Sau khi cúp máy, mặt nhỏ của Phó Ấu Sanh tức bốc khói.
Đi thảm đỏ xong, lễ khai mạc kết thúc, bọn họ đang trên đường trở về khách sạn.
Lễ trao giải sẽ bắt đầu vào ngày mai.
Văn Đình khó hiểu nhìn cô: "Không phải báo tin mừng với Ân tổng ư, nói thế nào mà còn phát cáu rồi?"
Phó Ấu Sanh ngồi dựa vào lưng ghế to rộng thoải mái, thân hình yêu kiều mảnh mai trong bộ lễ phục xinh đẹp gần như dán hoàn toàn vào đó.
Cánh tay mảnh mai, bờ vai vuông góc lộ ra, thoạt nhìn có chút mỹ cảm yếu ớt.
Tiểu Nặc ở bên cạnh nhanh tay nhanh mắt đắp một chiếc chăm lên cho cô: "Chị Sanh Sanh, đừng để bị lạnh."
"Cảm ơn."
Phó Ấu Sanh nhẹ nhàng nói một câu, rồi sau đó nhìn về phía Văn Đình: "Sao anh hóng hớt như thế, đây là chuyện riêng của vợ chồng bọn em."
Văn Đình giơ tay đầu hành: "Được được được anh không quản."
Ánh mắt rơi trên bụng nhỏ của cô: "Chẳng trách vừa rồi ở phòng hóa trang cô muốn dò que thử thai, không ngờ thật sự trúng rồi."
"Khứu giác này của cô cũng khá nhạy đấy!"
Bởi vì chuẩn bị mang thai, cho nên Phó Ấu Sanh vẫn luôn có thói quen mang theo que thử thai.
Trước khi trang điểm tạo hình, Phó Ấu Sanh chợt nghĩ tới, kỳ kinh nguyệt của mình đại khái chỉ trong mấy ngày này, sợ xảy ra sự cố ngoài ý muốn khi đi thảm đỏ, muốn chuẩn bị sẵn sàng trước, ánh mắt lại rơi trên que thử thai chưa bóc trong túi xách, ma xui quỷ khiến đã sử dụng que thử thai.
Không ngờ rằng......
Lúc nhìn thấy hai vạch đã mong chờ từ rất lâu kia, suýt nữa cho rằng là xuất hiện ảo giác.
Vốn muốn nói cho Ân Mặc biết tin tức tốt này.
Ai biết tràn đầy tâm trí tên chó cún này đều là cô mặc quá ít.
Hừ hừ, tên chó cún!
Chờ khi bé cưng sinh ra, nhất định phải cùng bé cưng cô lập anh.
Ân Mặc không xứng!
Phó Ấu Sanh vô cùng thần bí liếc anh ấy một cái: "Đây là giác quan thứ sáu của phụ nữ."
"Vì thế anh cẩn thận chút, anh nghĩ cái gì, có lẽ vợ anh đều biết hết."
Trong lòng Văn Đình rét căm căm: "......"
Không thể nào?
Về đến khách sạn.
Khi Phó Ấu Sanh chuẩn bị đóng cửa, Văn Đình hỏi: "Để Tiểu Nặc ở lại với cô đi, cô mang thai ở một mình nhỡ đâu xảy ra chút chuyện gì......"
Phó Ấu Sanh nhìn bụng nhỏ phẳng lì của mình, chưa có tí cảm giác nào, có thể xảy ra chuyện gì.
Đợi sau khi về nước, cô đến bệnh viện làm kiểm tra toàn diện mới có thể xác định, lỡ như chỉ là mừng hụt một trận, lại ngẫm nghĩ hiện tại khẩn trương phòng bị như vậy, đến khi đó nhất định sẽ càng thất vọng hơn.
Dù sao thì ――
Que thử thai chưa chắc đã chính xác.
Phó Ấu Sanh còn chưa kịp từ chối, Tiểu Nặc đã kéo vali của mình đi vào rồi.
"Chị Sanh Sanh, chị ở là phòng Suite(*), bên trong có hai phòng, em sẽ ở phòng bên cạnh chị."
(*)套房 –Phòng Suite: Đây là loại phòng cao cấp nhất trong tất cả các loại phòng khách sạn, thông thường được bố trí ở các tầng cao nhất. Để nhấn mạnh về độ cao cấp của loại phòng này, mỗi khách sạn lại sáng tạo ra những cách gọi khác nhau như Phòng Tổng Thống (President room), Phòng Hoàng Gia (Royal Suite), Phòng Nữ Hoàng (Queen room),... Phòng Suite sở hữu diện tích phòng cực rộng với đầy đủ tiện nghi như một căn nhà ở (có thể lên đến 8 phòng/phòng suite) và có view nhìn toàn cảnh từ cửa sổ hoặc ban công ra thành phố cực đẹp (Theo)
"Chị có chuyện gì, cũng có thể gọi em qua đầu tiên."
Thấy Tiểu Nặc đã xách vali đi tới, Phó Ấu Sanh khẽ thở dài: "Làm phiền mọi người rồi."
===================
+
Chương truyện này được set pass. Tìm pass và đọc full chương tại wordpress.