Tìm Chồng Cho Mẹ

Chương 41



Ánh sáng chiếu qua lớp màn cửa rọi vào chiếc giường lớn, nơi Lâm Nhạc vẫn còn đang say giấc trên giường. Từng cơn gió thổi nhẹ làm bậy tấm rèm lớn nơi cửa sổ, Lâm Nhạc nhướn mắt nhìn lên, nhận thấy đây không phải phòng mình làm cô giật mình ngồi bật dậy. Đầu đau như búa bổ khiến Lâm Nhạc nhăn mặt đưa tay xoa nhẹ vầng thái dương, tấm chăn trên người rơi xuống, Lâm Nhạc nhận thấy trên người mình chỉ mặc vỏn vẹn một chiếc áo sơ mi nam, ngoài ra không mặc thêm bất cứ thứ gì. Lâm Nhạc hoang mang kéo chăn che kín người cố nhớ lại chuyện đêm qua, rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì!

Cánh cửa phòng mở ra, Lâm Nhạc kéo chăn che chắn kín người nhìn về phía cửa, thấy Mộ Thần bước vào trong chiếc áo sơ mi trắng cùng quần âu đen lịch lãm làm cô chợt ngớ người. Mị lực của chú ấy vẫn ghê gớm như vậy sao? Cứ nhìn vào là không thể dứt ra được. Khoan đã, giờ phút này không phải giờ phút mê sắc đẹp, vấn đề là tại sao mình đang ở trên giường của chú ấy.

"Chú... tôi sao lại ở đây?"

"Em không nhớ gì hết sao?"

"Tôi... tôi nhớ thì hỏi chú làm gì? Phí lời."

"Vậy để tôi giúp em nhớ lại nhé!"

Mộ Thần vừa nói vừa chậm rãi bước về phía cô, tay đưa lên mở từng chiếc cúc áo để lộ ra vòm ngực rắn chắc khiến Lâm Nhạc hoảng hốt kéo chăn đậy mặt mình lại lúng túng nói.

"Chú... chú lưu manh. Chú đừng có qua đây đấy!"

Mộ Thần kéo chăn xuống trực tiếp đè cô ra giường làm Lâm Nhạc càng hoảng hơn. Cố vùng vẫy cô mắng.

"Mộ Thần chú là lưu manh. Chú định làm gì thế hả, mau bỏ tôi ra!"

"Chú??? Anh nhớ đã từng cảnh báo em rồi mà nhỉ? Vẫn gọi chú sao?"

'"Tôi... tôi quen miệng rồi, không sửa được."



"Không sửa được? Chẳng phải đêm qua vẫn gọi tôi là anh sao? Bây giờ lại nói không quen. Xem ra tôi phải giúp em nhớ lại chuyện đềm qua rồi."

Vừa nói Mộ Thần vừa cúi đầu xuống khiến Lâm Nhạc vội vã lên tiếng.

"Anh... rốt cuộc đêm qua anh đã làm gì tôi thế hả?"

"Đêm qua chúng ta chuyện nên hay không nên đều đã làm qua rồi. Em có muốn anh kể chi tiết không?"

"Không... không cần. Anh bỏ tôi ra trước đã."

Mộ Thần thấy cô đang ngượng nên cũng không muốn trêu cô thêm. Rời khỏi người cô, Mộ Thần ánh mắt nghiêm túc nhìn cô nói.

"Chúng ta cần nói chuyện rõ ràng, bây giờ em thành thật thì anh sẽ suy nghĩ không tính toán với em. Nếu em vẫn cố tình che dấu thì đừng có trách anh đấy."

Gì mà bày ra vẻ mặt nghiêm túc vậy chứ! Mình còn đang muốn biết đêm qua xảy ra chuyện gì đây, sao không nói cho mình biết trước mà còn hỏi ngược lại mình chứ!

"Chú...anh muốn hỏi gì?"

"Lâm Kỳ và Lâm An là con của ai?"

"Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?"

"Trả lời anh. Có phải bọn trẻ là con của anh không?"

Lâm Nhạc thật sự rất bất ngờ trước câu nói của Mộ Thần. Sao anh ấy lại hỏi như vậy? Chẳng lễ đã biết được chuyện gì rồi sao?



"Anh nghĩ gì thế, con của tôi sao lại liên quan đến anh được chứ! Anh nghe ai nói bừa thế? Em không có thời gian trả lời mấy câu hỏi vớ vẩn của anh đâu, em phải về đi làm đây."

"Anh không nghe ai nói bừa cả, mà chính em đã thừa nhận với anh đêm qua. Nếu hôm nay em không nói rõ thì đừng hòng rời khỏi đây?"

Lâm Nhạc kinh ngạc quay sang nhìn Mộ Thần bằng ánh mắt khó tin. Mình thừa nhận sao? Sao mình lại thừa nhận chuyện đó với anh ấy chứ! Rốt cuộc đêm qua mình đã nói những gì rồi?

"Đêm qua... đêm qua tôi say nên nói bừa thôi. Lời nói của người say anh cũng tin là thật sao?"

"Chỉ cần lời nói xuất phát từ em tôi đều tin. Nhạc Nhạc, người phụ nữ đêm đó của bảy năm trước có phải là em không?"

Lâm Nhạc đưa ánh mắt phức tạp nhìn anh như đang muốn nhìn thấu tâm tư anh đang nghĩ gì, nhưng cô vẫn không thể nhìn ra được suy nghĩ của anh. Nhưng dù có che dấu thế nào thì sự thật thì vẫn mãi là sự thật, Lâm Nhạc đưa ánh mắt quyết đoán nhìn về phía Mộ Thần lạnh lùng nói.

"Đúng, người đêm đó cùng anh là tôi. Thế nào, anh định sẽ xử lý tôi sao? Hay là cướp đi bọn trẻ từ tay tôi. Vậy tôi cũng thẳng thắn nói cho anh biết rằng, tôi sẽ không bao giờ để anh cướp mất bọn trẻ từ tôi đâu. Bọn trẻ là con tôi, không ai có quyền đưa bọn trẻ đi đâu cả."

"Vì suy nghĩ này mà em đã âm thầm ra đi bỏ mặc anh tận bảy năm sao?"

Trái lại với vẻ mặt lạnh lùng căng thẳng của Lâm Nhạc, Mộ Thần lại bày ra vẻ mặt thích thú và vô cùng hài lòng với câu trả lời của cô. Anh nhích lại gần cô nhẹ cong môi đưa tay gõ nhẹ vào trán cô mắng.

"Ngốc, em có biết suy nghĩ của em ngốc đến mức nào không?"

"Anh...anh không thấy tức giận vì người đó là tôi sao? Anh không nghĩ là tôi đang cố tình tính kế với anh sao?"

"Anh nuôi em từ nhỏ, em là người thế nào anh không biết sao? Bây giờ sao đây, lấy đi đời trai của anh, còn giấu diễm sự thật không cho anh nhận con. Em là đang muốn trốn tránh trách nhiệm với anh sao?”