Tiểu Tường Vi

Chương 33



Biểu diễn liên tục mấy tiếng đồng hồ, mãi đến khi gần kết thúc Kiều Vi mới được uống ly nước.

"Vi Vi, em kéo đàn hay quá!" Thợ trang điểm cúi người giúp cô đánh lại lớp son, ánh mắt lập lòe.

Người thường ngày không thích đi xem nhạc như cô ấy hôm nay cũng trở thành fan.

Chỉ cần Kiều Vi đứng trên sân khấu, gác đàn violin trên xương quai xanh đã ra tư thế, khiến người không cầm lòng được mà cảm thấy dù cô mặc đồ gì, trang điểm thế nào chỉ là phù du, cô sinh ra vốn nên đứng ở nơi đó.

"Cảm ơn." Kiều Vi mỉm cười.

Mới xuống sân khấu, lỗ tai cô vẫn còn ong ong.

Tựa đầu vào ghế dựa, mặc cho thợ trang điểm bôi son trát phấn trên mặt mình, hai mắt Kiều Vi nhìn chằm chằm ánh đèn trên trần nhà, mãi đến khi lóa mắt đến không mở ra được mới cúi đầu.

"Mệt không?" Thợ trang điểm nhẹ giọng hỏi.

"Không mệt."

Tay chân bủn rủn, nhưng trái tim cô vẫn đập rất nhanh.

Thịch thịch thịch...

Từng tiếng như muốn nhắc nhở cô mọi thứ quanh mình đều chính xác rõ ràng.

Từ thời điểm rời khỏi âm nhạc, cô chưa từng nghĩ sẽ còn một ngày sẽ có nhiều người ở dưới sân khấu gọi tên cô, hoan hô, vỗ tay vì tiết mục của cô như vậy.

"Vi Vi, sắp tới giờ rồi, chuẩn bị xong chưa?" Ở ngoài cửa có nhân viên dò đầu vào gọi cô.

"Xong rồi." Cô kiểm tra đàn lần cuối, ra ngoài.

Nhạc khúc tiếp theo là màn trình diễn độc tấu violin, là bài cô thích nhất.

Hoắc Hào Chi cải biên Violin Concerto in D Major của Paganini kết hợp với một số yếu tố khác. Anh mất rất nhiều thời gian để hoàn thành, hai ngày trước Kiều Vi mới nhận được nhạc phổ.

Nhưng sau khi nhạc phổ tới tay, cô không hề cảm thấy mình chờ đợi quá lâu.

Trước khi thân với Hoắc Hào Chi, trong ấn tượng của cô anh chỉ là cậu ấm sống buông thả, muốn làm gì thì làm, ưu điểm duy nhất chính là biết ăn uống và chơi nhạc.

Nhưng tới hôm nay cô mới nhận ra, chỉ cần Hoắc Hào Chi có thể tiếp tục viết ra những nhạc khúc hay như vậy, trên thế giới này còn chuyện gì không thể tha thứ thứ?

Cũng giống như những nhạc sĩ huyền thoại trong lịch sử, tài năng xuất chúng đủ giúp họ che đậy những khuyết điểm và không có gì ngăn cản thế hệ sau ca ngợi tác phẩm của họ.

Chỉ tiếc, dù có thiên phú, Hoắc Hào Chi cũng chưa bao giờ nghiêm túc suy xét đi xa trên con đường này. Đối với Kiều Vi, anh chỉ tìm niềm vui từ âm nhạc, âm nhạc đối với anh không quan trọng mấy.

Nếu đem so với ước mơ lại không có được trước đây của cô, suy nghĩ này của anh đúng là khiến người ta ghen tị.

Bản nhạc này rất khó, Kiều Vi chỉ có hai ngày tập luyện. Khi luyện tập, cô thậm chí lo không thể hoàn thành nó, biểu diễn sẽ khiến Hoắc Hào Chi mất mặt, nhưng đợi đến lúc thật sự bước lên sân khấu, điều này đã không còn là nỗi băn khoăn.

Ngồi bên dưới không có giới chuyên môn, cũng không có nhà phê bình, đa số người nghe thậm chí chưa từng nghe nhạc của Paganini.

Không ai bắt bẻ kỹ thuật và chiều sâu của cô, những gì cô cần làm là thả lỏng, dùng thứ gì đó khác biệt làm bản thân vừa lòng, thu hút người nghe.

Kiều Vi sợ lạnh, nhiệt độ trong quán bar cao hơn bên ngoài nhưng vẫn lạnh. Nhưng hôm nay tuy chỉ mặc một chiếc váy mỏng, lạ thay, cô không hề cảm thấy lạnh lẽo.

Bài hát trước đó kết thúc, cô cuối cùng cũng quay lại sân khấu.

Hoắc Hào Chi cảm nhận chỗ ngồi bên cạnh được lấp đầy, khóe môi lập tức cong lên: "Vi Vi, em về rồi."

Anh vừa hát xong, miệng còn gần micro, hơi thở gấp gáp, giọng nói trầm thấp gợi cảm đến mức khiến trái tim người ta nhộn nhạo.

Giọng anh cho rằng đã rất nhỏ lập tức truyền khắp phòng, tiếng hò reo bên dưới theo đó tăng lên.

Trong mắt của fans, ca sĩ của họ luôn luôn kiêu ngạo và ngỗ ngược.

Đàn ông như vậy sao có thể có một ngày gọi một cô gái bằng cái tên thân mật chứ?

Ngay cả Quý Viên cũng phải đánh giá Hoắc Hào Chi: "Vi Vi của chúng ta từ khi nào quen tên đàn ông kia vậy, em thế mà không biết!"

Lăng Lâm ỷ vào vóc dáng cao lớn, hơi nhích người lên trước, cản tầm nhìn của cô.

Quý Viên không hề phát hiện, còn nhón chân duỗi tay kéo bạn trai mình đi: "Anh tránh ra, em không nhìn thấy."

"Nhìn ai đấy? Bạn trai em không đủ đẹp trai à?"

"Vấn đề này khác..."

"Khác chỗ nào?" Lăng Lâm không nhúc nhích, "Hôm trước đi dạo anh chỉ nhìn người ta một cái, em còn dọa móc mắt anh ra."

"Con người anh sao lại hẹp hòi thế hả?" Quý Viên nổi giận trừng mắt nhìn anh, nhưng cuối cùng vẫn rút tay về."

"Còn không phải là vì biết chơi guitar sao, anh cũng biết." Thấy bạn gái giận, Lăng Lâm vội dỗ dành, "Lần sau đàn cho em nghe."

"Thôi đi, làm như em chưa nghe vậy, anh chỉ biết đàn nhạc cổ điển, còn người ta chơi dòng nhạc hiện đại, được chưa?" Nói tới đây, Quý Viên dừng một chút, hai mắt sáng ngời, "Đúng rồi, em đi học organ, Vi Vi biết đàn guitar, anh gõ trống đi, đến lúc đó chúng ta có thể lập một nhóm Rock and roll!"

...

Hoắc Hào Chi giơ tay phải, khán giả lập tức im lặng.

Đã sắp đến 0h, tiếp theo là tiết mục cuối cùng của đêm diễn.

Anh lùi hai bước, nhường vị trí trung tâm cho Kiều Vi.

Bên dưới tối đen, chỉ có ánh đèn màu lam chiếu vào Kiều Vi.

Ánh sáng như dòng suối tùy ý dừng trên tóc, đôi mắt, mũi và bả vai cô.

Kiều Vi giơ tay, nghiêng đầu, nốt nhạc đầu tiên cuối cùng cũng vang lên.

Từng nốt đến từng nốt, từng đoạn đến từng đoạn, Violin Concerto in D Major như một bài thơ đi từ nhẹ nhàng đến vui tươi, tự do, không chịu trói buộc.

Nhảy cung, âm đôi, khúc nhạc đi đến cao trào, cuối cùng ổn định dần như đang đối thoại với dàn nhạc.

Đầu tiên là tiếng đệm hùng tráng và sôi động của guitar, sau đó là âm trầm dày của bass, thỉnh thoảng có tiếng organ điểm xuyết, nhịp trống từ đầu tới cuối lúc nhanh lúc chậm.

Kiều Vi đẩy mạnh nhạc khúc, nghiêng đầu nhìn vào mắt Hoắc Hào Chi, lại nhìn dưới khán đài, mãi đến cuối cùng, cô nhắm mắt lại, cảm nhận từng nốt nhạc mà bản thân kéo ra.

Ngay khi Kiều Vi hoàn thành buổi biểu diễn, tiếng chuông mừng năm mới cuối cùng cũng gõ vang.

Một mình Kiều Vi đứng trên sân khấu, nhìn từ vị trí của Hoắc Hào Chi chỉ có thể thấy dáng người và một phần tư sườn mặt của cô.

Cô chậm rãi buông violin xuống, mỉm cười.

Cô rất gầy nhưng đường nét trên gương mặt lại vô cùng nhu hòa tươi đẹp, nụ cười rực rỡ kia như muốn tấn công trái tim người nhìn.

Như tiếng pháo hoa trong đêm giao thừa, dù chợt lóe rồi biến mất cũng để lại những ấn tượng khó mà phai mờ.

Anh cố gắng bảo bản thân bình tĩnh lại, nhưng dù thế nào cũng không bình tĩnh được. Đây là tiếng tim đập hoàn toàn xa lạ trong hơn hai mươi năm qua của anh.

Bộ váy là anh tặng, nhạc khúc cũng là anh cải biên lại vì cô, là anh vất vả kéo Kiều Vi tới ban nhạc, nhưng mãi đến thời điểm trước khi lên sân khấu, Nghiêm Khôn hỏi anh có phải thích Kiều Vi không, anh cũng không có cảm giác sợ hãi như bây giờ.

Anh sợ trái tim mình sẽ thuộc về người khác, sợ bản thân không thể kiểm soát nó, sợ mình không thể thoải mái tùy ý như quá khứ.

Trước nay anh luôn làm việc theo cảm tính, chưa từng tự vấn chính mình.

Anh thật sự thích Kiều Vi sao?

Hoắc Hào Chi ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt như bị thiêu đốt, anh vội cúi đầu, một mình xuống sân khấu trước.

...

Kiều Vi cầm đàn đi xuống, vừa mới đến hành lang, cô liền ôm bụng, đỡ tường.

Thật ra lúc biểu diễn cô đã cảm thấy không khỏe, chẳng qua khi đó cơ thể căng chặt, không rảnh lo những vấn đề khác.

"Vi Vi, sao thế?" Tay bass đi xuống ngay sau thấy Kiều Vi bất động ở chân tường, vội hỏi cô.

"Không sao." Kiều Vi cười lắc đầu.

Trán cô nhễ nhại mồ hôi, gương mặt tái nhợt bị lớp trang điểm che giấu.

Tay bass không nhận ra điều gì, vui vẻ nói: "Thời gian biểu diễn của ban nhạc chúng ta đúng là dài hơn những ban nhạc bình thường, có phải mệt rồi không? Đêm nay về ngủ một giấc đi. A, cậu Hoắc đi đâu rồi, sao mới đây đã không thấy bóng dáng đâu nhỉ..."

Kiều Vi cảm ơn, nhìn người đã đi xa, mới thả lỏng, dựa vào tường nghỉ ngơi.

Có vài tin nhắn trong hộp thư điện thoại của cô, gửi từ mấy chục phút trước, khi ấy Kiều Vi đang ở phòng trang điểm, không chú ý tới.

Nhìn tên người gửi, cô bất lực lắc đầu.

Là Hoắc Hào Chi.

Đúng là, khi ấy anh còn đứng trước mặt sân khấu, cũng không biết bớt được chút thời gian để soạn tin nhắn lúc nào.

Kiều Vi bật cười, dựa vào tường ngồi xổm xuống, mở từng cái ra xem.

Năm nay mời em gia nhập ban nhạc của tôi, nếu sang năm em mới trả lời, tôi sẽ coi như em đồng ý.

Tôi còn muốn đón giao thừa với em năm sau nữa, không được từ chối.