Tìm Chân Mệnh Thiên Tử

Chương 47



Rừng Nam Cương âm u.

Nàng đã liều mình chạy vào đây được một lát, cứ theo lối mòn mà lao thẳng vào, cũng không hiểu sao trong lúc mất bình tĩnh đó, lại muốn lao vào rừng.

Lúc này nàng đã cảm thấy mình mệt, dừng lại thở dốc.

Thật không hiểu nổi? Tại sao nàng lại chạy vào, nàng muốn tìm cái gì ở đây chứ?

Tử Thu sao? Làm sao y có thể ở đây được?

Nàng chợt cảm thấy sợ hãi, lẽ nào trong tâm trí nàng bắt đầu lởn vởn suy nghĩ yêu ma trong rừng có thể là y? Không thể nào.

Nàng có nên quay lại?. Nàng nhìn xung quanh, khắp rừng âm u tối mịt, chỉ lờ đờ ánh sáng phát ra từ lũ đom đóm cũng quỷ dị.

Rừng này, không biết có rắn, thú dữ hay côn trùng độc không nữa, hơn nữa, chính bây giờ nàng cũng không biết mình đứng chỗ nào trong rừng. Lúc này đã là chiều tối chăng? Hay đã tối mịt rồi? Nàng ngẩng đầu lên nhìn, ngay cả mặt trăng cũng không thấy, chỉ thấy những tán cây cao, rậm rạp cao vút, khắp rừng tràn ngập không khí âm u.

Nghe nói đây là rừng mê cung? Có khi nào nàng lại bỏ xác nơi đây vì hành động dại dột của mình.

Nếu như có yêu nghiệt thật và muốn ăn thịt nàng? Nàng còn chưa tìm được Tử Thu đã bỏ mạng…

Trong rừng vang vọng những âm thanh tru tréo khiếp đảm, xa xa còn những ánh sáng lập lờ ma mị, thật đáng sợ, không biết là côn trùng hay ma trơi, hay linh hồn u khuất?

Nơi này, đúng là chốn của ma quái mà. Tử Thu muốn hái thuốc, cũng không thể đến đây. Nàng sai rồi.

Nàng rất sợ. Những âm thanh quái đản ngày càng rõ, ngày càng nhiều, bất ngờ làm nàng hoảng loạn….

Đầu óc thật mơ hồ…

“ – Yên Nhi, nàng sợ sao?

- Tại sao… nhà của ngươi lại ở nơi khủng khiếp như vậy? Đây là đâu?

- Đây là rừng Nam Cương, lối vào và cũng là nơi bao bọc cho giáo tộc của ta, ta là chủ nhân nơi này, không thứ gì có thể động đến nàng!

- Sắp đến chưa vậy, ta không muốn đứng ở đây!

- Yên Nhi, ta đặc biệt chỉ cho nàng cách tìm độc đạo đến bản doanh trong rừng mê cung này, kẻ thường nếu không biết, đi quanh quẩn mấy ngày cũng chỉ bỏ xác trong rừng…

- Chỉ có một con đường vào sao?

- Không, đây là con đường nhanh và an toàn nhất, chỉ có ta biết…”

Bỗng đầu óc Vân Anh như vang vẳng tiếng nói mơ hồ, một vài hư ảnh… dường như lướt qua tâm trí có ánh mắt đỏ thẫm quỷ dị của Huyết Mặc và tiếng nói của y…

Nam Cương, tự nhiên cảm thấy khu rừng này quen thuộc đến kì lạ….

“ Yên Nhi, hãy nhắm mắt lại và cảm nhận những luồng gió, có duy nhất một luồng gió nóng luôn thổi theo một hướng…”

Vân Anh mơ hồ khép đôi mắt lại… đúng là giữa những tiếng gió rít ớn lạnh, có một luồng đối khí nóng…

Chân nàng tự bước theo, đầu óc trong lúc này trống rỗng, mơ màng…

Đến khi nàng không biết mình đã bước được bao nhiêu bước, đã đi bao lâu, nhưng luồng gió nóng đã không cảm nhận được nữa.

Mở mắt ra, phía trước mắt chỉ có một khe suối nhỏ.

Giữa rừng tối âm u, khe suối róc rách chảy, khe suối dường như mập mờ phát ra thứ ánh sáng tím đỏ quỷ dị, khi nàng bước lại gần, mới cảm thấy càng ngột ngạt, dị thường…

Nhưng cảnh bờ suối này, những tảng đá cũng hình thù kì dị này, dường như rất quen.

Nhìn thấy ở đâu? Trong mơ ư?

- Không đâu… – Nàng lẩm bẩm, run rẩy – Giấc mơ khiến ta tỉnh dậy ý thức được hai chữ “ Nam Cương”…

Đúng vậy, là giấc mơ, có phải nàng đã nhìn thấy Tử Thu, không còn là…

- Không đâu… không phải đâu…

Nàng lùi lại, nhất định không thể bước tiếp, càng đi tiếp sẽ càng sợ hãi và mơ hồ.

“ Tảng đá nhỏ hình lục giác trên vách đá, sau thác nước nhỏ bên phải con suối… nhanh lên!…”

Nàng giật mình. Giọng nói này ở đâu? Nhìn xung quanh rõ ràng không có ai, tại sao lại nghe thấy tiếng nói mồn một như vậy, cứ nghe như người thì thầm ngay bên tai, không mơ hồ như câu chuyện đối thoại vừa nãy…

….

….

Bản doanh cũ của Hắc Long giáo, sâu trong rừng Nam Cương…

Lúc này trong tế đàn lẽ ra đã hoang phế ngàn năm, y ngồi trên ngai giáo chủ khắc bằng đá U Hồn tím thẫm, đôi mắt đỏ thẫm ánh lên giữa khoảng tối.

Chợt y vẩy tay, một luồng hắc khí nóng truyền đến phía những cây đuốc lớn trong đại tế đường, những ngọn lửa ánh đỏ gắt quỷ quái màu máu bùng lên, đôi môi y khẽ cười:

- Là ta truyền ý niệm cho ngươi đấy, Yên Nhi! Ta nghĩ rằng ngươi vẫn tự biết cách sử dụng phiến đá đó, như trước đây đã chỉ cho ngươi, để ngươi phản bội dẫn quân vào tiêu diệt giáo tộc này…

Nói rồi y đứng dậy, quay về phía trong, sau ngai giáo chủ.

- Người đâu …- Một nụ cười ma quỷ – Các ngươi cũng phải chuẩn bị đón tiếp giáo chủ phu nhân của các người trở về chứ?

……

……

Vân Anh dừng lại trước phiến đá kì dị đó.

- Tại sao lại như vậy? – Nàng khẽ chạm vào phiến đá – Nếu theo những gì ta mơ hồ nhìn thấy và cảm nhận được, và những lời lão đạo nhân kể là sự thật… huynh ấy…

Thực sự mọi chuyện diễn ra nàng không lường trước được, dù không muốn, không tin vẫn cứ đến.

Điều gì đang xảy ra, đang chờ đợi nàng phía trước…

Tử Thu nếu là… nàng thực sự không muốn, muốn trốn tránh sự thật, nhưng tâm can lại dằng xé, cũng muốn xác nhận câu trả lời…

Mặc dù nàng đang rất sợ…

Nàng đơn thuần là muốn nhìn thấy Tử Thu, muốn gặp y. Nếu như, đằng sau phiến đá này là một cánh cửa, và nó dẫn đến chỗ của Tử Thu.

Đơn thuần là nàng nhớ y, nàng không thể chịu nổi sự nghi hoặc dày vò do bức thư của y để lại, bản thân y cũng muốn trốn tránh? Hay y biết mình cũng là… nên muốn trốn tránh nàng trước khi hoàn toàn thức tỉnh…

- Tử Thu… – Môi nàng khẽ nhẩm thầm – Ta muốn gặp huynh… dù là thế nào, ta cũng phải nhìn tận mắt!

Trong đầu nàng nhẩm một ý niệm, cũng không hiểu sao tay nàng thử xoay xoay phiến đá theo một quy luật dường như ngẫu nhiên, nhưng kì lạ, chỉ một lần duy nhất đó, nàng cảm tưởng mọi vật dưới chân như có sự chuyển động, một cửa hang dần lộ ra.

- A… đây là…

Nhìn vào cửa hang, thấy phía trong sâu hun hút, do dự một hồi, nàng cũng dấn bước vào.

Hình như cái hang này không quá dài, chỉ có điều, khi lần mò từng bước, nàng cảm thấy khó chịu với mùi ẩm mốc nơi này, cuối cùng thì dường như cũng có lối ra, phía ngoài hắt ra thứ ánh sáng đỏ cam kì dị.

Nàng vừa bước chân ra khỏi hang, quang cảnh phía trước vừa kì bí vừa dường như quen thuộc, giống như từ kí ức xa thẳm mơ hồ.

Ánh sáng đỏ cam kia, dường như là do dòng nham thạch đang sôi sùng sục chảy qua dưới một khe vực. Bắc qua vực, có một cây cầu đá, dường như đã phủ đầy rêu phong u ám.

Nàng bước từng bước đến chân cầu, cái cầu cũ này có khi nào không qua được không? Nàng phóng tầm mắt ra phía bên kia cầu, đó là một bức tường đá, dường như ngàn năm trôi qua cũng đã phủ đầy rêu xám xanh, có một cánh cổng lớn nữa, không biết phía sau cổng là gì.

Mỗi bước chân nàng đều cố bám vào nền cây cầu, tay vịn trên lan can, chỉ một chút trơn trợt cũng sẽ nguy hiểm. Tiếng nham thạch sôi ùng ục dưới chân thật ghê rợn, nơi này thật quỷ dị, không có gì bình thường. Khi tay nàng chạm vào thành cầu, nàng có tò mò phủi đi lớp rêu dày, phát hiện ra đá xây cầu này cũng là loại đá màu đỏ sẫm kì dị, nếu tưởng tượng nhiều năm trước nơi này chưa hoang phế đến thế, có lẽ toàn cảnh nơi đây sẽ toát lên một màu đỏ gay gắt quỷ quái.

Khi sang bên kia cầu, phát hiện ra xung quang tường đá đã có rất nhiều hài cốt đã biến màu, dường như là người đã chết rất lâu, nàng trong lòng vô cùng kinh hãi.

Bước vào bên trong cánh cổng, càng ngập tràn hài cốt hơn, bên trong đó như một điện đài cũ nát, những cây cột cũng đã dần mục, quang cảnh thê lương, chết chóc.

Chợt trong đầu nàng dần hiện ra những hư ảnh, nối tiếp nhau xuyên qua, lại như thế rồi, đau đầu quá.

Xa xôi… dường như là một cuộc thảm sát đẫm máu.

Khi nhìn vào bãi hài cốt phía trước mặt, chẳng hiểu sao lại hoa mắt nhìn thấy một vũng máu, một bãi thi thể la liệt đáng ghê rợn…

Trong đầu nàng cũng tự văng vẳng những âm thanh kêu than oán trách.

“ Giáo chủ phu nhân, tại sao lại phản bội chúng ta…”

“ Tại sao lại dẫn người đến sát hại chúng ta…”

“ Chúng ta đã tin tưởng ngươi đến thế…”

Những âm thanh ngày một rõ rệt, thậm chí còn cảm thấy phía sau, trước, hai bên đều có những ánh mắt căm hận đâu đây, mỗi lúc một nhiều khiến nàng hoảng loạn.

Rồi đến lúc nàng cảm thấy thân thể bị những luồng vô hình co kéo, túm lấy, cào cấu, những lời xỉ vả trách móc không ngừng.

- ĐỪNG NÓI NỮA! BUÔNG TÔI RA!

Nàng hét lên, vô cùng hoảng loạn tìm cách chạy khỏi nơi này, những thứ như oan hồn u khuất đó vẫn bám sát theo, nàng vừa chạy trong vô thức, vừa la lên:

- Ta không phải, ta không có làm gì các người! Ta không phải cô nương đó!

Mỗi lúc thân thể nàng dường như bị cấu xé càng nhiều, đau đớn vô cùng, đau quá, toàn thân trầy trụa. Chạy được thêm vài bước thì hoàn toàn ngã gục, hai tay cố ôm lấy đầu và mặt.

- Không phải, không phải ta!

Nàng cố nhẩm cầu nguyện có thể thoát ra khỏi tình trạng này, đau quá, cứ như vậy nàng cũng sẽ bị xé rách tơi bời.

- Thôi được rồi! – Một giọng nói có phần ma mị vang lên từ đâu đó.

Nàng cảm thấy thân thể không bị cào cấu bởi những oan hồn vô hình nữa, cố ngước đôi mắt còn sợ hãi lên nhìn.

Từ đằng xa.

Một nam tử dáng người dường như quen thuộc.

Có điều, khắp người phát ra yêu khí quỷ dị ngột thở, từ xa vẫn thấy đôi mắt màu đỏ đang ánh lên những tia nhìn có phần căm phẫn và thù hằn.

Y lại gần.

Không thể nào…

- Ngươi…là ai…? – Nàng run rẩy, không thể nào là Tử Thu mà nàng đã mong đợi.

Tiếng cười vang ghê rợn, khiến cõi lòng nàng sợ hãi và thắt lại, đôi mắt to tròn vẫn mở ra, đầy hỗn loạn.

Những gì nhìn thấy trước mắt, phải chăng không phải là sự thật, nhưng mình mẩy nàng còn đang trầy trụa đau đớn thế này.

Trong nháy mắt kinh hoàng, y vung tay, hàng trăm ngàn đám lửa đỏ gay gắt bùng lên, thiêu rụi toàn bộ đám xương cốt trên sàn, trong chốc lát tất cả biến thành tro bụi, những tiếng oán than cũng chợt im bặt.

Không phải con người…

Câu chuyện đó là có thật!

Y bất ngờ lại gần nàng, nàng sợ còn không thể cử động, cái luồng khí nóng rực và ngạt thở này, gương mặt vốn trước đây thân quen giờ vô cùng tà ác, hung hãn, mỗi ánh nhìn như muốn nuốt sống nàng.

- Tất cả chưa kết thúc đâu! – Y đưa bàn tay có những móng sắc, nâng cằm nàng lên – Những linh hồn đó lúc nào cũng quanh quẩn nơi này, vì chúng như ta oán hận ngươi…

- Tử Thu… – Nàng mỗi lúc một run rẩy, đầu óc càng căng ra, đôi mắt mở to kinh hãi, sợ đến đã muốn phát khóc, lệ bắt đầu tuôn.

- Khi ta đã hoàn toàn hồi tỉnh và nhớ lại, cái tên đó không thể gọi nữa! Người đàn bà nhẫn tâm, cuối cùng ta cũng đợi được ngàn năm…

Không phải, hoàn toàn không phải…

Y… không thể nào là Tử Thu nàng quen biết…

Không phải đâu…

Còn nàng, cũng không phải Vân Yên cơ mà, tại sao lại như vậy?

- Không đâu… Tử Thu, làm ơn … hãy trở lại bình thường… ta là Vân Anh, huynh không nhận ra ta sao? – Đôi mắt nàng mỗi lúc một đẫm lệ.

- Hừm! – Y càng nắm chặt cằm nàng hơn, khiến nàng đau đột ngột – Những gì ngươi nhìn thấy, cách để ngươi dễ dàng vào đây, những oan hồn hận thù ngươi, ngươi hãy đối mặt với nghiệp chướng tiền kiếp của mình đi, hãy vứt bỏ những gì đã xảy ra những ngày tháng trước đây, hãy nhớ lại làm sao để ta phải hận ngươi như vậy!

Những ngày tháng trước đây?

Vân Anh nhớ… những ngày tháng vui vẻ, vô tư bên y.

Chẳng lẽ, đã không còn bất cứ ý nghĩa nào?

Thật đáng xót xa…

Thật đáng sợ…

Nàng bắt đầu thấy đầu óc càng hỗn loạn, rốt cuộc nàng là ai, y là ai chứ?

- Huynh hận ta… hận đến quên mất, vứt bỏ tất cả những gì tươi đẹp trước đây?

Cõi lòng nàng mỗi lúc một tan nát. Liệu có phải đã sai lầm, sự thật này là sao?

- Những gì tươi đẹp? – Y bật cười ghê rợn, ánh mắt càng dữ dội hơn – Tất cả chỉ là giả dối của ngươi, ngươi yêu thương ta sao, giả dối!

Không đúng, không đúng…

Tử Thu yêu nàng, nàng cũng thích y, yêu thích y thật lòng cơ mà… dù nàng chưa từng nói với y là yêu y, nhưng tại sao cơ hội chưa đến lại thế này? Chẳng nhẽ hận thù tiền kiếp đã lớn đến như vậy?

- Tử Thu… – Nàng níu áo y, giọng nức nở như muốn van nài – Hãy trở lại như trước đi, chúng ta cùng rời khỏi đây, đi khắp nơi cùng nhau, ta đã quyết định rồi, ta sẽ ở bên huynh mãi mãi, có được không?

Đôi mắt đỏ thẫm xoáy sâu vào nàng. Ánh mắt vẫn không hết phần căm hận.

- Ở bên ta mãi mãi sao?

Y nói, bất ngờ, hung bạo kéo nàng lại gần hơn, rồi như không có một chút nhu tình, bê nàng lên, nhanh như chớp tiến vào trong tế đường.

Đó là một tế đường lớn, dường như rất quen thuộc.

- Á!

Nàng thét lên khi y ném nàng lên một cái bục hình chữ nhật, giống như bàn tế. Đôi mắt nàng vẫn mở to kinh sợ.

Khắp tế đường là những cây cột đá cao vút, đôi mắt mở to của nàng đối diện với trần tế đường, nơi đó có khắc trạm một con rồng với móng vuốt dữ dằn, nhìn y như dấu ấn trên án của y, đối diện với nàng lúc này, tưởng chừng muốn ăn tươi nuốt sống con mồi hay vật tế trên bàn lúc này.

Nàng thất kinh khi y rút ra một lưỡi kiếm, giữ chặt vai nàng, đặt lưỡi kiếm lên ngực trái của nàng. Đôi mắt đỏ của y ánh lên sắc quỷ dị dữ tợn:

- Ta đã hóa thành ma rồi, ngươi muốn ở bên ta, được thôi, lấy trái tim của ngươi làm vật tế, sau khi chết đi ngươi cũng sẽ trở thành yêu nghiệt như ta… – Giọng y đột nhiên trầm xuống, như càng chứa chất thù hằn – Kiếp trước ta đã không làm thế này, để ngươi còn cơ hội phản bội ta!

Sợ quá… nàng thực sự rất sợ, đôi mắt hoảng loạn không thể chớp mắt, nhưng lệ vẫn cứ tuôn ra…

- Không muốn… ta không muốn thế này… ta chỉ đơn thuần muốn chung sống bên huynh, hạnh phúc mãi mãi… tại sao lại thành ra thế này…

Bộ dạng nàng lúc này trông vô cùng bi thương….

- Muốn chung sống với ta? Ngươi muốn được ta đối xử như với con người? – Đôi mắt y càng sẫm màu, nụ cười nửa miệng – Được, ta sẽ dùng cách của con người như trước đây!

Nói rồi, trong chớp mắt, lưỡi kiếm xé toạc tấm áo vốn đã rách rưới do bị cấu xé của nàng.

Dây thần kinh của nàng chỉ chờ căng đứt.

- Không! Đừng! – Nàng vội cố ngồi dậy, lấy tay che thân mình, tìm cách thoát thân.

- Không phải ngươi muốn bên ta? Người đàn bà giả dối! – Y dễ dàng túm lấy tay nàng, dùng toàn bộ sức đè nghiến xuống, ánh mắt ánh lên dục vọng và căm hận tột cùng.

Đáng sợ quá, tất cả sao lại thay đổi như vậy? Y còn là Tử Thu không hay giờ chỉ là một yêu nghiệt đầy căm hận?

- Đừng… ta xin huynh… không phải như vậy!

Những lời van nài của nàng liệu có phải vô ích không khi ánh mắt của y càng dữ dội hơn. Bàn tay của y không chút thương tình, chỉ có sự hung hăng, bắt đầu chiếm đoạt.

Không phải như vậy, nước mắt nàng mỗi lúc một trào ra, y không còn chút xót thương nào sao?

Tử Thu… lẽ nào lại muốn chiếm đoạt nàng như vậy sao?

Tử Thu từng muốn bảo vệ nàng?

“ – Gì đây? Ta còn chưa làm gì …– Y cốc đầu nàng – Nàng làm như vậy định để ác lang được thể sao, phải có ít chống cự chứ?

- Thế ta phải làm gì? – Nàng mở mắt ra.

- Đầu tiên nếu kẻ xấu lao đến ôm nàng, có ý định xâm hại nàng như thế này…”

….

“ – Anh Nhi. Dao đâu?”

….

Những lời nói ngày nào của y. Tay nàng lần dưới thắt lưng, nơi có con dao nhỏ…

Phản ứng của y nhanh hơn nàng nhiều, tất nhiên, y dễ dàng gạt con dao của nàng xuống đất trước khi nàng kịp làm gì…

Anh Nhi nhìn con dao ấy văng trên nền đất, tiếng kim loại chạm xuống đất, một tiếng như muốn xé cõi lòng này…

“ – Cái này trao cho nàng. Ta không còn nhớ rõ, chỉ biết đó là con dao từ bé bên mình, nàng hãy cầm lấy, có thể tự bảo vệ mình…”

Tất cả sẽ kết thúc, tất cả rồi sẽ vô nghĩa… mấy ngày tháng đó, nếu so với ngàn năm thù hận… phải chăng quá nhỏ bé…

Đau lòng quá… nước mắt không thể ngừng rơi. Mái tóc nàng đã xổ tung, bết lại vì nước mắt.

Nhưng nàng không cam tâm.

- Tại sao? – Nàng cố thốt lên trong thổn thức – Tại sao huynh nhẫn tâm đối xử với ta như vậy?

- Tại sao ư? – Y căm phẫn, bàn tay lột nốt những thứ trở ngại cuối cùng trên mình nàng – Ngươi không nhớ sao? Ai là người nhẫn tâm hơn? Chính ngươi, ngay cả đứa bé trong bụng của ta, con của ngươi năm ấy, ngươi còn nhẫn tâm giả vờ sảy thai! Chỉ vì người ngươi yêu không phải ta. Bảo sao ta phải hận ngươi?