Tim Đập Không Nghe Lời

Chương 10: Dấu răng trắng trợn táo bạo



Tác giả: Thần Niên

Edit: xanhngocbich

- ---------------------------

Ân Mặc nắm lấy cổ tay cô, đem cô từ trên sô pha ôm lên đầu gối mình, vững vàng khống chế cơ thể cô.

Một loạt động tác, tự nhiên giống như mỗi ngày đều trải qua.

Phó Ấu Sanh không ngờ anh nhào tới.

Trượt tay một cái.

Phịch một tiếng.

Điện thoại không mang ốp nặng nề đập xuống đất, màn hình trực tiếp úp xuống nền gạch men sứ cứng rắn, lăn một vòng, rồi quay lại.

Sắc mặt Phó Ấu Sanh khẽ biến, nhìn thấy màn hình di động nứt ra như mạng nhện, ánh sáng chập chờn trong chốc lát, sau đó hoàn toàn tối đen.

Nhưng mà người đàn ông nhìn cũng không thèm nhìn cái di động kia.

Âm thanh trầm thấp mang theo nguy hiểm trí mạng: "Ấu Ấu, em muốn làm cái gì?"

Phó Ấu Sanh nghe thấy xưng hô đã lâu không nghe, lắc lắc đầu, ngay sau đó muốn đẩy cái ôm nóng bỏng lại bức người của anh ra, nhướng mi, nhìn anh: "Ân tổng đây là chỉ cho châu quan phóng hỏa, không cho dân chúng đốt đèn?"

Ân Mặc lẳng lặng mà nhìn cô, thấy trong đôi đồng tử xinh đẹp kia phản chiếu khuôn mặt của mình, giống như trong mắt cô chỉ có một mình anh.

Trầm thấp cười một tiếng: "Hỏa khí lớn như vậy?"

Phó Ấu Sanh mím chặt môi đỏ, nhìn khuôn mặt tươi cười của anh, biết rõ cô để ý cái gì, anh vẫn cứ lười không thèm hỏi cô.

Cổ tay mảnh khảnh của Phó Ấu Sanh nằm giữa hai người, giương mắt nhìn anh: "Ân Mặc, anh coi em là cái gì?"

Ân Mặc cúi người, hôn nhẹ lên má cô một cái: "Đương nhiên là bà Ân."

Cô quay mặt đi, giọng nói vừa nhẹ vừa nhạt: "Ân Mặc, anh vẫn không hiểu."

"Chúng ta yêu đương sáu năm, kết hôn ba năm, anh chưa từng nghĩ tới việc danh chính ngôn thuận đưa em về ra mắt gia đình, chưa từng nghĩ đến việc để em hòa nhập vào vòng bạn bè của anh, thậm chí cho đến bây giờ em cũng đều không biết bình thường anh làm cái gì. Mỗi ngày chính là ở nhà đợi anh, khi không đợi được anh, em ngay cả đi đâu tìm anh cũng không biết, chỉ có thể gọi điện cho thư ký của anh, sau đó anh ta lại theo phép công báo em biết, anh đang bận. Nhưng anh đang bận cái gì, khi nào anh hết bận, khi nào anh đi công tác, khi nào anh về nhà, em đều là người biết sau cùng."

Có lẽ là sợ chính mình sẽ hối hận, Phó Âu Sanh nín thở, nói hết.

Cô cảm thấy chính mình thật nực cười, cười đến hai hốc mắt đều bắt đầu phiếm hồng: "Đây chính là bà Ân của anh."

Ân Mặc không có phủ nhận.

Ánh mắt bình tĩnh lại hờ hững chăm chú nhìn cô. Đầu ngón tay ấm áp nhẹ nhàng vuố.t ve đuôi mắt phiếm hồng của cô.

Kêu một tiếng: "Ấu Ấu."

Vừa chạm tới mảng da thịt kia, lại bị cô nặng nề đẩy ra.

Người phụ nữ trước mặt hôm nay tâm trạng đặc biệt bất thường, bình thường cô cho dù là phát giận, cũng chưa từng giống như hôm nay, ngay đến thân thể cũng kháng cự anh.

Ân Mặc đành phải thôi, ấn đường nhíu lại thầm chịu đựng.

Trầm ngâm nửa ngày, anh xoa nhẹ đuôi lông mày, chủ động lui về phía sau một bước:

"Ấu Ấu, bọn họ đều không quan trọng, nếu như em muốn biết hành trình của anh, có thể bảo thư ký Ôn mỗi ngày gửi một bản cho em."

Quả nhiên không nên kỳ vọng gì với anh.

Cái cô muốn là lịch trình gì đó sao?

Mất vài phút để bình tĩnh lại.

Phó Ấu Sanh cắn môi, cuối cùng mở miệng hỏi: "Ân Mặc, anh không cảm thấy em giống như là tình nhân được anh bao dưỡng sao?"

Anh phàm là đem cô trở thành vợ của anh, trở thành người vợ muốn chung sống cả đời, phàm là muốn thật sự cho cô một gia đình, thì sẽ không lấy lệ như vậy, thậm chí ngay đến trên mạng đồn vợ anh là người khác, đều hoàn toàn làm ngơ, rốt cuộc anh có bao nhiêu không bận tâm đến cái thân phận bà Ân này, mới có thể để người khác tùy tiện đi mạo danh chà đạp.

Bao dưỡng?

Nghe thấy câu nói vô lương tâm này của cô, Ân Mặc cuối cùng cũng mất đi kiên nhẫn.

Trong thâm tâm cô, đây chính là cách nghĩ về mối quan hệ của họ?

Anh nếu như muốn bao dưỡng cô, hà tất phải đi lãnh giấy hôn thú gì chứ, nhiều năm như vậy bên cạnh anh chỉ có duy nhất mình cô, còn không đủ sao.

Cô chính là cậy vào sự sủng ái của anh, có bản lĩnh tiêu xài phung phí sự kiên nhẫn của anh.

Bàn tay lớn của Ân Mặc đột nhiên nâng mắt cái chân của cô lên, bế cô đến ghế sô pha, khuôn mặt tuấn tú âm trầm đầy lạnh lùng: "Em đã từng gặp qua kim chủ hầu hạ tình nhân chưa?"

Không đợi cô phản ứng, môi mỏng đột nhiên hạ xuống, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn nói hươu nói vượn kia.

Cô sợ nóng, trên người mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh, lúc này hai người thân thiết dán chặt, thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ trên khuôn ngực cơ bắp vạm vỡ cân đối kia của người đàn ông.

Giống như đem cô đặt trên ngọn lửa mà thiêu đốt.

Phó Ấu Sanh cắn mô.i dưới, để giữ cho mình không cần trầm luân.

"Ân Mặc...."

Cố tình, Ân Mặc đẩy răng trên rời khỏi cánh môi của cô, không để cô ngược đãi đôi môi mềm mại đó. Lòng bàn tay mang theo vết chai mỏng phủ trên mắt cá chân nhẵn nhụi, không chút để ý đi tuần tra, giống như trêu chọc con mồi, không biết khi nào, sẽ đột nhiên tiến lên, giáng cho cô một đòn trí mạng.

"Hửm? Gặp qua chưa?"

Bàn tay rảnh rỗi xé toạc dây áo mỏng manh sát xương quai xanh của cô.

Một mảng lớn da thịt trắng nõn, dưới ánh sáng mờ ảo, toát lên vẻ đẹp oánh nhuận lại chán nản.

Ân Mặc nương theo ánh sáng, thưởng thức người đẹp dưới đèn.

Phó Ấu Sanh đột nhiên thất thố, bắt gặp ánh mắt cười như không cười của Ân Mặc, giọng nói run run: "Ân Mặc, anh..."

Thấy anh cư nhiên lăng nhục mình như vậy, trong lòng Phó Ấu Sanh dâng lên ủy khuất.

Hốc mắt phiếm hồng, lệ tràn khóe mi.

"Anh khốn nạn!"

Phó Ấu Sanh không tránh nữa.

Đột nhiên giống như một con báo nhỏ hung tàn, gắt gao túm lấy cổ áo Ân Mặc, hàm răng nhỏ trắng mịn cắn và.o cổ anh không chút lưu tình.

Tàn ác, mãi tới khi giữa răng môi tràn ngập mùi máu tanh.

Có lẽ là không ngờ Phó Ấu Sanh sẽ bất thình lình nhào tới như vậy.

Ân Mặc từ từ buông cô ra, khẽ vuốt ve vết cắn trên cổ một chút, cảm nhận cơn đau ập tới.

Ở bên nhau nhiều năm như thế, ngày thường chính mình không cẩn thận cắt phải tay, cô cũng có thể đau lòng mất mất ngày, hôm nay lại có thể cắn ác như thế.

Phó Ấu Sanh không thèm nhìn anh, cũng mặc kệ chiếc váy ngủ rơi xuống mắt cá chân, lấy chiếc chăn mỏng trên sô pha khoác lên người, từng bước từng bước rời khỏi tầm mắt anh.

Duy chỉ có mùi hương nhàn nhạt ái muội của cơ thể cô vẫn còn sót lại thoang thoảng lượn lờ trong không khí.

Cùng chiếc váy ngủ tơ tằm bị bỏ lại ở góc sô pha, với chiếc di động bị vỡ vụn.

Mười phút sau, trong nhà tắm phòng ngủ chính, sương mù mông lung.

Cơ thể nhỏ nhắn mảnh khảnh ngâm mình trong bồn tắm gần như tràn nước.

Cơ thể từ từ trượt xuống.

Dòng nước ấm áp nháy mắt bao phủ cả người cô, mọi thứ trong đầu đều bị dòng nước mãnh liệt cuốn trôi, chỉ còn lại một mảnh trống rỗng.

Mãi tới khi không thể hô hấp.

Ngón tay mảnh khảnh trắng nõn của Phó Ấu Sanh chống ở trên thành bồn, ra khỏi bồn nước.

Những giọt nước trong suốt ướt át từ trên mặt rơi xuống, không rõ là nước hay nước mắt, chúng hòa vào nhau, từng giọt bắn tung tóe trên mặt nước, khuôn mặt nhỏ trắng nõn lúc này có chút tái nhợt, nhưng sắc môi lại càng thêm đỏ thắm.

Nghĩ đến vừa rồi trong đôi mắt kia của Ân Mặc hoàn toàn không có tình ý quyến luyến, trái tim giống như bị một bàn tay bóp siết chặt, đau đến nghẹt thở. Cô đã theo anh nhiều năm như thế, những gì cô muốn chỉ là tình cảm của anh mà thôi.

Anh rõ ràng biết cô muốn cái gì, lại không chịu bỏ ra chút nào cho cô.

Căn biệt thự xa hoa này, cô từng cho rằng là Ân Mặc cho cô một mái nhà, nhưng... hiện tại phát hiện, nó càng giống với một chiếc lồng vàng được chế tác hoàn hảo hơn, lạnh như băng, không hề có hơi người, mãi tới nay, hình như đều là cô tự lừa mình dối người.

Phó Ấu Sanh bỗng che mặt lại, bất lực đem chính mình cuộn tròn trong góc bồn tắm, tiếng khóc cố tình đè thấp của cô bị tiếng nước chảy của vòi hoa sen át đi.

Cánh cửa kính thật dày ngăn cách với bên ngoài.

Chiếc Maybach Ân Mặc thường lái đã rời khỏi biệt thự Lộc Hà Công Quán.

Thẳng đến căn Penthouse ở trung tâm thành phố.

Đêm tối hơn, hầu như trên đường không có bất kỳ người đi bộ nào.

Thời điểm Ân Mặc đến, Tiêu Trầm Nguyên đã chuẩn bị sẵn rượu chờ anh.

Phòng khách sáng như ban ngày, Tiêu Trầm Nguyên vì để tiếp đãi bạn bè, còn đặc biệt bố trí một quầy bar ở một bên phòng khác, tủ rượu chất đầy những loại rượu ngon hiếm có.

Tiêu Trầm Nguyên rót cho anh một ly rượu, ngón tay với khớp xương rõ ràng lắc lắc cái ly rồi đẩy nó đến trước mặt anh: "Hiếm khi muộn vậy còn tìm tôi uống rượu."

Ân Mặc nhận lấy ly rượu, vẻ mặt vô cảm ngửa đầu đem ly rượu một hơi cạn sạch.

Dưới ánh đèn sáng rực, dấu răng trên cần cổ trắng nõn thon dài kia của người đàn ông chiếu rọi một cách trắng trợn táo bạo.

"Phốc......"

Tầm nhìn của Tiêu Trầm Nguyên thoáng nhìn thấy dấu răng, còn có vết cào bên cạnh dấu răng, vừa mới nhấp ngụm rượu lập tức phun ra.

Bỗng nhiên ý vị thâm trường(*), "Đây là bị mèo hoang nhỏ cắn sao?"

(*) Ý vị thâm trường: ý tứ hàm xúc, sâu xa

Anh và Ân Mặc lớn lên cùng nhau, người này từ nhỏ chính là sống thanh lãnh cấm dục, như người tạc bằng băng không có tình cảm, hiện tại đột nhiên nhìn thấy dấu vết mới mẻ này trên cổ anh, giống như là khó gặp được thiên tiên hạ phàm vậy.

Ân Mặc cười xùy, có lẽ là cắn quá tàn nhẫn, hiện tai đã hơn nửa tiếng trôi qua, vẫn như cũ có thể cảm nhận được đau đớn rõ ràng kia.

"Quả thật rất hoang (dã)."

Anh cũng không biết, Phó Ấu Sanh làm thế nào liền từ bé mèo con nuôi trong nhà, đột nhiên biến thành bé mèo hoang dã chưa được thuần phục.

Ân Mặc chủ động cụng ly với Tiêu Trầm Nguyên: "Lão Tiêu, lần này không nể mặt cậu nữa."

Tiêu Trầm Nguyên là người có năng lực quan sát mạnh, ngay lập tức nhận ra Ân Mặc đang nói tới chuyện gì.

Anh ta khẽ chậc một tiếng: "Lần này đúng là Âm Âm không hiểu chuyện."

"Có điều..."

Vốn dĩ còn muốn nói mấy câu tốt đẹp cho em họ.

Nhưng mà —- Ân Mặc không cho anh ta cơ hội.

Chỉ nhìn Tiêu Trầm Nguyên với ánh mắt nhàn nhạt: "Cô ta đã vượt quá giới hạn."

Lúc trước Triệu Thanh Âm gây nhỏ náo nhỏ, vì nể mặt Tiêu Trầm Nguyên, không cho cô ta ánh mắt.

Nhưng hiện tại, Triệu Thanh Âm bắt đầu mơ ước vị trí bà Ân, ý đồ dùng hôn nhân, dùng gia đình tới ràng buộc anh, hoàn toàn đạp trúng điểm mấu chốt của Ân Mặc, tính nhẫn nại của anh đã không thể chịu đựng được cô ta.

Nghe thấy câu này của Ân Mặc.

Tiêu Trầm Nguyên trầm mặc hai giây: "Tôi hiểu rồi."

Là em họ anh ta tự tìm đường chết.

Ân Mặc ở chỗ này của Tiêu Trầm Nguyên uống đến nửa đêm, vốn dĩ Tiêu Trầm Nguyên còn tưởng rằng anh sẽ ở lại, không nghĩ tới, anh thế nhưng trực tiếp gọi tài xế đến đây.

Nhìn bóng lưng Ân Mặc rời đi, Tiêu Trầm Nguyên đột nhiên nghĩ đến dấu răng trên của kia của anh, cười nhạo một tiếng.

Phó Ấu Sanh cô tiểu tình nhân này, có ảnh hưởng rất lớn với Ân Mặc.

Đáng tiếc —-

Theo sự hiểu biết của anh ta đối với Ân Mặc, anh sẽ không vì bất cứ người phụ nữ nào mà dừng lại.

Con người này... là vô tình vô dục trong tận xương tủy.

*

*

Hôm sau, Phó Ấu Sanh mở đôi mắt đau nhức của mình.

Bởi vì khóc quá lâu, mí mắt của cặp mắt sóng nước xinh đẹp lúc này hơi hơi sưng, dung mạo quá tốt, cho dù là dáng vẻ này cũng không xấu xí, ngược lại còn thêm đôi chút bộ dáng đáng thương chọc người thương xót.

Tối hôm qua cô khóc xong sau khi tự chườm đá lạnh liền có hiệu quả, nếu không hiện tại mắt cô khẳng định sẽ sưng to đến mức không thể nhìn thấy.

Cô theo thói quen muốn chạm vào đệm giường bên cạnh.

Vừa duỗi tay ra, đầu ngón tay khựng lại giữa không trung, mắt nhắm nghiền lại, khiến bản thân không cần nghĩ đến anh.

Nhưng......

Lại nhìn thấy chiếc di động bị rơi vỡ tối qua, lúc này đang lành lặn nằm trên tủ đầu giường, màn hình bị vỡ cũng được thay bằng một cái mới.

Sau khi mở máy, tất cả các app, danh bạ, v.v. trong điện thoại, đều không hề biến mất.

Nếu không phải nhìn thấy dấu vết bị rơi trên khung máy, Phó Ấu Sanh còn cho rằng tối qua là một giấc mơ.

Ngay khi ánh mắt cô đang đờ đẫn.

Điện thoại rung lên.

Là Tần Trăn gửi tin nhắn cho cô.

[Mau xem mau xem, Triệu Thanh Âm lật xe rồi!!!]

[Hahahaha, cái con khốn này cuối cùng cũng bị lật xe rồi, Ân tổng uy vũ.]

Biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Phó Ấu Sanh cực kỳ thờ ơ, nhấp vào Weibo mà anh đã đẩy.

Tất cả "tin đồn" mà Ân Mặc tỏ ra không thèm để ý tối hôm qua toàn bộ đều bị xóa bỏ, không còn tìm thấy một chút dấu vết nào.

Chỉ còn treo #Ân Mặc công khai thanh minh không có quan hệ gì với Triệu Thanh Âm#, theo sau là chữ [Gợi ý] màu xanh lam, như sợ người khác không biết anh mua hot search.

Lông mi của Phó Ấu Sanh rũ xuống, không có cảm xúc gì, thậm chí còn không nhấp mở bên trong.

Tần Trăn lúc này mới tiếp tục gửi tin nhắn: [Hắc hắc hắc, cậu nói Ân tổng đây có phải là vì cậu mới công khai vả mặt Triệu Thanh Âm không? Lần này Ân tổng nhà cậu đã làm một vố vô cùng đẹp.]

Lông mi Phó Ấu Sanh run lên, nhẹ nhàng cười, vì cô?

Rõ ràng là vì Triệu Thanh Âm đã đạp trúng điểm mấu chốt của người nào đó.

Ân Mặc con người này, chỉ cần không giẫm lên điểm mấu chốt của anh, anh căn bản là lười quản, nhưng nếu vượt rào, cho dù trước kia là bảo bối sủng ái, anh cũng sẽ lập tức trở mặt.

Có lẽ là cảm thấy không quá thoải mái khi đơn phương tám cùng Phó Ấu Sanh.

Tần Trăn gọi video đến: "Mình còn tưởng cái làm sáng tỏ này của Ân tổng khiến cậu sung sướng phát điên rồi, hiện tại là chuyện gì thế?"

Nhìn thấy tâm trạng bình tĩnh của Phó Ấu Sanh, Tần Trăn nhạy bén nhận ra có điều gì đó không ổn.

Phó Ấu Sanh cầm di động lên, vừa đi về phía phòng thay đồ, vừa chậm rãi mở miệng: "Trăn Trăn, mình muốn chia tay với anh ấy."

Chia tay!!!

Tần Trăn khiếp sợ mở to hai mắt.

Bộ não yêu đương ngốc bạch ngọt cuối cùng cũng khôi phục lý trí?

Không đúng nha, Ân tổng lần này không phải làm sáng tỏ sao, hơn nữ thực không thương hương tiếc ngọc trực tiếp giẫm Triệu Thanh Âm xuống bùn, chẳng những công khai đoạn video giám sát lần này, ngay cả đoạn video hoàn chỉnh vụ "gặp phụ huynh" lần trước cũng tung ra, hoàn toàn phủ nhận những lời ám chỉ bóng gió ở trên mạng kia của Triệu Thanh âm về mối quan hệ giữa họ, Triệu Thanh Âm bây giờ quả thực sắp bị chế nhạo đến chết rồi.

Còn có không ít người đục nước béo cò, sau khi biết được chỗ dựa của cô ta không phải Ân Mặc, nhân tiện đem những bê bối trước đây của cô ta tung ra hết.

Hiện giờ, Triệu Thanh Âm đã trở thành sự tồn tại người người đòi đánh, đặc biệt thê thảm.

Tần Trăn nghĩ không ra tại sao cô lại muốn chia tay vào lúc này, Ân tổng cũng không ngoại tình với Triệu Thanh Âm.

Nghĩ rồi nghĩ, Tần Trăn bỗng giàu trí tưởng tượng: "Hí... Tử cung của cậu bị anh ta cắt rồi?"

"Hay là anh ta muốn dùng trái tim của cậu đem cấy ghép cho bạch nguyệt quang(*) của anh ta nhưng bị cậu phát hiện trước?"

(*) Bạch nguyệt quang: là ánh trăng sáng, bên cạnh đó, nó còn ám chỉ người mình yêu sâu đậm. Bạch nguyệt quang là niềm khao khát, là người yêu mà không có được.

"Hoặc là anh ta muốn đào quả thận của cậu?"

Môi đỏ của Phó Ấu Sanh giật giật: "Cậu đọc quá nhiều tiểu thuyết cẩu huyết về tình yêu và hôn nhân à?"

Tần Trăn: "Nếu đã không phải, tại sao cậu đột nhiên lạc lối biết quay về?"

"Đợi đã! Hay là anh ta tay không đào ra đứa trẻ???"

Đào?

Phó Ấu Sanh trầm mặc hai giây: Đột nhiên thấy giàu tính hình tượng.

Cô cũng chưa mang thai, ở đâu ra một đứa trẻ cho anh đào.

Thấy bộ dạng cười không ngừng này của Phó Ấu Sanh, Tần Trăn cảm nhận được có vấn đề lớn!

"Cậu nghiêm túc hả?"

Phó Ấu Sanh đứng trong phòng thay đồ, thay một chiếc váy dài màu đỏ đặc biệt rực rỡ bắt mắt, đứng trước gương toàn thân, nhìn vào đôi mắt đen láy trong veo của bản thân trong gương.

Từng câu từng chữ, ngữ khí nghiêm túc: "Ừ, muốn chia tay."