Tim Đập Không Nghe Lời

Chương 87: Một đôi mắt long lanh gợn sóng, có thể đoạt mạng



Tác giả: Thần Niên

Edit: xanhngocbich

- ---------------------------

Ân Mặc nghe thấy chất vấn bằng giọng trẻ con non nớt không hề có chút lực uy hiếp nào.

Xoa xoa đuôi chân mày, nhìn mấy quản lý cấp cao đang hai mặt nhìn nhau ở trước mặt kia, nhạt giọng nói: "Khiến chư vị chê cười rồi."

Nhóm cao tầng nào dám cười nhạo Ân tổng, sợ rằng không muốn làm nữa.

Lập tức xua xua tay: "Công tử nhà Ân tổng đúng là tràn đầy năng lượng."

"Trông thật đáng yêu, thật giống ngài."

"Di truyền tốt ghê."

Nghe được rắm cầu vồng của bọn họ, Ân Mặc hơi mỉm cười: "Cảm ơn lời khen."

Tiểu Ma Vương không ngờ bên ngoài sẽ có nhiều người như vậy, theo bản năng dừng bước, sau đó ngoan ngoãn kêu: "Chào các chú."

"Tốt tốt tốt, chào tiểu công tử."

Thấy tiểu công tử đi qua.

Mấy người lập tức đứng lên: "Ân tổng nếu như không còn chuyện gì khác, vậy chúng tôi quay về trước."

Đúng lúc bọn họ cũng họp xong rồi.

Biết được bí mật lớn như vậy của Ân tổng, bọn họ thật sự lo lắng bị diệt khẩu.

Lúc này không chạy thì lúc nào chạy.

May mà Ân tổng thả bọn họ đi.

Cuối cùng khi có một người đóng cửa.

Mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện Ân tổng với tiểu công tử từ trong văn phòng truyền tới: "Bé cưng qua đây."

Ngữ điệu không hề lạnh nhạt như khi nói chuyện với bọn họ, lộ ra mấy phần dịu dàng.

Tiểu Ma Vương tức giận hừ hừ: "Ba, con biết hết rồi."

"Ba gạt con."

Ôm nhóc lên đầu gối, rút máy tính bảng ra đặt lên trên bàn: "Ba gạt con cái gì?"

Ngược lại không có trách cứ Tiểu Ma Vương ầm ĩ trước mặt nhiều người như vậy.

Bởi vì sau khi nhóc lao ra ngoài như viên đạn pháo nhỏ, nhìn thấy có người thì đã lập tức dừng lại.

Còn ngoan ngoan chào hỏi các chú.

Như vậy đã rất tốt.

"Vừa rồi không phải video với mẹ sao."

"Dì ở bên chỗ mẹ nói, ba có thể kiếm tiền, vậy vì sao còn muốn để mẹ ra ngoài kiếm tiền, mẹ rất vất vả."

Kiếm tiền là một việc rất vất vả, đây là cô giáo ở nhà trẻ nói, cô giáo muốn để cho các bạn nhỏ hiếu thảo với ba mẹ.

Cho nên ở trong lòng Tiểu Ma Vương, kiếm tiền nuôi gia đình rất vất vả.

Lần này Tiểu Ma Vương thực sự khóc rồi.

Ân Mặc đương nhiên có thể nhìn ra con trai nhà mình là khóc thật hay khóc giả, nếu như khóc gì thì con dỗ được, đây khóc thật thì đúng là......

Có điều nghĩ đến nhóc là vì lo lắng mẹ vất vả mà khóc, Ân Mặc lại cảm thấy con trai không phí công nuôi, biết mẹ vất vả rồi.

Vừa mới cảm động chưa được hai giây.

Tiểu Ma Vương mang theo khóc nức nở nói: "Vì sao không phải ba kiếm tiền bên ngoài, vì sao muốn mẹ kiếm tiền."

"Hu hu hu, không muốn để cho mẹ cực khổ như vậy."

"......"

Cho nên ba có thể vất vả, mẹ thì không thể vất vả.

Ân Mặc nhìn nhóc khóc lóc thảm thiết như vậy, bị chọc tức phát cười luôn rồi, gõ đầu nhỏ của nhóc một cái: "Mẹ là báu vật, ba chính là cỏ rác?"

Tiểu Ma Vương nghe không hiểu.

Nhưng mà chính là muốn ba kiếm tiền nuôi gia đình, ba thì cao lớn, mẹ gầy như vậy, đau lòng mẹ.

Rút khăn ướt trên bàn lau mặt cho nhóc.

Mắt đầu khóc đỏ cả lên rồi: "Được rồi, đường khóc nữa, trước kia ba chọc con thôi, trong nhà chúng ta không dựa vào mẹ kiếm tiền nuôi gia đình."

"Mẹ ra ngoài quay phim, là vì ước mơ."

"Ước mơ?"

Tiểu Ma Vương càng không hiểu hơn rồi.

======================

Chương truyện này được set pass. Tìm pass và đọc full chương tại wordpress.
— QUẢNG CÁO —