ, cởi bao tay, đi tới cầu thang thì dừng lại, nhẹ nhà hỏi thăm: "Dạo này ông ngoại khỏe không?"
"Ông khỏe, ăn uống cũng rất khá." Nụ cười của người phụ nữ chứa đựng nỗi buồn nào đó, muốn nói lại thôi.
"Sao vậy?"
"Gần đây thành phố có kế hoạch quy hoạch mới, láng giềng đều bảo sẽ đô thị hóa nơi này, không biết có thật không..."
Kiều Vi đỡ cầu thang, mắt nhìn người phụ nữ ảm đạm xuống.
Trước khi Kiều Vi chào đời, bà ngoại đã mất. Bao nhiêu năm qua, ông ngoại đều do người phụ nữ này chăm sóc. Nếu mất nhà, khả năng lớn nhất ông ngoại sẽ bị mẹ Kiều đưa vào viện dưỡng lão.