Tìm Cho Tôi Một Tia Sáng

Chương 10: Em là tia nắng của tôi



Những cử chỉ và lời nói nhỏ của Dụ Minh cũng đủ làm trái tim nhỏ bé đã một lần tổn thương dần dịu lại, Trần Dụ như một cậu bé trong trời đông giá rét chỉ cần gần bếp lửa nhỏ thì cậu đã cảm thấy ấm áp đến nhường nào.

Dụ Minh nấu cho cậu một bát mì nóng hổi còn anh ta thì ôm Tiểu Dụ vào lòng ngồi nhìn cậu ăn.

Không ngờ mới sang tháng 10 mà thành phố H lại trở lạnh, bầu trời âm u xám xịt làm tăng thêm gấp bội vẻ buồn bã vốn có. Ngoài trời mưa không ngừng trút xuống hối hả mạnh bạo, Tiểu Dụ quấn quýt bên cạnh Trần Dụ. Ngày hôm nay mưa to quán cà phê không hoạt động nên Trần Dụ thường dùng thời gian này để ở cạnh chú mèo nhỏ.

Mưa to quá, không đi làm chán thật.

Ừa, ở nhà ôm mèo con đỡ chán nờ.

Trần Dụ chụp một ảnh selfie cùng Tiểu Dụ gửi qua cho Hữu Trí.

Dễ thương vậy, chị họ tôi cũng có nuôi một con nhưng mà nó không quấn chủ như này đâu.

Tiểu Dụ mà còn phải nói, cực quấn người.

Trần Dụ mở máy tính ra tìm chút gì đó làm cho đỡ chán, cậu nhìn vào chiếc máy tính thình lình nhận ra rằng đã rất lâu rồi cậu chưa động vào nó, cũng đã mấy tháng rồi.

Từ khi Trần Dụ đến quán cà phê X làm thì cậu đã không còn dùng nó nữa, chỉ vì cậu làm việc nhà và việc quán, hầu như không còn thời gian để sử dụng.

Trần Dụ mở file lưu trữ ra, trong đó có một vài đoạn phim nhỏ, cậu ấn vào nó và xem đi xem lại mấy lần cho đến khi Tiểu Dụ bên cạnh ngọ ngoạy kêu meo meo thì cậu với sực trở về với thực tại.

Không ngờ tình yêu đẹp đẻ của cậu và tên bạn trai cũ lại có thể kết thúc như thế, nghĩ lại Trận Dụ không sao ngừng cảm thán.

Lúc trước vào những ngày mưa như thế này Trần Dụ thường cùng bạn trai cũ quấn lấy nhau trên giường, hai người họ không rời xa nhau dù nửa bước, hơi ấm thân thuộc cậu vẫn chưa thể nào quên được nó vẫn đâu đó hiện lên trong tâm trí cậu.

Trần Dụ muốn quên nó thì nó liền hiện ra một cách rõ ràng nhất cũng giống như cậu muốn quên đi hắn nhưng khi mở cánh cửa ra, chính mắt cậu thấy gương mặt ấy thì tim cậu lại nhói đau dữ dội tay chân khẽ run, muốn từ bỏ hắn cậu phải ép buộc bản thân đóng cửa lại.



Ban đầu bạn trai cũ là nguồn động lực lớn nhất cho cậu phấn đấu tại thành phố này, chia tay rồi không biết động lực của cậu ở đâu nhưng trong tiềm thức của Trần Dụ vẫn len lỏi đâu đó tia hy vọng chờ ngày cậu phá kén vươn ra.

Hiện tại động lực lớn nhất chỉ có thể là bà Trần và anh Dụ Minh. À có cả mèo con Tiểu Dụ.

Trần Dụ ấn xóa những đoạn video của cậu và bạn trai cũ, chính thức xóa con người này ra khỏi cuộc sống của bản thân.

Cậu ôm Tiểu Dụ ra sô pha, lấy từ trong túi ra cho nó một que thức ăn, thấy nó, Tiểu Dụ vẫy đuôi liếm liếm que thức ăn kêu meo meo.

Thời gian này thành phố H mưa không ngừng nghỉ, bầu trời âm u nhiệt độ ẩm thấp làm cho con người ở đây dần mang một vẻ u buồn khôn tả.

"Dự báo thời tiết hôm nay nói chiều mưa thưa lại, em có muốn đưa Tiểu Dụ ra ngoài hít tí gió không?" Dụ Mình vừa ra khỏi phòng nhìn thấy Trần Dụ thì liền hỏi.

"Em không biết." Cậu ngước nhìn Dụ Minh, "Có nơi nào để chơi không."

"Có, chiều anh đón em với Tiểu Dụ." Dụ Minh khoác chiếc áo ấm vào, "Giờ anh ra ngoài có chút việc đã."

"Vậy anh đi cẩn thận ạ." Trần Dụ đáp.

"Ừa, nhớ giữ ấm cơ thể, anh thấy dạo này em cứ nghẹt mũi mãi, không ổn thì uống thuốc vào." Dụ Minh dặn.

"Dạ."

Dụ Minh nhìn bầu trời đang mưa không ngừng mà lẩm bẩm: "Như này mà bảo chiều dịu lại, quỷ mới tin." Nói xong cậu mở ô bước vào xe.

Ờ thì quỷ mới tin.

Công ty của Dụ Minh nằm ở hẻm đông của thành phố, vào những ngày mưa to cống thoát nước nơi này hoạt động không tốt lắm, cái nào cũng bị tắt nghẽn làm cho các phương tiện giao thông đi qua nơi này gặp rất nhiều trở ngại.

Dụ minh nhìn lên bầu trời một lần nữa: "Có thật là sẽ mưa ít lại không trời?" Cậu thở dài xếp ô lại rồi bước vào bên trong.

"Tan làm đi quẩy gì không?" Mei mở cửa bước vào đặt tài liệu lên bàn, "Mưa hoài chán vãi."

"Chiều nay bận đưa Trần Dụ đi chơi rồi." Dụ Minh mở tài liệu ra xem sơ qua.

Mei ngỡ ngàng nhìn Dụ Minh: "Không phải chứ?"

"Mày với em ấy? Không phải mày ghét..." Chưa nói hết câu thì đã bị lời nói của Dụ Minh chen vào, "Không, tạo biết tao đang làm gì."

Mei thở phào: "Vậy thì tốt, đừng làm chuyền khùng điên với em ấy."



Quả thật không nên tin vào dự báo thời tiết, đã năm giờ rưỡi mà mưa vẫn không giảm ngược lại thì nó lại to hơn mấy phần.

Dụ Minh nhìn lên trời: "Dự báo như quần què."

Trên đường về Dụ Minh ghé qua cửa hàng tiện lợi gần công ty cậu làm việc mua một ít thịt ba chỉ mang về nhà cùng Trần Dụ nướng.

Khi Dụ Minh trở về nhà thì Trần Dụ vẫn còn đang ôm Tiểu Dụ vào lòng nằm ngủ ở sô pha, Dụ Minh vào bếp ướp gia vị cho thịt ba chỉ rồi chuẩn bị bếp điện xong xuôi rồi mới đi đánh thức Trần Dụ.

Mùi thơm từ thịt ba chỉ nướng bay khắp căn phòng rồi từ từ bay ra ngoài cửa sổ, Tiểu Dụ đang nằm ngủ trên sô pha cảm nhận được thì liền lập tử nhảy vọt xuống chậm rãi đi đến bên cạnh Dụ Minh: "Meo meo." Nó cọ đầu vào chân cậu, tiếp đó thì liền chui vào lòng cậu mằm xuống.

Trần Dụ đưa tay xoa xoa đầu nó mấy cái: "Mưa to chỉ có thể ở nhà ăn thịt ba chỉ thôi."

Tiểu Dụ dường như nghe hiểu lời của cậu nó lập tức liếm liếm tay Trần Dụ kêu meo meo như thể nó đồng ý với ý kiến này.

Thời tiết như thế này quả thật ăn đồ nướng là hết nước chấm, Trần Dụ ăn hết hai ba dĩa thịt to mà vẫn cảm thấy chưa hề hấn gì, cũng mai là Dụ Minh mua rất nhiều thịt nên cậu mới có thể ăn thỏa thích đến như thế.

Ăn xong họ cùng ôm Tiểu Dụ ra ban công ngắm mưa rơi, chuyển động không đều nhau nhưng có phần đồng bộ của những hạt mưa trút xuống làm bầu không khí ảm đạm ngày một nặng nề hơn, nhưng khi nhìn ngắm nó tất thảy những phiền muộn cũng theo đó mà trút xuống rồi trôi đi theo dòng nước.

Dụ Minh nhìn Trần Dụ: "Ở nhà ngắm mưa cũng tốt ha."

"Dạ." Trần Dụ đáp.

"Bạn Trai cũ của em mấy ngày trước có đến tìm." Dụ Minh kể.

Trần Dụ hốt hoảng: "Sao ạ, đến làm gì ạ?"

"Không biết, a đuổi về rồi." Dụ minh trả lời, "Sao em với cậu ta chia tay vậy?"

Nghe câu hỏi này từ Dụ Minh cậu cảm thấy lòng mình vô cùng nặng nề như thể những nỗi phiền muộn được dòng nước cuốn trôi đi lại lập tức quay ngược trở về.

Trần Dụ có chút do dự, một lúc sau cậu hít vào thở ra một tràng hơi.

"Cậu ta rất tốt, từ những năm đầu đại học bọn em cùng nhau phấn đấu và vượt qua rất nhiều khó khăn, có thể xem lúc đó cậu ấy chính là động lực lớn nhất của em, cho đến hết năm ba thì em phát hiện cậu ta ngoại tình với cô gái khác hơn thế còn xem em như một kẻ dự bị." Trần Dụ nhìn những hạt mưa đang rơi mà cổ họng nghẹn lại, "Lúc đó em dường như không thể đối diện với mọi người, tự nhốt mình trong căn phòng tối như anh vậy đó."

Dụ Minh có chút run rẩy: "Anh hôm đó."

"Hôm đó em rất sợ anh xảy ra vấn đề gì vì chính bản thân em lúc đó đã nảy ra suy nghĩ tự vẫn." Trần Dụ ôm Tiểu Dụ vuốt ve nó mấy cái, "Em rất sợ."

Dụ Minh đưa tay nắm lấy tay của Trần Dụ: "Anh xin lỗi, thật sự lúc đó anh không biết nên làm gì nữa." Dụ Minh rưng rưng nước mắt. "Anh rất sợ, anh không thể nào tự mình thoát ra được."



"Người ta nói thành phố H không thể đón nắng, vậy thì em sẽ tìm cho anh một tia nắng." Trần Dụ mắt đỏ hoe nhìn Du Minh, "Có được không?"

Dụ Minh nhìn cậu gật đầu: "Được." Rối ôm lấy Trần Dụ vào lòng, "Em là tia nắng của anh, có được không?"

"Được ạ." Trần Dụ đáp

Cả hai ôm lấy nhau khóc một trận cho đến khi Tiểu Dụ thấy khó chịu mà kêu meo meo thì hai người mới thả lỏng nhau ra rồi xoa đầu nó nhìn nhau cười vô tri.

Họ chính thức cho nhau một con đường nhỏ trong tim, mặc dù Dụ Minh ghét gay, sợ gay nhưng khi ở bên cạnh Trần Dụ, trước mặt Trần Dụ thì cậu cảm thấy ấm áp và bao nhiêu nỗi sợ đều bị gương mặt ấy đánh hạ.

Dù cho trước đây chính Trần Dụ là nguồn cơn khơi dậy lại nỗi sợ đầy ám ảnh trong cậu, song hiện tại cũng chỉ có Trần Dụ mới có thể giúp cậu nguôi đi nó, giúp cậu khoá chặt nó ở sâu bên trong cơ thể, dùng trái tim và sự yêu thương của Trần Dụ nuốt trọn không cho nó có một lối thoát ra.

Từ ngày bày tỏ đó cả người bọn họ như thể một cặp tình nhân không thể tách rời, Trần Dụ và Dụ Minh quấn lấy nhau trên sô pha cả một ngày dài. Khi Dụ Minh đến công ty làm việc thì vài ba phút lại gửi cho Trần Dụ một tin nhắn.

Tuy hay người vẫn chưa có lời tỏ tình chính thức, song hành động thân mật ấy cũng đủ thể hiện tình cảm đậm sâu mà cả hai dành cho nhau.

"Người ta nói thành phố H không thể đón nắng, vậy em sẽ tìm cho anh một tia nắng"

Ai bảo thành phố H không thể đón nắng, chẳng phải hiện tại cầu vồng đã xuất hiện rồi sao? Trần Dụ chụp ảnh chiếc cầu vồng gửi cho Cẩm Trúc.

Đẹp không mỹ nữ?

Đẹp, quá là đẹp luôn.

Tiểu Dụ nhớ Trúc mỹ nữ rồi qua thăm bé nó đi.

Cuối tuần gặp.