Tiểu Tùy Tùng - Tùng Gian Tuyết

Chương 1: Văn Nguyệt



Vào độ giữa tháng bảy là kỳ nghỉ hè, tại trường trung học St. Mary - trường tư thục quý tộc nổi tiếng nhất Vân Hoa thị, học sinh khối 10 và 11 đều được nghỉ như thường lệ, chỉ có khối 12 phải trở lại trường sớm để học bù.

Ánh nắng chiếu vào phòng học rộng rãi qua khung cửa kính, soi sáng lớp bụi trong không khí. Thầy giáo trung niên hói đầu đứng trên bục giảng, trán phát sáng, nước miếng bay tứ tung tuần tự truyền đạt kiến thức cho học sinh.

Văn Nguyệt dựng đứng sách lên bàn, vùi đầu trốn sau sách, âm thầm đọc tin nhắn trong điện thoại.

Đại thiếu gia: Hôm nay Thư Khanh về nước, tối nay bảo Thư Dã về ăn cơm

Văn Nguyệt: Vâng, Đại thiếu gia.

Ngay lúc đó, Tiểu thiếu gia: Tối nay tôi muốn dự sinh nhật của Tuyết Tuyết.

Văn Nguyệt: Hôm nay Nhị thiếu về nước, Đại thiếu gia mời Cậu trở về nhà ăn cơm.

Tiểu thiếu gia: Về rồi thì ngày nào ăn chả được, cần gì cứ một hai tối nay phải ăn làm gì.

Văn Nguyệt: Nói vậy không đúng, Nhị thiếu đi hai năm rồi mới về. Cậu là em trai ruột của ngài ấy, lâu rồi không gặp chẳng lẽ Cậu không muốn gặp Nhị thiếu sao? Sinh nhật Lê tiểu thư năm nào cũng có, Cậu không cần phải cố chấp chỉ vì buổi tiệc tối nay.

Tiểu thiếu gia: Phải vậy mới theo đuổi được người, muốn thể hiện chút lấy uy tín ấy mà. Quà cáp chọn xong hết rồi, chút nữa cậu tới lớp tôi lấy. Cậu giúp tôi tặng cho em ấy.

Văn Nguyệt: Vâng, thiếu gia.

"Văn Nguyệt, em lên giải đề này cho thầy." Thầy toán uống một ngụm nước dịu cổ họng rồi gọi Văn Nguyệt lên bảng làm bài. Vừa gửi tin nhắn đã bị gọi nên cậu có hơi ngơ ngác nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh bước lên giải bài toán dãy số trên bảng.

Câu thứ nhất thường là dạng quen thuộc chỉ cần nhớ công thức chính. Cậu nhìn qua vài lần là giải ra đáp án. Câu thứ 2 là dạng chứng minh có chút phức tạp, Văn Nguyệt suy nghĩ một lúc sau đó sắp xếp logic rõ ràng và tìm ra được kết quả. Thầy toán hài lòng gật đầu để cậu về chỗ. Tuy lúc đi học ít khi nghe giảng nhưng thành tích của cậu trong lớp beta chuyên vẫn đứng top một top hai.

Trung học St. Mary phân ban theo giới tính gồm có ban Alpha, ban Beta, ban Omega trong đó lại chia ra lớp bình thường với lớp chuyên. Văn Nguyệt học ở lớp beta chuyên, Quan Thư Dã ở lớp Alpha chuyên còn bạn gái mới Lê Tuyết thì học ở lớp Omega chuyên.

Vừa nghe tiếng chuông tan học, Văn Nguyệt đã vội vã chạy đến trước cửa lớp của Quan Thư Dã vì lớp hai người ở tòa khác nhau.

"Yo, đây không phải là tiểu chân chó của Quan thiếu gia đây sao? Tới chỗ này của chúng tôi để tìm cậu ta à." Chưa thấy bóng dáng Quan Thư Dã đã thấy Từ Nhất Minh - người luôn đối đầu với Quan Thư Dã trong lớp

Quan gia với Từ gia vốn là đối thủ trên thương trường không đội trời chung. Hai năm trước vì quan hệ lợi ích nên Đại thiếu Quan gia Quan Thư Diệc đã cưới chị gái Từ Mẫn Dục của gã, từ đó quan hệ hai nhà mới hòa hoãn. Có điều tình cảm hai người không tốt, Từ Nhất Minh thấy hôn nhân của chị gái không hạnh phúc nên giận chó đánh mèo lên người nhà Quan gia, mà Từ Nhất Minh với Thư Dã lại học cùng lớp nên gã thường xuyên tới kiếm tiểu thiếu gia gây hấn. Nhưng tiếc là Thư Dã cũng không phải dạng dễ chọc gì nên lấy lui làm tiến bắt đầu tìm Văn Nguyệt gây rối.

Văn Nguyệt vừa nhìn thấy Từ Nhất Minh thì da đầu lập tức rét run. Mùa đông lần trước cậu bị gã nhốt trong WC dội một chậu nước đá, cả người không có chỗ nào lành lặn. Quan Thư Dã tìm được cậu mới cõng về ký túc xá, lúc sau cậu bị sốt mấy ngày liền.

"Quan Thư Dã! Quan Thư Dã! Tôi đứng trước cửa! Cậu ra đây mau đi!" Văn Nguyệt bất đắc dĩ phải hét to lên.

Từ Nhất Minh cười mỉa: "Nay cũng học được cách kêu cứu rồi nhỉ. Tiếc là tên Quan Thư Dã đó mới bị thầy gọi lên văn phòng không có ở trong lớp đâu. Giờ xem tôi xử cậu ra sao."

Từ Nhất Minh túm chặt cánh tay Văn Nguyệt rồi kéo cậu vào WC. Nên chỉnh cậu ta sao nhỉ? Suy ngẫm một lúc thì thấy sắc mặt trắng bệch của Văn Nguyệt, tự nhiên gã thấy hứng thú.

Ánh sáng trắng chiếu từ trên xuống làm ngũ quan cậu thêm phần nhu hòa, diện mạo vốn tuấn tú sạch sẽ giờ lại hiện rõ nét bất an, sợ hãi thế mà lại khiến người khác nhìn ra thần thái có đôi chút yếu đuối, đáng thương

Từ Nhất Minh liếm răng, có chút muốn cắn cần cổ trắng như tuyết của đối phương rồi truyền chất dẫn dụ vào cơ thể cậu, sau đó xem dáng vẻ cậu phát tình.

Nói là làm, Từ Nhất Minh không phải là loại người có tính nhẫn nại. Gã đè Văn Nguyệt lên cửa ngăn cậu phản kháng rồi nhẹ nhàng ngửi ngửi sau gáy cậu, beta không có chất dẫn dụ, chẳng có mùi gì sất.

"Từ thiếu, cậu thả tôi ra đi! Tôi chỉ là một beta thôi!" Văn Nguyệt sợ đến mức phát run, giọng run lên cầu xin Từ Nhất Minh. Gã làm như không nghe thấy, từ từ vươn đầu lưỡi liếm sau gáy Văn Nguyệt rồi cắn một phát lên tuyến thể cậu.

Hơi thở chất dẫn dụ cỏ xanh lập tức rót vào cơ thể khiến cậu cơn phát tình giả. Văn Nguyệt hốt hoảng bị Từ Nhất Minh ôm vào trong ngực, cả người cậu nóng lên, ngay cả hơi thở cũng nóng rực, bộ phận khó nói phía sau cũng co rụt lại chảy ra nước sốt. Gã cười lạnh: "Khó chịu lắm đúng không? Khó chịu thì xin tôi ch/ị/ch cậu đi. Tôi sẽ từ bi quảng đại đồng ý giúp cậu."

Văn Nguyệt cắn đầu lưỡi, miễn cưỡng tỉnh táo đôi chút, cậu thở hổn hển muốn tránh gã ta: "Cậu nằm mơ đi!"

Từ Nhất Minh gắt gao vây khốn cậu trong ngực, không cho cậu thoát ra: "Chút nữa cậu sẽ cầu tôi ch/ị/ch cậu thật hăng thôi."

Hỏa dục càng lúc càng nghiêm trọng, Văn Nguyệt khó chịu không nói được gì, mỗi tế bào trên người cậu đều khát vọng tới gần gã. Một tia lý trí còn xót lại kêu gào cậu phải thoát ra, dần dà, phân lý trí này cũng sắp biến mất.

Từ Nhất Minh vuốt ve khuôn mặt đầy mồ hôi của Văn Nguyệt, gã cúi đầu tiến tới gần môi cậu. Đương lúc sắp hôn lên, một tiếng "rầm" vang lên, cửa phòng bị ai đó một chân đá văng ra.

Thân ảnh cao 1m86 đứng ngay cửa, khuôn mặt tuấn tú của Quan Thư Dã âm trầm nhìn hai người bên trong, sau đó hắn bước lên đấm gã ta một phát rồi ôm Văn Nguyệt vào lòng.

"Mày đợi viết bản kiểm điểm đi, súc vật." Nói xong, Quan Thư Dã lập tức chặn ngang bế cậu chạy tới phòng y tế.

"Khó chịu quá đi." Văn Nguyệt nằm trong lồng ngực Quan Thư Dã, cậu ngửi thấy chất dẫn dụ của hắn, là mùi rượu thơm nồng không giống người đã đánh dấu cậu nên không cách nào làm giảm kì phát tình của cậu. Văn Nguyệt khó chịu bật khóc.

Quan Thư Dã nhìn cậu vài lần, vươn tay lau sạch nước mắt, hắn nhíu mày suy nghĩ 3s, cuối cùng cắn một phát lên tuyến thể cậu. Cấp bậc Alpha của Từ Nhất Minh không cao như Quan Thư Dã, hai loại chất dẫn dụ trong cơ thể cậu chọi nhau không bao lâu thì chất dẫn dụ của Từ Nhất Minh đã bị lấn áp hoàn toàn.

Văn Nguyệt mơ màng mở hai mắt đẫm lệ, cuối cùng cũng thấy thoải mái hơn chút. Sau khi Thư Dã ôm cậu tới phòng y tế, bác sĩ đã tiêm vài mũi thuốc ức chế mạnh cho cậu nhưng kì phát tình không biến mất ngay.

"Ổn rồi, 3 tiếng sau cơn phát tình sẽ giảm. Alpha đánh dấu cậu ấy cấp bậc quá cao, cần thêm ít thời gian." Bác sĩ nhẹ nhàng nói xong thì bảo Quan Thư Dã ôm người lên giường bên trong.

"Cậu ở với cậu ấy đi, làm vậy cậu ấy sẽ thoải mái hơn chút." Bác sĩ dặn dò 1 câu rồi ra ngoài

Dù đã tiêm thuốc ức chế nhưng kì phát tình vẫn chưa dứt, đầu óc Văn Nguyệt mơ màng, cậu chỉ muốn tới gần người đã đánh dấu mình. Đánh dấu tạm thời có thể khiến hai người cảm nhận được tâm tình của nhau, việc đó cũng làm dục vọng chiếm hữu và mong muốn bảo vệ của Alpha cao như núi. Quan Thư Dã nhận ra khát vọng của cậu, bất giác muốn trấn an.

"Ngoan, không sao nữa rồi. Tôi ở bên cậu." Quan Thư Dã leo lên giường ôm Văn Việt thật chặt, ấn đầu cậu vào ngực mình. Hắn thở dài, cầm lấy mặt cậu hôn lên. Môi lưỡi quấn quít triền miên khiến kì phát tình của cậu đúng thật bắt đầu giảm bớt. Thuốc ức chế cũng từ từ có tác dụng, Văn Nguyệt lại ngất đi.

Quan Thư Dã nhìn cậu 1 hồi, đứng lên ngồi ở mép giường.

"Bảo cậu tới lấy quà, cậu lại khiến bản thân thành như này. Ngốc nghếch." Quan Thư Dã búng nhẹ ngón tay lên trán cậu.

___