Ánh nắng nhàn nhạt chiếu lên gương mặt trắng nõn của Phó Ấu Sanh, xuyên qua camera, Ân Mặc nhìn vào đôi mắt sáng ngời kia của cô.
Phó Ấu Sanh nghe thấy lời này của anh, khẽ hừ một tiếng: "Mẹ đều đến thăm em, anh cũng chẳng đến thăm em."
"Xem em show ân ái với người phụ nữ khác, hửm?" Đốt ngón tay thon dài của Ân Mặc không chút để ý gõ xuống mặt bàn, sâu kín nói.
"......"
Bình thường Ân Mặc đều là lướt mạng 8G ư.
Sao cái gì cũng biết.
Phó Ấu Sanh cách xa như vậy, cũng có thể ngửi ra mùi giấm nồng nặc của anh.
"Sao anh đến cả giấm của cô Tần cũng ăn hả."
Phó Ấu Sanh không vui liếc anh một cái, "Đường đường Ân tổng, hào phóng chút!"
Ân Mặc im lặng hai giây, chợt mở miệng: "Mẹ muốn bảo ba dẫn anh đi kiểm tra sức khỏe."
"Kiểm tra sức khỏe gì?" Phó Ấu Sanh dựa vào thân cây, chậm rãi ngồi xuống.
Vừa mới quay phim vẫn có chút mệt mỏi.
Lông mi lẳng lặng rũ xuống, giọng nói uể oải, "Tháng trước không phải mới kiểm tra sao, khó chịu chỗ nào?"
Giọng nói của Ân Mặc chậm rãi: "À, bởi vì mẹ cho rằng chúng ta không muốn có bé cưng, là bởi vì sức khỏe anh kém."
"Liên hợp với em tìm cớ lừa bọn họ che giấu bệnh tình."
"Phụt......"
Phó Ấu Sanh có chút buồn ngủ, lập tức bị lời nói này của Ân Mặc làm cho tỉnh táo luôn.
Cái quái gì mà che giấu bệnh tình?
Trí tưởng tượng này của mẹ chồng cũng lớn quá rồi đó.
Thảo nào lần này lúc mẹ chồng đến thăm ban trông thấy cô, không có nhắc tiếp đến chuyện sinh bé cưng nữa, còn luôn dùng loại ánh mắt áy náy đó để nhìn cô.
Hóa ra là đã hiểu lầm.
Cho nên ngay cả khi Ân Mặc nói sang năm sẽ chuẩn bị mang thai, Ân phu nhân cũng không tin.
Lại cảm thấy bọn họ kết bè lừa người, còn cảm thấy Ân Mặc giấu bệnh sợ thầy.
Vẫn cứ muốn đích thân để Ân Lâm dẫn con trai đi kiểm tra sức khỏe.
"Để em giải thích với mẹ một chút." Phó Ấu Sanh luôn cảm thấy trong sắc mặt lạnh lùng kia của Ân Mặc lộ ra chút cảm xúc đáng thương.
Ân Mặc xoa xoa đuôi chân mày: "Không cần."
"Mẹ sẽ cho rằng chúng ta đã thông đồng trước."
"Vậy phải làm sao?"
Phó Ấu Sanh chớp chớp mắt, "Anh chỉ đành đi kiểm tra sức khỏe, dùng sự thật chứng minh mình không có bệnh?"
Một người đàn ông trưởng thành bị nghi ngờ thân thể có vấn đề, thật đúng là đáng thương đến cực điểm rồi.
Đặc biệt còn là tính tình như Ân Mặc.
Phó Ấu Sanh thật sự có chút thương hại anh.
Tiếng nói chuyện đều mềm đi một chút: "Ông xã chịu ấm ức rồi, chờ đến lúc về em đích thân làm một bữa các món anh thích ăn."
Từ sau bữa tiệc ly hôn chưa có ăn xong kia, Phó Ấu Sanh cũng không động tay nấu cơm nữa.
Thế nhưng ――
Sau khi Ân Mặc nghe được, phản đối: "Sau này em đừng xuống bếp nữa, anh đã có bóng ma tâm lý."
Phó Ấu Sanh đương nhiên biết nguyên nhân, yên lặng nhìn người đàn ông trong video: "......"
Làm sao đây, lại cảm thấy anh đáng thương hơn rồi.
Ân Mặc: "Chỉ muốn em quay xong phim sớm chút trở về."
Phó Ấu Sanh lập tức thề thốt son sắt:
"Em nhất định cố gắng quay phim, sớm chút trở về với anh."
Ân Mặc nhìn thẳng vào đôi mắt gợn sóng lấp lánh kia của cô.
Biết rằng mục đích khổ nhục kế đã đạt được rồi.
Sau đó liền chuyển đề tài: "Em cứ quay phim cho tốt là được, chuyện trên mạng không cần quan tâm, bộ phận PR của Tư bản Thắng Cảnh sẽ liên lạc với phòng làm việc của em."
"Vâng."
Hai người lại trò chuyện thêm một lát, cho đến khi Phó Ấu Sanh nhìn thấy bên phía anh có nhân viên gõ cửa báo cáo công việc, mới cúp video.
Tiểu Nặc bưng hoppj cơm trưa đến.
Phó Ấu Sanh mở hộp cơm ra, bao bì vẫn sơ sài như trước, chỉ có điều cơm trưa bên trong lại được thăng cấp mấy bậc, lúc trước ngay cả cơm của những diễn viên như bọn họ, cơm hộp cũng chỉ là hai thịt một rau, rất đơn giản.
Chỉ là Tần Yên Chi dành phần lớn kinh phí vào việc sản xuất phim, không quan tâm mấy đến những chỗ khác, bản thân chị ấy cũng là ăn loại cơm hộp này.
Quay phim ở nơi hẻo lánh này, nào có bữa ăn đắt tiền như vậy.
Dùng lời của Tần Yên Chi để nói thì, có ăn đã tốt lắm rồi.
Trong hộp cơm vẫn hai thịt một rau như cũ, chỉ có điều làm ra tinh xảo hơn, thoạt nhìn giống như đầu bếp riêng làm.
"Chị Sanh Sanh, đây là Ân tổng bảo người đưa tới."
Thấy Phó Ấu Sanh nghi hoặc nhìn trong hộp cơm toàn là những món cô thích ăn.
Tiểu Nặc giải thích nói.
Còn từ trong túi vải lấy ra một hộp hoa quả, "Còn chuẩn bị trái cây cho chúng ta nữa."
Phó Ấu Sanh hé mở môi đỏ, cảm thấy cô ăn mảnh như vậy có phải không tốt lắm hay không.
Tiểu Nặc sao có thể không đoán được Phó Ấu Sanh nghĩ gì, đưa đũa cho cô: "Chị Sanh Sanh, chị mau ăn đi ạ, Ân tổng vì chị, trực tiếp đưa một đoàn đầu bếp đến đây, chuyên môn nấu bữa sáng trưa tối cho đoàn phim chúng ta."
"Mọi người đều được thơm lây với chị."
Phó Ấu Sanh ngẩn ra một giây, sau đó không nhịn được cong cong khóe môi.
Nhỏ giọng bóc phốt một câu, "Vừa rồi sao lại không nói với chị."
Bọn họ nói chuyện gần nửa tiếng đấy, tên chó cún này cứ thế một câu cũng chưa lộ ra.
Tiểu Nặc cười hắc hắc: "Ân tổng quá chu đáo rồi."
Vì để một mình chị Sanh Sanh được ăn ngon, bao toàn bộ bữa ăn của tất cả mọi người trong đoàn phim luôn.
Người đàn ông nao có thể làm đến bước này.
"Như vậy thì tốt rồi?" Phó Ấu Sanh nhướng mi, cắn một miếng sườn xào chua ngọt lượng đường vừa phải, nhìn về phía Tiểu Nặc, "Em đừng có dễ dàng bị đàn ông lừa."
"Ân tổng đương nhiên không chỉ như vậy, chị vẫn chưa xem Weibo ạ?"
"Tranh thủ giờ cơm trưa, mau đi xem."
Tiểu Nặc đưa di động cho Phó Ấu Sanh, "Một người đàn ông có thực sự yêu một người phụ nữ hay không, trong từng câu từng chữ đều có thể nhìn ra được."
"Weibo của Ân tổng để cỏ mọc nhiều năm như vậy, từ sau khi cùng chị công khai, đăng ba bài Weibo, toàn bộ đều là ảnh của chị."
"Nếu đây không phải tình yêu đihcs thực, sau này em cũng sẽ không tin tưởng vào tình yêu nữa!"
Phó Ấu Sanh nhận lấy di động nhìn lướt qua, nhân tiện gõ vào trán cô nàng một cái: "Có tin tưởng vào tình yêu hay không không phải rút ra kết luận từ cuộc sống của người khác, tình yêu của người khác."
"Người chưa từng trải qua thất vọng mới có thể tin tưởng vào tình yêu, cho nên chị trái lại hy vọng em có thể vẫn luôn tin tưởng vào tình yêu."
Điều này chứng minh, cô nàng chưa từng bị tổn thương vì tình yêu.
Phó Ấu Sanh chỉ là vô thức nói đoạn lời này với cô nàng, nhưng lại khiến Tiểu Nhặc nhớ suốt đời.
Tiểu Nặc xoa xoa cái trán không đau chút nào ngược lại có hơi ngứa, cười rất thoải mái với sườn mặt trắng nõn tinh xảo kia của Phó Ấu Sanh.
"Chị Sanh Sanh, em biết rồi ạ."
Hy vọng người dịu dàng tốt bụng như chị Sanh Sanh, có thể mãi mãi hạnh phúc như vậy.
Chị ấy xứng đáng.
Phó Ấu Sanh không biết suy nghĩ trong lòng của Tiểu Nặc, cô nhìn bài đăng Weibo kia của Ân Mặc trong di động.
Đầu ngón tay hơi dừng lại, bấm nút share Weibo.
Phó Ấu Sanh V: Không đẹp từ nhỏ đến lớn, thì sao có thể khiến chồng em nhất kiến chung tình. // Ân Mặc V: Vợ tôi đẹp từ nhỏ đến lớn. Ảnh chụp cửu cung cách jpg.
―― Em là tới xem thanh minh, không ngờ ăn hải một ngụm cơm chó.
―― Chồng chị nghiêm túc làm sáng tỏ tin đồn cho chị, mà chị còn có tâm trạng show ân ái.
―― Vị nữ minh tinh họ Phó này, chị còn nhớ mình là nữ minh tinh thần tượng sao!
―― Ha ha ha ha, Dữu Tử nhà tụi tui không dựa vào nhan sắc kiếm cơm, tụi tui dựa vào thực lực kiếm cơm.
―― Đẹp từ nhỏ đến lớn, lời nói này, cũng chỉ có giái trị nhanh sắc như Phó Ấu Sanh mới dám nó như vậy, nếu là người khác e rằng đã bị phun chết rồi......
―― Dữu Tử, em muốn biết vì sao chị không công khai cha mẹ chứ, bây giờ bên ngoài đều đã bôi đen đến trên đầu chị rồi......
―― Tôi cũng muốn biết, làm gì mà không công khai?
――......
Mọi người đều đã phát hiện, mặc dù thư luật sư của Weibo chính thức của Tư bản Thắng Cảnh muốn kiện những kẻ tung tin đồn nhảm kia, nhưng lại chưa công khai thân phận thực sự của Phó Ấu Sanh.
Chỉ là Ân Mặc tung ra một bức ảnh chụp mẹ Phó hồi trẻ đang ôm Phó Ấu Sanh.
Tuy rằng coi là thanh minh.
Nhưng thân phận thực sự, hình như chưa hề nhắc tới.
Hết thảy đều là suy đoán của fan và người qua đường thông qua bối cảnh của bức ảnh.
Phó Ấu Sanh lướt bình luận của các fan.
Thật ra cô không muốn lừa dối fan cho lắm, chỉ là......
Trong đầu hiện ra gương mặt nghiêm nghị kia của Phó Ân Thầm, trong lòng khẽ thở dài.
Sau đó phản hồi cho fan ở khu vực bình luận: Người nhà không tiện công khai.
Sau khi phản hồi xong, liền đưa di động cho Tiểu Nặc.
Tiếp tục quay phim.
Yêu cầu của Tần Yên Chi với bộ phim này rất cao, đã tốt lại muốn tốt hơn, nói chung dù hài lòng, cũng sẽ quay lại lần nữa.
Cho nên dẫn tới lãng phí nhiều cuộn phim còn chưa tính, nhiệm vụ của các diễn viên cũng rất nặng.
Lại nhìn thấy các fan đều đang bình luận thân thế của Phó Ấu Sanh.
「Thân thế của Dữu Tử rốt cuộc có bí mật gì, cảm giác Dữu Tử hình như rất bất lực」
「Mình cảm giác ra rồi, bình thường xuất hiện loại tin đồn này, đều sẽ trực tiếp công khai gia thế, Dữu Tử như vậy quả thực là có chút kỳ quái.」
「Mình không biết mọi người có còn nhớ talkshow mà Dữu Tử tham gia cách đây rất lâu khi mới ra mắt không, MC từng hỏi về ba mẹ của Dữu Tử, lúc đó vẻ mặt của Dữu Tử hình như bỗng chốc rất buồn bã, còn có lão fan chụp màn hình lại, đã đau lòng rất lâu」
「Đúng đúng đúng, mình cũng nhớ ra rồi, có phải Dữu Tử có quan hệ không tốt với người nhà chị ấy không?」
Nhứ Nhứ: 「Nếu như quan hệ không tốt, mẹ Dữu Tử sao có thể cùng mẹ chồng Dữu Tử đến thăm ban?」
「Cũng đúng, vậy có lẽ là quan hệ với ba không tốt?」
「Hình như vẫn chưa từng nhắc tới ba?」
「Mình cảm thấy chân tướng rồi....... 」
Tiểu Nặc vừa vào đã nhìn thấy các fan đang tán dóc, rồi sau khi lướt xuống, tay run lên, suýt nữa quăng luôn di động ra ngoài.
Những fan này đều là thám tử hả?
Cái này cũng có thể đoán đúng tám chính phần!
Chuyện của chị Sanh Sanh và cha chị ấy, là một bí mật.
Ngoài những người thân cận như họ ra, không còn có bất kỳ ai biết hết.
Những fan này đúng thật là tự đoán.
Tiểu Nặc thở dài, nếu nói cuộc sống của chị Sanh Sanh còn chỗ nào không hoàn hảo, vậy thì chính là hiện giờ vẫn chưa hòa giải với cha.
Vẫn là chụp màn hình tán gẫu của fan cho Văn Đình.
Chuyện này vẫn cần anh Văn đến xử lý.
Nói chung chuyện nhóm fan có thể đoán được, cũng không xa với khoảng cách bị người khác phát hiện.
Mọi người đều không phải kẻ ngốc.
Đặc biệt là những quần chúng ăn dưa, người này lại Sherlock Holmes hơn người kia.
Quả nhiên.
Y như Tiểu Nặc dự đoán.
Không bao lâu.
Hashtag #Thân thế của Phó Ấu Sanh# đã lên hot search rồi.
Bên dưới có người suy đoán Phó Ấu Sanh có quan hệ không tốt với người trong nhà, thậm chí còn có người đoán rằng cô là con gái riêng hào môn gì đó, cho nên mới không dám tiết lộ thân thế.
Những người này đã học được thông minh, không đăng trên Weibo của mình, liền giả mác quần chúng ăn dưa, suy đoán.
Cũng không dùng loại luận điệu hiểu rõ tinh hình kia, để tránh bị gưi thư luật sư.
Lúc này, Đại học Bắc Thành, Khoa Triết học.
Lớp buổi chiều của Phó Ân Thầm là hai tiết liền nhau.
Khi tiết học thứ nhất kết thúc nghỉ giải lao.
Phó Ân Thầm ngồi trên bục giảng, đang yên lặng đọc sách.
Bỗng nhiên nghe thấy đề tài tán gẫu của mấy nữ sính bên dưới.
Chủ yếu là bọn họ nhắc đến tên của Phó Ấu Sanh.
Ánh mắt đọc sách của Phó Ân Thầm dừng lại một chút, hồi lâu chưa lật trang.
Các bạn học nữ đều đang lướt Weibeo ăn dưa.
"Không ngờ Phó Ấu Sanh thế mà lại là con gái riêng hào môn, quả nhiên mỹ nữ lớn lên xinh đẹp, dù sao cũng phải có thân trớ trêu."
"Chắc chỉ là suy đoán mà thôi, nhìn khí chất của cô ấy hoàn toàn không giống mà, trái lại giống tiểu thư khuê các."
"Có lẽ nữ minh tinh đều biết diễn ư, chẳng phải kỹ thuật diễn của cô ra rất tốt sao?
"Dù sao mình cảm thấy cô ấy không thể nào là con gái riêng."
Mấy người đè thấp thanh âm nhỏ giọng bàn tán.
Mặc dù là giờ ra chơi, nhưng giáo viên vẫn còn ở trên bục giảng, bọn họ cũng không dám suồng sã.
Mấy người bắt đầu tranh luận sôi nổi về chủ đề Phó Ấu Sanh có phải là con gái riêng hay không.
Cho đến khi ――
Bỗng nhân, chiếc bàn bằng gỗ bị gõ gõ.
Mấy nữ sinh đồng loạt nhìn sang.
Đập vào mắt chính là giáo sư Phó Ân Thầm, giáo sư trẻ nhất nhưng nghiêm khắc nhất về mặt học thuật của Khoa Triết học bọn họ, đang nhìn các cô với vẻ mặt nghiêm nghị lạnh lùng.
Mọi người đồng loạt run cầm cập.
"Thầy, thầy Phó, vẫn chưa vào học mà ạ?"
Cho nên họ chắc là chưa vi phạm kỷ luật lớp học nhỉ?
Mặc dù nghiêm khắc về học thuật, nhưng bình thường giáo sư Phó vẫn là một quý ông rất nho nhã nhẹ nhàng.
Thêm nữa, ngũ quan trông anh tuấn, dáng vẻ lịch sự tao nhã, gọn gàng sạch sẽ khiến người ta như tắm mình trong gió xuân.
Trái lại hiếm khi thấy được ông lộ ra biểu cảm lạnh nhạt như vậy.
Đã dọa sợ mấy nữ sinh vừa nói chuyện.
Phó Ân Thầm nhìn bức ảnh lớn của Phó Ấu Sanh trong di động của họ.
Nhàn nhạt mở miệng: "Chưa vào lớp."
"Vậy thầy?"
Nữ sinh bạo gan hỏi, "Bọn em nói chuyện quá lớn tiếng làm ồn tới thầy sao ạ?"
"Không, tôi chỉ là sửa chữa lại một quan điểm sai lầm cho các em."
Ngón tay với các đốt rõ ràng của Phó Ân Thầm gõ vào ảnh chụp con gái nhà mình trên di động: "Phó Ấu Sanh không phải là con gái riêng."
"Con bé là hòn ngọc quý trên tay, được sinh ra khi tôi cùng sư mẫu của các em đã đăng ký kết hôn tuân theo mọi cơ sở pháp lý cùng đạo đức.
"Không phải con gái riêng của bất cứ ai."
Mấy nữ sinh đơ rồi: "???"
Suýt nữa không kịp phản ứng lại ý tứ trong lời nói của Phó Ân Thầm.
Cho tới khi mấy học sinh vây xem thốt lên tiếng kinh ngạc.
Một nhóm học sinh đạt thành tích cao, trong đầu ngoài wtf ra, thế nhưng sau đó lại không tìm được từ nào khác để hình dung tâm trạng lúc này của họ.
Phó Ấu Sanh?
Cùng giáo sư Phó?
Là quan hệ cha con!!!!
Má ơi, đây là quan hệ thần tiên gì vậy??
Có một nam sinh đã ghi lại mọi thứ vừa rồi.
Cậu ta vốn tưởng mình có thể ghi lại cảnh giáo sư nho nhã nhất trường giáo huấn học sinh, không ngờ lại có thể ghi lại một tin tức bùng nổ như vậy.
Cậu ta giương cao giọng hỏi: "Thầy Phó, Phó Ấu Sanh Phó nữ thần thật sự là con gái của thầy ạ?"
"Con ruột?"
"Thầy thật sự không nhận nhầm con gái?"
Phó Ân Thầm nhàn nhạt liếc nhìn cậu ta: "Tôi sẽ không nhận nhầm con gái của chính mình."
Đúng lúc này.
Đã đến giờ vào học.
Phó Ân Thầm trở lại bục giảng: "Vào học, cất hết di động đi."
Một nhóm học sinh mơ mơ màng màng.
Hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi, nữ minh tinh đỉnh lưu đang nổi tiếng lại có thể là người một nhà với giáo sư Phó xuất thân từ dòng dõi thư hương chân chính trong truyền thuyết của trường bọn họ.
Một tiết học này mọi người không biết đã học thế nào, dù sao đều rất choáng.
Phó Ân Thầm kết thúc giờ dạy với vẻ mặt không cảm xúc, như thể chuyện này không gây ra chút ảnh hưởng nào với ông.
Giống như thật sự chỉ là tiện tay sửa chữa mấy luận điểm sai lầm của học sinh.
Thế nhưng video vừa xuất hiện trên mạng lại nổ rầm trời.
Triết học khó quá: "Mẹ kiếp tôi sắp phát điên rồi, chỉ là tiện tay quay một video mà thôi, nữ minh tinh đỉnh lưu top 1 hot search Phó Ấu Sanh thế mà lại là con giái của thầy Phó của bọn tôi!!! Video đính kèm.
Vốn dĩ học sinh này không có độ hot gì cả.
Ngặt nỗi cậu ta mang theo tên Phó Ấu Sanh, lại có thể lên quảng trường(*) của cô.
(*)Quảng trường: Trang hiển thị khi search một từ khóa trên weibo. / Tẩy quảng trường: Nếu tên nghệ sĩ bị nhắc cùng với những nội dung xấu hàng loạt, fan sẽ đăng các bài viết tốt để dìm các bài xấu xuống
Và thế là.
―― đm đm đm, đây là sự thật sao?
―― Nhìn chứng nhận của blogger là sinh viên hàng đầu của trường đại học số một trong nước, chắc là thật đấy nhỉ?
―― Ôi mẹ ơi, hộ nữ cuồng ma, đoạn lời nói kia của giáo sư Phó thật muốn khóc luôn, hòn ngọc quý trên tay của tôi, không cho phép các người bôi nhọ hu hu hu. ―― Giáo sư dù khiêm tốn dù nho nhã hơn nữa, gặp phải chuyện của con gái, cũng sẽ mất đi lý trí, các bác có nhìn thấy bàn tay kia của giáo sư Phó đang nắm chặt lại không?
―― Mẹ mẹ ơi, con gái riêng cái quái gì, người ta có cha ưu tú có học thức như vậy, có mẹ dịu dàng xinh đẹp như thế, đây là gia đình thần tiên gì vậy, nữ minh tinh nhà chúng ta chính là khiêm tốn đơn thuần mà thôi!
―― Các bảo bối, các bác chưa xem Baidu Baike của ba Phó sao?
―― Có kinh hỉ mau đi xem.
―― Ảnh chụp màn hình đến đây. Hình ảnh jpg.
――??? Tôi mù rồi, nói như vậy thì đại văn hào sống trong sách giáo khoa của chúng ta thực sự là ông nội người ta?
―― Cái gì là xuất thân thư hương thế gia chân chính, chính là đây, nếu như tối có xuất thân như Phó Ấu Sanh có thể khoe khoang từ lúc ra mắt đến nay, Phó Ấu Sanh thực sự quá khiêm tốn rồi.
―― Chợt nghĩ đến đám anti-fan nói gia thế của Phó Ấu Sanh không lôi ra được cho nên mới chưa từng nhắc đến người trong nhà, tôi chỉ hói đau mặt không?
―― Từ học vấn đến bạn trai đến kết hôn đến gia thế, tôi chỉ muốn hỏi một chút, Phó nữ thần rốt cuộc còn có bao nhiêu bí mật?
――......
――
Rất nhanh.
Bọn họ liền biết bí mật của Phó Ấu Sanh là vô hạn.
Bởi vì có người đào ra truyền thừa của Phó gia.
Thậm chí còn có tất cả những bảo bối cổ vật có thể truyền lại cho đời sau mà Phó gia đã làm từ thiện cùng quyên tặng không hoàn trả cho quốc gia từ khi lập quốc cho đến nay, đều có thể liệt kê được cả một cuốn sách.
Và thế là.
#Đây mới là hậu nhân thư hương môn đệ chân chính#
Chủ đề xông vọt lên.
Bên dưới thuần một màu đều là lời ken ngợi và thán phục.
Phó Ấu Sanh mãi đến khi quay cảnh đêm quan trọng xong, mới nhìn thấy tin tức Weibo hôm nay.
Bởi vì Tần Yên Chi chỉ cần một khi bắt đầu quay phim, sẽ không cho phép có bất kỳ thứ gì ảnh hưởng tới diễn viên.
Tiểu Nặc dù kích động đến đâu, cũng không dám đến làm phiền Phó Ấu Sanh vào lúc này.
Cũng may phòng làm việc đã sớm chuẩn bị tốt.
Còn có bộ phận PR của Tư bản Thắng cảnh giúp một tay, tất nhiên, tất cả dư luận đều phát triển theo hướng tốt.
Phó Ấu Sanh ngồi trong phòng hóa trang tối om, xem đi xem lại đoạn video kéo dài chưa đầy ba phút kia.
Mỗi lần khi nghe được Phó Ân Thầm dùng ngữ điệu nhàn nhạt nói ra bốn chữ "hòn ngọc quý trên tay", lông mi của Phó Ấu Sanh đều không nhịn được khẽ run run một chút.
Đã từng, cô thực sự cũng là bảo bối trong lòng bàn tay của ba mẹ.
Rốt cuộc bắt đầu từ lúc nào, mọi người đều đã thay đổi vậy?
Thay đổi đến cuối cùng, rõ ràng là người thân huyết mạch tương liên, nhưng lại không ai nhận ra ai nữa.
Trong phòng hóa trang ngoài cô ra, không còn ai khác.
Tiểu Nặc muốn ở cùng cô, là Phó Ấu Sanh bảo cô nàng rời đi.
Cô muốn một mình yên tĩnh một lúc.
Không biết thời gian đã kéo dài bao lâu.
Khi mà lượng pin trên di động đã sắp hết.
Bỗng nhiên.
Một tiếng bật đèn vang lên.
Tức khắc, ánh đèn sáng rực lấp đầy toàn bộ phòng hóa trang.
Trên sofa, hai mắt Phó Ấu Sanh đau nhức một chút, theo bản năng nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy bóng dáng thon dài cao thẳng của Ân Mặc đã đi tới phía cô, ánh mắt sâu thẳm thường ngày của người đàn ông lúc này nhuốm chút dịu dàng mơ hồ.
Hai ba bước đi đến trước mặt cô.
Một câu cũng không nói, trực tiếp ôm thân thể không biết từ lúc nào đã ngấm khí lạnh của cô vào trong lòng: "Xin lỗi em, anh đến muộn rồi."
Ngay khi anh nhìn thấy đoạn video này của Phó Ân Thầm xuất hiện trên mạng, liền nhanh chóng qua đây tìm cô.
Cũng may chuyên cơ riêng ở nhà bất cứ lúc nào cũng đợi có thể xuất phát với tốc độ nahnh nhất.
Chỉ với một câu nói như vậy.
Khiến cho cảm xúc nín nhịn suốt cả đêm của Phó Ấu Sanh bộc phát ra.
"Ông ấy vì cái gì chứ?"
"Vì sao muốn nói lời như vậy, vì sao khi em hoàn toàn thất vọng, lại nói lười như vậy."
"Hiện tại nói còn có ích lợi gì."
"Nếu như em đúng là hòn ngọc quý của ông ấy, sao ông ấy nỡ kiên quyết đuổi em ra khỏi Phó gia như vậy."
"......"
Đầu ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của Phó Ấu Sanh nắm chặt lấy áo sơ mi trắng của Ân Mặc, trong lúc vô tình, làm ướt một mảng vải trên vai anh.
Ân Mặc không chút để ý, cứ thế ngồi trên sofa, ôm Phó Ấu Sanh đang trên đùi mình, hoàn toàn ôm cả người cô vào lòng, cho cô tất cả cảm giác an toàn.
Giọng nói trầm thấp từ tính của người đàn ông dần dần khiến Phó Ấu Sanh bình tĩnh lại.
Mắt cô đỏ hoa nhìn một mảng ướt trên vai áo của Ân Mặc: "Xin lỗi."
"Bà Ân dù khóc đến hỏng chiếc áo sơ mi này cũng là chuyện đương nhiên." Ân Mặc cười nhẹ dỗ cô, "Vui hơn chút nào chưa?"
"Dẫn em đi ăn khuya."
Phó Ấu Sanh sờ sờ bụng.
Buổi tối chưa ăn cơm, cộng thêm khóc một trận, thật đúng là có hơi đói rồi.
Cô yếu ớt gật đầu, vươn cánh tay về phía Ân Mặc: "Anh cõng em, em không đi được."
Ân Mặc ngoan ngoãn bế cô đứng dậy khỏi sofa.
Sau đó xoay người để lộ tấm lưng cường tráng ở trước mặt cô.
Cách lớp áo sơ mi, mơ hồ có thể cảm nhận được đường nét phác thảo tuyệt đẹp săn chắc của phần lưng.
Phó Ấu Sanh nằm sấp trên vai anh, liền rất có cảm giác an toàn.
Trên thế giới này, chỉ có Ân Mặc có thể mang lại cho cô tất cả cảm giác an toàn.
"Ân Mặc, anh nói ông ấy là có ý gì?"
Phó Ấu Sanh nằm trên vai Ân Mặc, đi theo anh cùng đến khách sạn, ven đường đã không còn ai cả.
Đoàn phim chỉ cách khách sạn có mười phút đi bộ, vì vậy không có lái xe.
Ân Mặc biết người cô hỏi là ai.
Ấm giọng trả lời: "Chắc có lẽ là dùng cách của mình để nói xin lỗi với em."
"Nếu như em không muốn tha thứ cho ông ấy, anh sẽ cảm thấy em bất hiếu sao?" Phó Ấu Sanh im lặng suốt hơn một phút, rồi mới khàn giọng mở miệng.
Bởi vì vừa mới khóc xong, giọng của cô có chút khàn khàn, rất khiến người ta đau lòng.
Ân Mặc nâng nâng cô lên: "Không ai có thể thay em chịu đựng nỗi khổ năm đó, càng không ai có tư cách thay em tha thứ cho ông ấy."
"Cho nên, Ấu Ấu, anh ủng hộ mọi quyết định của em."
"Em không muốn tha thứ cho ông ấy, thì chúng ta sẽ không tha thứ cho ông ấy."
Với tính cách của ba vợ, muốn bắt ông ấy cúi đầu, cả đời này đều không thể.
Cố tình Ấu Ấu ở điểm này, nhưng cũng tương tự với ba vợ.
Chỉ là giống như những gì mẹ vợ nói với anh lúc trên đường tới đây, chuyện giữa cha con họ, cứ để cha con họ tự đi giải quyết đi.
Bọn họ chỉ có thể bầu bạn.
Trên mạng, mọi gười đều đang chờ đợi phản hồi của Phó Ấu Sanh.
Không ngờ.
Chờ đến nửa đêm.
Mới chờ được một bài thông cáo chính thức của phòng làm việc.
Phòng Làm việc Phó Ấu Sanh V(xanh): Đối với tất cả những suy đoán về thân thế của nghệ sĩ Phó Ấu Sanh của công ty chúng tôi trên mạng dạo gần đây, chúng tôi xin đưa ra lời giải thích như sau:
Phó Khanh Lễ lão tiên sinh đúng là ông nội của Phó Ấu Sanh, ông cụ khiêm tốn tị thế(*), thích yên tĩnh, mong các bạn bè giới truyền thông đừng đến làm phiền ông cụ.Phó Ân Thầm tiên sinh cũng đúng là cha ruột của Phó Ấu Sanh, trường học là nơi thần thánh, là nơi dạy học và giáo dục, tương tự đừng đến làm phiền học sinh học tập,Còn về chuyện thân thế, nghệ sĩ của chúng tôi sẽ không thanh minh và giải thích thêm nữa, chuyện này dừng ở đây, hy vọng ngày sau mọi người quan tâm nhiều hơn tới tác phẩm của nghệ sĩ.
(*)避世 – Tị thế: ở ẩn; tị thế (thoát li cuộc sống hiện tại, tránh tiếp xúc với ngoại giới)
Các fan cuối cùng cũng từ trong quá khích bình tĩnh lại.
―― Đây có lẽ chính là thư hương thế gia chân chính nhỉ.
―― Phải đó, khiêm tốn tị thế, nếu như không phải giáo sư Phó bảo vệ con gái, e rằng cả đời này Phó nữ thần cũng sẽ không nói ra nhỉ.
―― Chỉ có tôi cảm thấy có chỗ nào đó kỳ kỳ sao? Hình như Phó nữ thần có vẻ không thân thiết với người cha này lắm thì phải.
―― Thánh chê(*) ở khắp mọi nơi, chẳng lẽ Dữu Tử nhất quyết phải tung ra một bức ảnh chụp chung thân mật một nhà ba người thì mới coi là thân mật hả?
(*)Nguyên văn 杠精 – Giang tinh: (Tháng chê) chỉ những người không quan tâm người khác nói gì mà thích nhảy vào bắt bẻ phản bác trước để thể hiện ta đây tài giỏi lắm.
―― Bảo bối đã nói chuyện này dừng ở đây, đừng nhắc nữa, chi bằng mọi người quan tâm tới bộ phim truyền hình sắp phát sóng của nữ minh tinh nhà tụi tui đi.
―― Wow, Mỹ nhân sườn xám VS Kiểm sát trưởng, cuối cùng cũng sắp phát sóng rồi sao?
―― Phó Ấu Sanh mỹ nhân sườn xám yyds(*)!!!
(*)yyds (永远的神 yǒngyuǎn de shén): mãi mãi/ vĩnh viễn là thần, thần thánh; chỉ một cá nhân, một sự vật ưu tú, xuất chúng; thường dùng để tung hô, tôn vinh thần tượng
――......
Tầm mắt của mọi người trông có vẻ đã chuyển dời.
Trên thực tế vẫn chưa chuyển.
Mãi đến ――
Ba tháng sau.
Ân Mặc đăng bài Weibo thứ tư lên Weibo, mới khiến tầm mắt của mọi người triệt để chuyển từ thân thế của Phó Ấu Sanh sang một hướng khác.