Phó Ấu Sanh nhìn di động bị "nấu chín" của mình, kinh hô một tiếng.
"Phu nhân."
Quản gia bưng đồ ngọt vừa mới nướng xong đi tới nhìn thấy Phó Ấu Sanh vô thức duỗi tay chạm vào ấm nước nóng, sợ tới mức vội vàng ngăn cản, "Nóng!"
Phó Ấu Sanh lập tức rụt tay lại.
Sau đó khóc không ra nước mắt nhìn di động bên trong ấm thủy tinh.
Sáng sáng tối tối, cuối cùng chìm hẳn vào bóng tối.
Nửa tiếng sau.
Người hầu cầm di động đã xử lý tốt đi tới: "Phu nhân, di động chắc là hỏng rồi."
Quản gia đưa di động dự phòng cho Phó Ấu Sanh, nhân tiện thay sim vào: "May mà sim vẫn chưa hỏng."
Phó Ấu Sanh nhận lấy di động mới.
Sau đó liếc nhìn chiếc điện thoại đã bị nước sôi nấu hỏng trong tay người hầu, "Không sao, vứt đi là được."
Nói chung tất cả ảnh chụp thông tin quan trọng trong di động của cô, đều đã sử dụng sao lưu đám mây.
Sau khi đăng nhập, thì có thể khôi phục vào trong di động mới.
Chỉ là tiếc cái di động kia.
Là di động tì.nh nhân với Ân Mặc đấy.
Có điều Ân Mặc đáng đời.
Ai bảo anh đăng dòng Weibo kia.
Phó Ấu Sanh nhìn chiếc di động mới màu champagne mong mỏng trong lòng bàn tay, cái này càng phù hợp với khí chất của tiên nữ hơn.
Cô bấm mở Weibo lần nữa.
Quả nhiên, nhất của nhất động của "tam giác tình yêu" này của bọn họ đều có thể lên hot search.
Chỉ có điều, hot search lần này có chút kỳ kỳ quái quái.
Lông mi của Phó Ấu Sanh run rẩy dữ dội, suýt nữa lại ném di động đi.
Đây là cái quái gì vậy!!
Cô bấm mở hot search #Ân Mặc Thẩm Hành Chu#
Sau đó khóe môi giật giật một chút.
Hai người này đều không phải người trong giới giải trí, rốt cuộc vì sao phải chiếm dụng nhiệt độ công cộng!!!
Phó Ấu Sanh nhìn bình luận bên dưới.
―― Tôi chợt muốn phất cao ngọn cờ CP "Ân Thẩm", các bác không cảm thấy đôi oan gia hoan hỉ như Ân tổng cùng Thẩm tổng rất dễ thương sao!!!
―― Đệt, lầu trên là CP có độc gì vậy
―― A a a a, trái tim thiếu nữ của lão phu sắp bùng nổ rồi.
―― Thật muốn nhìn battle của Vua với Vua trong hiện thực nha, còn có ai không biết Ân tổng và Thẩm tổng là hai nhan sắc lớn đỉnh của chóp của thương giới sao, kiểu không phân cao thấp í.
―― Tự dưng cũng muốn cưng cặp CP có độc này rồi......
―― Chỉ là nghĩ thôi đã tự vả rồi, đây có giống cặp vợ chồng trẻ cãi nhau ỏm tỏi trên Weibo không? Rồi sau khi về lại đầu giường đánh nhau cuối giường hòa?
―― Phụt...... muốn đọc tiểu thuyết đồng nhân của hai người họ, chỉ tưởng tượng thôi thậm chí có thể chảy cả máu mũi rồi.
―― Mẹ tôi hỏi tôi vì sao vừa cười ngốc vừa chảy máu mũi với video.
―― WTFFF đây là tiến triển thần tiên gì vậy ~
―― hhhh cười chết, Ân tiên sinh cùng Thẩm tiên sinh, khi hai vị battle, có đoán được hướng đi hiện tại không?
Hai người họ có thể đoán được không thì Phó Ấu Sanh không biết.
Cô chỉ biết đỉnh đầu của mình có chút xanh mơn mởn.
Khuôn mặt nhỏ xinh của cô đanh lại, biểu cảm như thể chính là một bộ ông xã ngoại tình.
Vừa xem di động, vừa đi ra ngoài.
Quản gia vội vàng đuổi kịp: "Phu nhân, cô muốn đi đâu ạ?"
"Cần chuẩn bị xe không ạ?"
Cô muốn đi tìm đầu sỏ gây tội để tính sổ, sao có thể để tài xế đi theo.
Phó Ấu Sanh: "Không cần, tôi tự lái xe ra ngoài."
Quản gia trơ mắt nhìn Phó Ấu Sanh hùng hùng hổ hổ ra cửa, thậm chí không đủ thời gian để cô thay váy trên người.
Trên người Phó Ấu Sanh đang mặc váy dài hai dây bằng lụa.
Mặc ở nhà thì thoải mái, tuy nhiên mặc ra ngoài cũng tuyệt đối không có vấn đề.
Nhưng có chút quá bắt mắt, rất dễ bị nhận ra.
Lúc này, Phó Ấu Sanh đã chọn được một chiếc xe thể thao trong gara, ngồi vào ghế lái, cô lần nữa xem Weibo.
Lại phát hiện, có một nhóm người tag cô.
@Phó Ấu Sanh, bé con mau ra đây xét xử cặp đàn ông chó cún này!
@Phó Ấu Sanh, nữ thần, chị mới là chính thất mà, mau ra đây đi, ông xã chị đang họp lại với trúc mã của chị rồi.
Phó Ấu Sanh vốn không định tham gia vào cùng người hâm mộ.
Nhưng mà ngay cả một số bạn bè trong giải trí đều đi theo góp vui.
Thẩm Dục V: @Phó Ấu Sanh, chị Sanh Sanh, anh trai em thế mà lại làm chuyện có lỗi với chị, em bảo mẹ em giáo huấn anh ấy, quá đáng giận rồi! Vậy mà cướp ông xã của chị, đây là chuyện người làm!
Tần Trăn V: Wow, @Phó Ấu Sanh, bảo bối à, để bọn đàn ông chó đấy làm đi, đến trong lòng chị, chị yêu em.
Sở Vọng Thư V: Ân tổng cùng Thẩm tổng, rất tốt.
......
Những người khác cũng thôi đi, Phó Ấu Sanh không ngờ vị đỉnh lưu như Sở Vọng Thư cũng đến gây chuyện!
Vốn dĩ chỉ là phát tán phạm vi nhỏ, bởi vì một thao tác này của Sở Vọng Thư, trực tiếp đem hai người Ân Mặc và Thẩm Hành Chu lên no1. hot search!
Đừng xem nhẹ độ hot của nam thần đỉnh lưu hàng đầu.
Nam thần cũng nói cặp CP này tốt, đám fan bọn họ đương nhiên muốn giữ thể diện cho nam thần!
Nam thần nói tốt, thì tốt!
Phó Ấu Sanh đang trên đường đến cao ốc Tư bản Thắng Cảnh.
Lúc này trong biệt thự của Sở Vọng Thư.
Anh bỏ di động xuống, cầm kịch bản lên như không có chuyện gì xảy ra.
Cửa nhà được mở từ bên ngoài.
Người đại diện Hứa Qua đi vào, trong tay ôm một cái laptop, vẻ mặt đau đầu: "Sở Vọng Thư, cậu làm được chuyện tốt!"
"Chẳng phải đã đồng ý không nhúng tay vào chuyện của Phó nữ thần rồi ư, cậu có chuyện gì vậy?"
"Cậu không biết độ hot một bài Weibo của mình là bao nhiêu sao?"
"Thật chịu cậu luôn, nghỉ phép ở nhà còn có thể gây ra tin tức lớn như vậy!!!"
"Đưa Ân tổng cùng Thẩm tổng lên top 1 bảng CP, trâu bò đấy Sở Vọng Thư!"
"Cậu còn có thể làm ra chuyện lớn kinh thiên động địa gì nữa?"
"Cậu chẳng có nhẽ là theo đuổi không được, hắc hóa rồi?"
Hứa Qua từng câu từng câu tấn công sang.
Trên gương mặt anh tuấn củ Sở Vọng Thư vẫn mang dáng vẻ bình chân như vại, chờ hắn một hơi nói xong, mới chậm rì rì thốt ra một câu:
"Ồ, quên đổi sang nick phụ rồi."
Hứa Qua bị nghẹn: "......"
Tưởng hắn là thằng đần à?
Sẽ tin tưởng cái cớ không có bấy kỳ sự chân thành nào như vậy.
Wtf quên đổi sang ních phụ.
Thấy Hứa Qua giận đến mức thở hổn hển, Sở Vọng Thư cuối cùng cũng liếc nhìn hắn một cái: "Yên tâm, không sao đâu."
"......"
Hứa Qua nhìn dáng vẻ không sợ nước sôi làm bỏng này của anh, không khỏi đỡ trán.
"Cậu quả nhiên là cố ý."
Sở Vọng Thư lật một trang kịch bản, điệu bộ nhàn nhã ung dung: "Ờ."
"Không giành được cô gái nhỏ, còn không cho phép tôi bắt nạt người giành được cô gái nhỏ một chút sao?"
Hứa Qua: "......"
"Được, cậu được lắm."
"Cậu cũng không sợ Ân tổng trả miếng!"
Cánh môi hoàn mỹ của Sở Vọng Thư xẹt qua ý cười: "Sẽ không."
Hứa Qua: "Sao cậu biết sẽ không?"
Sở Vọng Thư chỉ chỉ di động: "À, tôi vừa mới xin lỗi với Ấu Sanh rồi."
Hứa Qua: "?"
"Cậu xin lỗi thế nào?"
Sở Vọng Thư: "Quên đổi sang nick phụ."
Hứa Qua một lời khó nói hết, "Hình tượng bình thường của cậu ở trước mặt cô Phó rốt cuộc là như thế nào, như thế mà cũng tin tưởng cậu."
Vẻ mặt của Sở Vọng Thư lập tức lạnh xuống.
Hứa Qua: "???"
Làm gì đột nhiên tức giận, hắn nói sai cái gì rồi sao?
Mãi tới khi Hứa Qua rời khỏi nhà Sở Vọng Thư, qua hồi lâu mới bừng tỉnh phản ứng lại.
Suýt nữa quên mất, cô Phó nhưng vẫn luôn tôn trọng Sở Vọng Thư như giáo viên, trưởng bối.
Phụt......
Ha ha ha ha ha.
Cũng chẳng trách lại tin tưởng Sở Vọng Thư như vậy.
Sở Vọng Thư không tán được người ta chẳng phải rất bình thường sao, cho dù không có Ân Mặc, e rằng cũng không tàn được.
Bị người ta coi như trưởng bối, từ lúc bắt đầu đã không có cơ hội.
Hứa Qua không biết nên đau lòng Sở Vọng Thư, hay là nên cười nhạo cậu ta.
Cuối cùng vẫn là không nhịn được.
Nghệ sĩ này của mình đúng là xứng đáng độc thân, có thể tán được cô gái nhỏ mới là lạ.
......
Cao ốc Tư bản Thắng Cảnh
Cao ốc Tư bản Thắng Cảnh.
Ân Mặc trở lại sau cuộc họp.
Liền nhìn thấy thư ký Ôn nơm nớp lo sợ cầm máy tính bảng đứng ở cửa phòng làm việc, "Ân tổng, trên mạng có chút hỗn loạn."
"Bộ phận PR đã tận lực kiềm chế dư luận, nhưng sức ảnh hưởng của Sở Vọng Thư quá mạnh, trừ phi trực tiếp gỡ bỏ hot search."
Chỉ là nếu như gỡ bỏ hot search, vậy thì hot search tuyên truyền show tạp kỹ cũng phải gỡ luôn.
Dù sau cũng đều liên quan đến nhau.
Cho nên bọn họ không dám tự tiện đưa ra quyết định, liền chờ Ân Mặc họp xong sẽ quyết định biện pháp.
Quãng thời gian từ lúc Ân Mặc bước vào văn phòng đến khi ngồi xuống trước bàn làm việc, thư ký Ôn đã nói rõ ràng mọi chuyện trên mạng.
Ân Mặc duỗi tay về phía anh ta.
Thư ký Ôn lập tức đưa máy tính bảng qua.
Ngón tay thon dài trắng nõn của người đàn ông nắm lỏng lẻo khung máy tính bảng màu xám bạc.
Thư ký Ôn đứng ở trước mạnh, không dám thở mạnh thành tiếng.
Cuối cùng nhìn thấy Ân tổng cười lạnh một tiếng, đặt mát tính bảng lên bàn.
Phát ra một tiếng vang đè nặng.
Thư ký Ôn cảm giác trái tim nhỏ bé của mình cũng run lên theo.
"Đa phần dân mạng đều là nhân cơ hội nói giỡn,hay là hỏi qua Ân phu nhân, rồi mới đưa ra quyết định ạ?"
Thư ký Ôn thấy Ân tổng không nói lời nào, cẩn thận dè dặt đề nghị.
Anh ta lo lắng với tính khí này của Ân tổng, sẽ trực tiếp đơn gỡ bỏ hot search một cách đơn giản thô bạo.
Đến lúc đó......
Ảnh hưởng tới tuyên truyền của show tạp kỹ, phu nhân có thể sẽ không vui cho lắm.
Dù sao trước nay phu nhân luôn là diễn viên rất có đạo đức nghề nghiệp.
Nếu không cũng sẽ không hy sinh thời gian nghỉ ngơi của mình, cũng muốn ghi hình xong show tạp kỹ này.
"Không gỡ."
Môi mỏng của Ân Mặc tràn ra nụ cười lạnh lẽo bạc bẽo: "Nếu Sở Vọng Thư đã sẵn lòng hiến thân tăng cường hỗ trợ tuyên truyền cho show tạp kỹ của chúng ta, thì vì sao phải gỡ."
Nếu Sở Vọng Thư đã tự đưa tới cửa.
Vậy thì tận dụng triệt để độ hot của anh ta.
Thư ký Ôn lập tức hiểu rõ lời của Ân tổng nhà mình.
Không khỏi nuốt nuốt nước bọt, thật không hổ là Ân tổng.
Đúng là một chút lợi ích cũng không bỏ qua, hèn chi Ân phu nhân luôn nói Ân tổng là nhà tư bản máu lạnh.
Nhà tư bản vắt kiệt tài nguyên đưa tới cửa, vắt đến mức rõ rành rành.
Ân Mặc nghĩ đến nhóm CP giữa anh và Thẩm Hành Chu nhìn thấy vừa rồi.
Anh vẫy tay với thư ký Ôn: "Qua đây, cậu để Weibo chính thức của công ty đăng dòng tin tức này."
Nói rồi, Ân Mặc cầm bút máy lên, viết một dòng chữ lên giấy note giao cho anh ta.
Thư ký Ôn nhìn dòng note.
Khóe môi giật giật.
Mẹ ơi, Ân tổng không hổ là Ân tổng, cái này e rằng không phải muốn tức chết Thẩm tổng cùng Sở nam thần.
Trên note, nét chữ cứng cáp xinh đẹp của người đàn ông, viết một câu đơn giản ―― Cảm tạ Thẩm tổng cùng Sở tiên sinh khảng khái tặng độ hot cho show tạp kỹ mới.
Ngón tay Ân Mặc mân mê cây bút máy mày đen vang xen lẫn, môi mỏng mỉm cười, "Tag thêm Weibo chính thức của show tạp kỹ."
"Chẳng phải đạo diễn hết tiền làm tuyên truyền rồi sao."
Xem đi, đây chẳng phải là tiết kiệm tiền rồi.
Cho dù Ân tổng không nói ra câu này, thư ký Ôn đã get được một cách rõ ràng từ trong biểu cảm của Ân tổng rồi.
Ân tổng đúng là một chút tiền làm tuyên truyền cũng không muốn bỏ ra mà.
Khi thư ký Ôn cầm tờ giấy note rời đi.
Bỗng nhiên ――
Cửa lớn của phòng làm việc được đẩy ra.
Tờ giấy note mỏng manh thư ký Ôn đang cầm trong tay bay thẳng ra ngoài.
Bay tới bên một đôi dép lê đế bằng màu trắng tinh xảo.
Chưa chờ thư ký Ôn nhặt lên
Một bàn tay nhỏ xinh trắng nõn đã nhặt tờ giấy đó lên.
Thư ký Ôn thẳng eo lên, theo bản năng hô một tiếng: "Phu nhân, cô tới rồi ạ."
Ánh mắt dừng trên người Phó Ấu Sanh, sau đó tầm mắt y như bị bỏng, lập tức chuyển tới trên mặt cô, không dàm nhìn loạn.
Phó Ấu Sanh không nhận thấy sự thay đổi ánh mắt đó của thư ký Ôn, rũ mắt nhìn tờ note kia.
Văn phòng tràn ngập ánh tráng, chiếu lên gương mặt trắng nõn lạnh lùng kia của cô, khiến thư ký Ôn không dám thở mạnh thành tiếng.
Mẹ ơi.
Sao khí chất của Ân phu nhân cảm giác càng ngày càng giống với Ân tổng vậy.
Ân Mặc buông văn kiện xuống.
Ngước mắt lên liền nhìn thấy làn da trắng sáng như tuyết của Phó Ấu Sanh lộ ra một mảng lớn, cứ thế lạnh lùng đứng trước mặt thư ký Ôn.
Ấn đường khẽ chau lại.
Đứng dậy cầm lấy áo vest của anh trên lưng ghế, cất bước đi qua.
Nghe thấy tiếng bước chân của người đàn ông.
Phó Ấu Sanh giao tờ note cho thư ký Ôn, môi đỏ hơi cong lên, mỉm cười với anh ta: "Thư ký Ôn, làm phiền đóng cửa lại dùm."
"Không phiền, không phiên chút nào hết."
Thư ký Ôn nhận lấy tờ note, hận không thể lập tức biến mất trước mặt cặp vợ chồng này.
Không dám làm phiền Ân phu nhân đến tìm Ân tổng hưng sư vấn tội
Thư ký Ôn nhanh chóng rời đi.
Âm thanh đóng cửa văn phòng rất nhỏ vang lên.
Trong văn phòng rộng lớn mà trống rỗng chỉ còn lại hai người họ.
ÂN Mặc đi tới trước mặt Phó Ấu Sanh, trực tiếp khoác áo vest lên vai cô, mặt mày khôi ngô lộ vẻ không tán thành: "Em ăn mặc như vậy ra ngoài?"
Phó Ấu Sanh không vui đập anh một cái.
Kéo áo vest trên vai xuống ném cho Ân Mặc: "Làm bẽ mặt anh à?"
Nghe hỏa khí của cô nặng như vậy.
Ân Mặc bình tĩnh lại cảm xúc kích động, nhéo má cô một cái: "Nói bậy gì thế."
"Sợ em cảm lạnh."
"Ân tổng thật biết trợn mắt nói dối, bên ngoài 20 độ, không phải là âm 25 độ, em có thể cảm lạnh mới là lạ, em còn sợ bị cảm nắng."
Biết rõ Ân Mặc vì sao muốn khoác áo cho cô, Phó Ấu Sanh chính là cố ý, vén mái tóc đen nhánh đang xõa trên vai, để lộ vùng da trắng như tuyết từ cổ đến xương quai xanh, bả vai.
Không hề sợ bị nhìn thấy chút nào.
Chất liệu lụa đặc biệt mượt mà ôm sát cơ thể, phô bày tối đa thân hình vốn đã yêu kiều thướt tha của cô.
Ân Mặc càng nhìn càng đau đầu: "Vừa nãy em chính là dáng vẻ này, từ bên dưới đi lên?"
Nếu cô không phải đi lên bằng thang máy tổng tài từ trong văn phòng thẳng đến bãi đậu xe, vậy thì nhất định từ cửa chính tiến vào.
Nghĩ đến bộ dạng ở nhà này của cô bị nhân viên bên ngoài nhìn thấy, Ân Mặc không nhịn được xoa xoa đuôi chân mày.
Đúng là khắc anh mà.
Phó Ấu Sanh lười phải nói với thẳng nam này.
Thẳng nam cho rằng quần áo mặc ở nhà, thì không thể mặc ra ngoài.
Nhưng lại không biết, hiện tại thịnh hành mặc đồ ở nhà ra ngoài.
Hơn nữa chiếc váy ngủ này của cô vừa thoải mái lại xinh đẹp, dép lê cũng có thêu hoa văn, cho dù mặc đi tham dự yến tiệc, cũng không có ai có thể nói gì cả.
Cũng chỉ có Ân Mặc ngày ngày thấy cô ăn mặc như thế này ở nhà, sẽ cảm thấy không nên mặc như vậy ra ngoài.
Phó Ấu Sanh trực tiếp ngồi lên ghế văn phòng của Ân Mặc.
Chiếc cằm tinh xảo hơi hất lên, lẳng lặng nhìn người đàn ông tư thế cao lớn thẳng tắp đang đứng bên cạnh.
"Nói đi, có phải anh cố ý liếc mắt đưa tình với Thẩm Hành Chu trên Weibo hay không?"
"Bình thường không cho em gọi anh trai, chính là vì ăn giấm em (ghen với em)?"
Ăn giấm của ai cơ?
Ân Mặc thật sự sắp bị logic này của Phó Ấu Sanh àm cho tức cười rồi.
Anh cúi người, hai tay chống lên tay vịn của ghế văn phòng.
Hô hấp gần trong gang tấc.
Thậm chí có thể nhìn thấy rõ số lượng lông mi của nhau.
Ánh mắt người đàn ông u ám thâm trầm, cứ thế nhìn cô một cách kiên định.
Phó Ấu Sanh chẳng hề sợ anh đột nhiên đến gần chút nào, vươn ngón trỏ mảnh khảnh trắng nõn chọc chọc vào ngực anh.
Cách lớp vải mỏng manh của chiếc áo sơ mi, có thể cảm nhận được cơ bắp với đường nét hình dáng đẹp mắt của anh.
"Làm gì, hù dọa em?"
"Không dám hù dọa." Ân Mặc nắm lấy đầu ngón tay của cô, bụng đầu ngón tay thô ráp không chút để ý vuốt ve lòng bàn tay mềm mại của cô gái, giọng nói chậm rãi vang lên bên tai cô, "Chỉ là muốn để bà Ân tự thể nghiệm cảm nhận một chút, anh rốt cuộc là ăn giấm của ai (ghen với ai)."
Ăn giấm của ai.
Ngoại trừ Thẩm Hành Chu và Sở Vọng Thư, còn có thể là ai.
Trong đầu Phó Ấu Sanh hiện ra tờ note trong tay thư ký Ôn nhìn thấy vừa nãy.
Giọng điệu khiêu khích trên ghi chú sắp lan tràn cả ra rồi.
Phó Ấu Sanh cũng không diễn nữa.
Sợ rằng Ân Mặc sẽ trình diễn văn phòng play gì đấy trong văn phòng, mặt cô chưa dày thế.
Dù sao vừa rồi cũng là quang minh chính đại từ dưới lầu đi lên.
Mà không phải như trước kia, trực tiếp từ bãi đậu xe lén lút đi lên.
Vẻ lạnh lùng trên mặt cô không gồng nổi nữa: "Anh đúng là không ra bài theo lệ thường chút nào."
Ân Mặc bình thản thẳng người lên, đương nhiên, trước khi đứng dậy, nhân tiện thơm trộm một cái lên khóe môi đỏ tươi của cô.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy cô, đã muốn hôn rồi.
Sau khi hôn xong.
Ân Mặc ngưng mày suy tư hai giây.
Ngay tước khi Phó Ấu Sanh nói chuyện, đột nhiên đè hai bên bả vai mịn màng tinh tế của cô lại.
Lần nữa cúi người xuống, bên trên hõm vai cô, đột nhiên...... cắn một cái.
"Ái!"
Phó Ấu Sanh đẩy thẳng tên chó cún ra.
"Anh là cún à, sao tự dưnglại cắn người!!!"
Ân Mặc nhìn dấu vết màu đỏ hiện lên trên làn da trắng như tuyết kia.
Đầu ngón tay chậm rãi sờ sờ, "Không đau."
"Nói nhảm, lại chẳng phải anh đau!" Pó Ấu Sanh nhướng mi, đây là lời người nói sao?
Cái gì gọi là không đau?
Ân Mặc từ từ cong môi mỉm cười với cô: "Ừm, anh không có đau lòng."
Phó Ấu Sanh: "......"
Bắt gặp ánh mắt của anh.
Trong đáy mắt sâu thẳm của người đàn ông rất rõ ràng viết hai chữ to đùng ―― cố ý.
Phó Ấu Sanh nhìn anh từ trên xuống dưới.
Phát hiện không có chỗ nào có thể để cho cô cắn trả lại.
Dù sao lần trước Ân Mặc, tên chó cún mặt dày vô sỉ này, mang theo vết hickey và vết cắn trên cổ mà cũng dám ra ngoài, hoàn toàn không hề cảm thấy xấu hổ.
Cô hít sâu một hơi.
Sau đó thành thành thật thật khoác áo vest của Ân Mặc lên trên vai.
Kẻo tên chó cún này tiếp tục giở trò.
Thấy Phó Ấu Sanh khoác áo lên, Ân Mặc cuối cùng cũng hoàn toàn đứng thẳng dậy, để mặc cô chiếm đoạt chỗ ngồi của mình.
Anh ngồi ở vị trí trước đó dành cho nhân viên ngồi khi báo cáo công việc, yên lặng bắt đầu làm việc.
Phó Ấu Sanh trơ mắt nhìn anh hoàn toàn không muốn giải thích chuyện trên mạng với mình chút nào.
"Ân Mặc?"
"Lẽ nào anh không nói chuyện sao?"
"Anh cứ không định giải thích một chút?"
Phó Ấu Sanh nằm sấp trên bàn, nhìn người đàn ông ngồi ở đối diện, áp qua hỏi.
Cánh môi hồng nhuận xinh đẹp của người phụ nữ gần trong gang tấc.
Cực kỳ giống đòi hôn.
Có điều lúc Ân Mặc làm việc, vẫn có thể kiềm chế bản thân trước sự cám dỗ của sắc đẹp.
Duỗi bàn tay to, lòng bàn tay bao trùm khuôn mặt nhỏ nhắn mê người của Phó Ấu Sanh: "Anh đã giải thích rồi."
"Ưm......"
Phó Ấu Sanh thật vất vả giãy giụa giải cứu gương mặt nhỏ của mình: "Lớp trang điểm trên mặt em đều bị anh cọ hết rồi!"
Ân Mặc nhìn vào lòng bàn tay sạch sẽ và gương mặt nhỏ sạch sẽ của người phụ nữ.
Đâu có trang điểm.
Bản lĩnh trợn mắt nói dối của bà Ân càng ngày càng mạnh.
Phó Ấu Sanh hoàn toàn không thèm để ý cái này, "Anh giải thích cái gì rồi?"
Rõ ràng là lời giải thích rất vô tâm, nhưng Phó Ấu Sanh nhìn gương mặt điển trai góc cạnh rõ ràng kia của anh, cảm thấy lời anh nói là thật.
Ân tổng có thể có ý xấu gì được chứ, chỉ là hũ giấm bị đổ mà thôi.
Tin tức Phó Ấu Sanh đã đến lan truyền khắp tòa cao ốc Thắng Cảnh.
Khi thư ký Ôn đi ra ngoài, dọc đường các đồng nghiệp đều dò hỏi anh ta: "Người vừa mới tới có phải là Phó nữ thần không vậy!!!"
"Phó nữ thần là tới tìm Ân tổng sao?"
"Hu hu hu, mặt mộc của nữ thần đẹp quá đi, thế mà lại không hề trang điểm chút nào."
"Mặc váy tơ tằm và đi dép lê, đều có thể đẹp đến mức lười biếng phong tình, bỗng dưng bắt đầu hâm mộ Ân tổng, có người vợ xinh đẹp dáng chuẩn như vậy."
"Làn da của Phó nữ thần quả thực sáng đến phát sáng, tôi vừa rồi ở xa nhìn không rõ, thực sự không có đánh phấn toàn thân sao?"
"Phó nữ thần cùng Ân tổng làm cái gì trong văn phòng? Là hắc hắc hắc rồi sao, cho nên mới đuổi thư ký Ôn anh ra ngoài?"
Nghe được suy nghĩ phát tán của mọi người càng lúc càng lệch lạc, thư ký Ôn vội vàng quay lại: "Mọi người đừng suy đoná linh tinh."
"Phu nhân cùng Ân tổng rất tốt, hôm nay chỉ là thăm ban bình thường mà thôi."
"Được rồi được rồi, đều quay lại chỗ làm việc của mình đi, để tôi ra ngoài, tôi còn phải đến bộ phận PR."
Thư ký Ôn thật vất vả mới thoát khỏi mọi người.
Đích thân đưa mệnh lệnh truyền đạt của Ân tổng đến bộ phận PR.
Kết quả là.
Không bao lâu.
Các fan tự cao trào trên mạng lại nhận được đòn đánh nham hiểm đến từ Ân tổng.
Weibo chính thức của Tư bản Thắng Cảnh V: Cảm tạ Thẩm tổng cùng Sở tiên sinh khảng khái tặng độ hot cho show tạp kỹ mới. @Weibo chính thức của Yêu em một đời.
―― Ha ha ha ha, đỉnh vẫn là Ân tổng đỉnh nha.
―― Không được rồi, Ân đại boss anh vẫn là Ân đại boss!
―― Phản hồi này của Ân tổng quả thực chí mạng.
―― Ân Mặc: Chỉ cần chính thất Ân tôi đây không ngã, mấy người các anh đều là tặng độ hot!
――......
Bài Weibo này vừa phát ra.
Thẩm Hành Chu chưa có phản hồi lại.
Thay vào đó gửi tin WeChat cho Phó Ấu Sanh.
Thẩm Hành Chu: [Ấu Ấu, em cảm thấy anh có thể làm chú của em?]
Phó Ấu Sanh đang úp sấp trên bàn làm việc của Ân Mặc nghịch di động.
Sau khi nhìn thấy WeChat của Thẩm Hành Chu, ngước mắt nhìn người đàn ông đang làm việc, sau đó trả lời Thẩm Hành Chu: [Tuyệt đối không có!]
[Trong lòng em anh còn trẻ lắm.]
Thẩm Hành Chu: [Cho nên Ân Mặc là bắt nạt anh?]
Phó Ấu Sanh: "......"
Nhìn dòng WeChat này, ai có thể bắt nạt được anh chứ.
Nhưng vẫn dỗ anh ấy: [Hôm nay em phạt anh ấy quỳ vỏ sầu riêng.]
Thẩm Hành Chu: [Tốt lắm, vừa hay có người tặng anh một thùng sầu riêng Musang King(*), anh bảo người đưa qua cho em.]
(*)Musang King hay Miêu Sơn Vương (tiếng Trung: 猫山王; bính âm: Māo Shān Wáng), hoặc D197, là một giống sầu riêng. Được đánh giá cao vì sự hòa quyện giữa vị đắng và vị ngọt, Musang King là loại sầu riêng phổ biến nhất ở cả Malaysia và Singapore và có giá cao hơn các giống sầu riêng khác. Nó cũng ngày càng phổ biến ở Trung Quốc, nơi nó được mệnh danh là "Hermes của sầu riêng". (Nguồn:)
Phó Ấu Sanh: [......]
Lén lút liếc nhìn Ân Mặc, sau đó gửi một biểu tượng cảm xúc cho Thẩm Hành Chu: [Ok.jpg]
Một bên là anh trai, một bên là ông xã.
Cô có thể làm thế nào.
Haizz ――
Những Đoan Thủy đại sư kia trên mạng rốt cuộc là làm thế nào nước trong một chén thẳng băng(*) được vậy.
(*)一碗水端平 – nước trong một chén thẳng băng: xử lý sự việc công bằng
Bây giờ cô cả thấy nước sắp văng rồi!
6 giờ tối, hôm nay Ân Mặc tan làm đúng giờ.
Hai vợ chồng cùng trở về biệt thự Lộc Hà Công Quán.
Vừa vào phòng khách đã ngửi thấy mùi sầu riêng thoang thoảng.
Ân Mặc không thích hương vị này lắm, cho nên bình thường người hầy sẽ không mua sâu riêng.
Ấn đường của anh khẽ nhíu lại.
"Sao trong nhà lại có sầu riêng?"
Quản gia cung kinh nói: "Là Thẩm tổng phái người đưa tới ạ."
"Nói là sầu riêng Musang King thượng hạng, để cho ngài nếm thử đồ tươi."
"Cho tôi nếm đồ tươi?"
Tặng sầu riêng?
Ân Mặc cảm thấy Thẩm Hành Chu là cố ý đưa ngột ngạt đến cho anh thì có.
Phó Ấu Sanh ho nhẹ một tiếng, "Mọi người cầm lấy sầu riêng về chia nhau ăn đi, để lại hai miếng vỏ sầu riêng là được."
Nghe thấy lòi của Phó Ấu Sanh, quản gia cùng mấy người hầu đều hết sức kinh hãi nhìn về phía Ân Mặc "......"
Người như Ân tiên sinh, lẽ nào cũng phải quỳ sầu riêng sao!!!
Ân Mặc nhăn mày nhìn về phía Phó Ấu Sanh, anh đương nhiên biết cái trò đùa quỳ vỏ sầu riêng này.
Nhưng mà không ngờ cô vợ nhà mình lại có thể thông đồng với "ông chú ngựa tre" sử dụng lên người anh.