Tọa lạc giữa hai thân cây sum xuê, hai bên thân cây đều có thang bện thành từ dây leo, cần phải leo lên.
Nhà cây được làm bằng gỗ, cực kỳ giống dáng vẻ phát triển tự nhiên của hai cành cây, cành lá màu xanh điểm xuyết màu sắc nhà cây có chút thâm trầm, có hơi giống nơi ở của các nhân vật trong truyện cổ tích.
Phó Ấu Sanh cũng không ngờ, ngôi làng cổ xưa như vậy, lại có thể có một căn nhà gỗ như thế.
Thế nhưng ――
Truyện cổ tích ngôi nhà trên cây là truyện cổ tích, nhưng không thể thay đổi được sự thật rằng nó rất nhỏ nhưng lại rất cao, không hề thích hợp cho con người sinh sống!
Tiểu Ma Vương còn ngửa đầu, dáng vẻ ngơ ngác chưa trải sự đời: "Mẹ ơi ngầu ghê, chúng ta thật sự sẽ sống ở đây sao?"
"Vui quá đi ha ha ha."
"Mẹ chụp ảnh giúp con, con muốn cho ba xem!"
Phó Ấu Sanh hiện đang đau đầu không biết phải làm thế nào để dẫn nhóc lên trên, hơn nữa làm sao xác định nhóc sẽ không rơi xuống.
"Nhờ chú quay phim chụp cho con."
"Mẹ tìm đạo diễn có chút chuyện."
Nói rồi, Phó Ấu Sanh vô cùng yên tâm giao con trai mình cho cameraman đi theo.
Tự mang theo một camera khác đi tìm đạo diễn.
Tiểu Ma Vương cũng không sợ, bởi vì mẹ nói chờ một lát sẽ quay về.
Hơn nữa vừa nghĩ đến mình sẽ vào ở trong ngôi nhà này, Tiểu Ma Vương tràn đầy tim phổ đều muốn khoe khoang với cha già nhà mình.
Chờ sau khi Phó Ấu Sanh rời đi, Tiểu Ma Vương rất lễ phép hỏi đạo diễn ghi hình: "Dì ơi, xin hỏi cháu có thể lấy máy tính bảng của cháu dùng một lát để nói chuyện với ba không ạ?"
Vốn dĩ không thể cho khách mời sử dụng công cụ liên lạc khi chưa đến thời gian.
Nhưng mà!!!
Đạo diễn ghi hình nghe thấy Tiểu Ma Vương muốn nói chuyện với Ân tổng.
Tức khắc hai mắt đều sáng lên, đây chính là tài nguyên dựng phim tốt nha, cho dù không thể dùng ở phim chính, cũng có thể dùng trên đoạn cắt hậu trường cùng tuyên truyền.
Không chỉ là bọn họ, các fan khắp Internet có lẽ chắc đều tò mò phương thức ở chung ngày thường của Tiểu Ma Vương và Ân tổng đấy.
Hôm nay khi bọn họ đi đón Phó Ấu Sanh và Tiểu Ma Vương, không hề gặp được Ân tổng.
Đáng tiếc, không quay được.
Bây giờ thật không dễ dàng có được tương tác, tuyệt đối không thể bỏ lỡ.
Đặc biệt còn là khách mời tự đề ra.
Đạo diễn ghi hình: "Cho cho cho, chaus muốn cái gì cũng cho cháu hết!"
Nói rồi, liền bảo nhân viên công tác nhanh chóng lấy máy tính bảng của Tiểu Ma Vương qua.
"Là cái này ư, cháu biết dùng không?"
Nhân viên công tác nhìn thấy cái máy tính bảng còn lớn hơn cả mặt của Tiểu Ma Vương, hỏi, "Có cần giúp không?"
Tiểu Ma Vương cười với người nọ: "Cảm ơn chú, tự cháu có thể dùng."
Nói rồi, liền mở khóa máy tính bảng.
Nhẹ nhàng thoải mái gọi video call với cha già nhà mình.
Mặc dù vóc dáng của nhóc không cao, nhưng sức lực vẫn khá lớn, giơ máy tính bảng cũng không cảm thấy tốn sức.
Rất nhanh, ống kính liền quay được trong máy tính bảng của Tiểu Ma Vương xuất hiện gương mặt rất điển trai của Ân tổng.
Tiểu Ma Vương vừa nhìn thấy ba mình, lập tức cười tủm tỉm: "Ba, chào buổi chiều."
Đạo diễn ghi hình: Vẫn rất lễ phép.
Giây tiếp theo.
Liền nhìn thấy Tiểu Ma Vương lùi về phía sau mấy bước, cách khá xa rồi, thì có thể nhìn thấy toàn cảnh ngôi nhà trên cây.
Tiểu Ma Vương: "Ba à, tối nay con và mẹ sẽ ở chỗ này á, một mình ba ở nhà phải ngoan ngoãn nha."
"Chỗ này có phải rất ngầu không."
"Ai da, một mình ba sắp trở thành người già bị bỏ rơi rồi, thảm qua đi."
"Nhưng mà cho dù một mình ở nhà, ba cũng phải về nhà trước giờ giới nghiêm, nếu không mẹ sẽ giận á."
Khi ống kính bắt được đoạn video này, sau khi đạo diễn xem được, suýt nữa đã phun hết nước vừa uống trong miệng ra.
Thật đúng là con trai ruột nha!!!
Nghĩ cũng biết, khi khán giả xem được đoạn này, sẽ kích động bật cười như thế nào.
Đạo diễn đã nghĩ xong phải cắt nối biên tập thế nào rồi.
Đoạn này quả thực chính là kinh hỉ không ngờ tới.
Phó Ấu Sanh dĩ nhiên không biết con trai nhà mình cố ý gọi điện cho ba nhóc khoe khoang.
Sau khi xác định được tính an toàn của nhà trên cây với đạo diễn rồi, liền rời đi.
Mà lúc này Tiểu Ma Vương đã sắp kết thúc khoe khoang với Ân Mặc.
Ân Mặc nghe thấy tiểu đắc ý không che đậy đó của con trai nhà mình, ung dung thong thả nói: "Chăm có mẹ con cho tốt." "Chờ trở về sẽ chỉnh đốn con cái đồ vật nhỏ này."
Tiểu Ma Vương ngạo kiều: "Đương nhiên rồi, con nhất định sẽ chăm sóc mẹ thật tốt, ba cũng phải ngoan ngoãn đấy."
"Bái bai ba."
Từ xa, mắt Tiểu Ma Vương rất tinh đã nhìn thấy bóng dáng của mẹ tiên nữ nhà mình.
Cúp video rồi trả lại cho nhân viên công tác.
"Cảm ơn chú, cháu dùng xong rồi."
Bọn họ đã quen với việc Tiểu Ma Vương từ đầu chí cuối nói chuyện rõ ràng, logic rõ ràng, hoàn toàn không có cảm thấy có gì không đúng.
Cho đến khi ――
Khi một nhóm trẻ con tụ lại với nhau.
Bọn họ mới phát hiện, đệt?
Con trai của nhà Phó nữ thần nhỏ tuổi nhất, vì sao logic còn rõ ràng hơn cả mấy đứa bốn năm tuổi.
Ngay cả là mấy đứa trẻ cùng tham gia các loại nhiệm vụ, Tiểu Ma Vương cũng đều là đứa hiểu rõ đầu tiên.
Đương nhiên, việc này để sau hãy nói.
Bây giờ Tiểu Ma Vương chỉ là một bé cưng nóng lòng mong chờ những thứ mới mẻ.
Phó Ấu Sanh chờ sau khi bên dưới làm xong hết các biện pháp bảo vệ, mới dẫn theo Tiểu Ma Vương đi lên.
Độ cao của nhà cây cách mặt đấy khoảng 1,5m, người trưởng thành không cẩn thận ngã xuống đều sẽ bị thương, càng huống hô là trẻ con.
Có điều sau khi đi vào nhà cây, Phó Ấu Sanh nhìn thấy bên trong không khác ngôi nhà bình thường là mấy, hơn nữa rất có cảm giác núi rừng, mở cửa sổ ra, liền nhìn thấy bên ngoài núi xa nước gần, tầng mây lúc ẩn lúc hiện, đỉnh núi phủ đầy tuyết trắng, vô cùng yên tĩnh tươi đẹp.
Chỉ cần đóng cửa phòng, đừng mở ra, thì sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào.
Phó Ấu Sanh nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.
"Có thể mở cửa sổ, nhưng không thể mở cửa, biết không?"
"Ngã xuống sẽ rất đau."
Phó Ấu Sanh chỉ vào cửa ra vào và cửa sổ rồi nói với con trai.
Tiểu Ma Vương gật gật đầu: "Mẹ, con biết rồi ạ."
"Ừm, thật ngoan."
Lúc này, đạo diễn ghi hình nói: "Cô Phó, cô có thể cùng tiểu bảo bối ngủ trưa một lát, hai tiếng sau mới phải tập hợp."
Dù sao có bé cưng ở đây, tổ chương trình vẫn rất có nhân tính.
Phó Ấu Sanh và Tiểu Ma Vương không có thói quen ngủ giữa trưa.
Đều vô cùng có tinh thần.
Cô có chút tò mò: "Những khác mời khác cũng lựa chọn nhà như này sao?"
Đạo diễn ghi hình đột nhiên mỉm cười thần bí: "Không, căn này của cô là đặc biệt nhất."
Tiểu Ma Vương nghiêng đầu: "Hả, vậy cái bọn cháu rút được trước đó là làm sao?"
"Lúc tập hợp, cháu sẽ biết thôi."
Không chỉ riêng Tiểu Ma Vương dâng lên lòng tò mò, ngay cả Phó Ấu Sanh cũng tò mò.
Thế nhưng cái nút này của đạo diễn ghi hình không buộc được quá lâu.
Bởi vì ――
Giây tiếp theo.
Tiếng gào khóc của cô bé từ xa truyền tới: "Con không muốn, con không muốn!"
Phó Ấu Sanh và con trai mình liếc nhìn nhau.
Sau đó hai mẹ con vỗ vỗ trái tim nhỏ bé nghĩ lại còn rùng mình: Cái giọng này quá lớn rồi. May mà còn ở khá xa.
Chính là vô bé đã đổi tấm thẻ với Tiểu Ma Vương kia.
Ờm.
Khóc thảm như vậy, chắc không phải là nhà quá tốt đâu nhỉ.
Phó Ấu Sanh cùng con trai mình đồng loạt nhìn về phía đạo diễn ghi hình.
Đạo diễn ghi hình mỉm cười ngượng ngùng: "Không sai, cái Tiểu Ma Vương rút trúng chính là ngôi nhà tranh tồi tệ nhất trong kỳ này."
Phụt ――
Phó Ấu Sanh nhéo nhéo bàn tay nhỏ của con trai nhà mình: "Con đây là vận may gì vậy."
Tiểu Ma Vương rất bất đắc dĩ, quăng nồi: "Chắc có lẽ con giống ba, tất cả vận may đều dùng để gặp được mẹ rồi."
"Phụt......"
Các nhân viên công tác ở đây đều không nhịn được cười.
Đây là lời ngon tiếng ngọt gì đến từ con trai thế.
Có thể thấy Ân tổng ở nhà không ít khi nói lời như vậy.
Phó Ấu Sanh bất đắc dĩ: "Sau này vẫn ít xem phim truyền hình với bà nội thôi."
Về chuyện này, Phó Ấu Sanh và Ân Mặc đạt được nhất trí hoàn toàn.
*
Bốn giờ chiều, Phó Ấu Sanh cuối cùng cũng nhận tấm thẻ nhiệm vụ đầu tiên
Bốn giờ chiều, Phó Ấu Sanh cuối cùng cũng nhận tấm thẻ nhiệm vụ đầu tiên.
Mẹ phải một mình nấu bữa tối cho con, sau đó bé cưng phải nói """Ăn ngon, thích ăn cơm mẹ nấu nhất." mới coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Nhiệm vụ của tụi trẻ, chính là phải đi nhận nguyên liệu nấu ăn.
Đừng thấy nhiệm vụ đơn giản, nhưng đối với trẻ con bốn năm tuổi mà nói, không hề đơn giản.
Dù sao địa điểm nhận được nguyên nấu ăn, là yêu cầu các bé phải như đi đào kho báu, đi tìm kiếm trong một mê cung nhỏ do tổ chương trình thiết kế.
Phó Ấu Sanh ngược lại không lo lắng cho con trai mình.
Cô ngẫm nghĩ nói: "Nếu như quên liệu nấu ăn rất nhiều loại, con cứ sẽ tìm thứ mình thích ăn."
Tiểu Ma Vương gật gật đầu.
"Mẹ, con biết rồi."
Những bà mẹ khác cũng dặn dò con mình.
Khi phải xuất phát, lại có đứa trẻ bắt đầu khóc rồi.
Chủ yếu là cô bé Điềm Điềm thích khóc kia.
Hôm nay có lẽ là đã phải chịu trắc trở và ủy khuất vô cùng lớn, hoàn toàn không muốn rời xa mẹ.
Nhưng mà nhiệm vụ chính là nhiệm vụ.
Điềm Điềm chỉ vào Tiểu Ma Vương: "Con muốn anh trai nhỏ này dắt con."
Viện Viện không vui: "Không được, Tiểu Ma Vương phải dắt mình."
Bé trai lớn tuổi nhất trong mấy đứa bé chủ động nắm lấy tay Điềm Điềm: "Anh dắt em."
Điềm Điềm lại tủi thân khóc lóc.
Cô bé muốn Tiểu Ma Vương dắt.
Tiểu Ma Vương khoan thai nói: "Em còn nhỏ, không thể dắt nổi chị."
Viện Viện lập tức mở miệng: "Không sai, Tiểu Ma Vương vẫn còn là bé cưng đấy, cậu lớn hơn Tiểu Ma Vương, chúng ta đều phải bảo vệ em ấy."
Điềm Điềm mù mà mù mờ: "Là vậy sao?"
Viện Viện: "Đúng vậy, cho nên cậu đừng khóc nữa, chúng ta đi làm nhiệm vụ đi."
Điềm Điềm siết chặt tay nhỏ: "Ừm ừm ừm."
"Chúng ta đi thôi!"
Sau đó liền để bé trai lớn nhất tràn đầy sức sống dắt đi.
Vốn dĩ một nhóm bà mẹ và nhân viên công tác rất lo lắng nhiệm vụ hôm nay không hoàn thành được, tuyệt đối không ngờ được, một câu nói "Em còn nhỏ" của Tiểu Ma Vương đã giải quyết được vấn đề???
Mọi người nhìn bóng lưng rời đi của tụi nhỏ.
Bỗng nhiên không nhịn được cười.
Thế giới của tụi nhỏ, thật sự đơn thuần mà.
Mọi người trò chuyện một lát, sau đó liền ai về nhà nấy nấu cơm.
Khi Phó Ấu Sanh leo cây.
Đạo diễn ghi hình theo sau cảm thán: "Nữ thần không hổ là nữ thần, dáng vẻ leo cây cũng đẹp như vậy."
"Cô Phó, cô thật sự yên tâm để Tiểu Ma Vương tự đi lấy nguyên liệu nấu ăn ạ?"
Sau khi nhìn Phó Ấu Sanh đi vào nhà, bằn rất bình tĩnh nằm trên giường đọc kịch bản.
Hoàn toàn không lo lắng chờ lát nữa nếu tụi trẻ không cầm nguyên liệu nấu ăn trở về thì cô phải nấu cơm thế nào.
Những bà mẹ khác đã bắt đầu chuẩn bị biện pháp dự phòng rồi.
Phó Ấu Sanh nhướng mi, tựa hồ có chút kinh ngạc: "Lấy nguyên liệu nấu ăn chẳng phải là chuyện rất đơn giản sao?"
Cái này có gì phải lo lắng.
Trong ống kính, sự kinh ngạc của Phó Ấu Sanh rất tự nhiên.
Quả thực là thật sự cảm thấy đây là một chuyện rất đơn giản.
Không hề lo lắng chút nào về việc con trai không lấy được thứ có thể nấu.
Đạo diễn ghi hình nhắc nhở: "Tiểu Ma Vương mới ba tuổi......"
Con nít ba tuổi, sẽ hiểu cái gì là nguyên liệu nấu ăn sao?
Đừng lấy toàn gia vị rau củ.
Ví dụ trong chương trình lần trước, Điềm Điềm chỉ lấy hai loại rau là gừng, rau mùi trở về.
Mẹ Điềm Điềm vẫn phải mang cô bé đi ăn chực ở nhà mẹ Viện Viện ở cách vách mới coi như xong chuyện, đương nhiên, nhiệm vụ cũng không hoàn thành.
Có thể nói là đã rất thê thảm.
Nghe thấy đạo diễn ghi hình nhắc tới những câu chuyện đã xảy ra trước kia, Phó Ấu Sanh rất nghiêm túc hỏi: "Đây không phải hiệu quả tiết mục sao?"
Cô không tin tưởng lắm, một đứa trẻ bốn tuổi, lại có thể không nhận biết được thức ăn?
Lúc Tiểu Ma Vương hai tuổi, đã biết được mình thích ăn cái gì rồi.
Phó Ấu Sanh bỗng nhiên bắt đầu bối rối.
Lỡ như những bé cưng khác đều không biết, Tiểu Ma Vương lại biết hết thì phải làm sao?
Có phải sẽ tỏ rõ những bé cưng khác không đủ thông minh hay không?
Nhìn Phó nữ thần cuối cùng cũng bắt đầu lo lắng sốt ruột, đạo diễn ghi hình cảm thấy Phó nữ thần cuối cùng cũng giống một người mẹ bình thường rồi.
Con cái ra ngoài làm nhiệm vụ, mẹ ở nhà sao có thể không lo lắng sốt ruột cơ chứ.
Cô ấy dĩ nhiên không ngờ, chút phiền não của Phó Ấu Sanh hoàn toàn không phải là một chuyện với cái cô ấy nghĩ.
*
Điểm làm nhiệm vụ.
Tiểu Ma Vương đi qua mỗi một rương kho báu, đều sẽ nghiêm túc lựa chọn những thưc ăn mà mẹ thích.
Vừa lựa chọn, vừa lẩm bẩm: "Mẹ thích ăn sườn heo củ mài, ừm, củ mài cần một củ, sườn non cũng cần một phần."
"Mẹ thích ăn cá sốt chua ngọt, còn có bắp ngô."
"Mẹ không thích ăn rau xanh, nhưng ba nói phải cân bằng dinh dưỡng, không thể kén ăn, cũng cần một phần."
Nhóc mang theo tai nghe có mic, những lời này toàn bộ đều được ghi lại.