Tim Đập Thình Thịch - Tửu Tiểu Hi

Chương 56



Sự việc của Đường Á Văn vẫn chưa được giải quyết, Đường Quân phải quay trở lại quê làm một số việc, còn Hồ Xuân Hoa đây là việc bà mong mà không được nên vẫn sẽ ở đây đợi ông quay trở lại. Đây là một điều rất khó khăn đối ông nhưng trước mắt để giải quyết việc này chỉ có thể làm như vậy.

Sau ngày hôm đó, Đường Nghiên cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, theo lý mà nói, hẳn là ngày nào cậu mợ cũng phải chạy tới đây mới đúng, như thế nào mới một lần thăm hỏi mà đã biến mất, ngay cả nàng cũng không có bị bọn họ " quấy rầy" qua điện thoại hay tìm đến nàng, thực sự nàng không đoán được ý tứ của hai người họ.

  Vết thương của cô Kỷ cũng đã nhanh chóng lành lại, ngoại trừ cái chân phải bó bột, cô đã có thể dùng nạng để ra vào phòng tắm và khu nội trú của bệnh viện Đường Nghiên đã hơn một tuần không đến trường. Phần lớn thời gian nàng đều ôm máy tính với sách tự học trong bệnh viện.

  Trước khi xuất viện một ngày, cô Kỷ đã gọi tất cả những người liên quan đến chuyện này đến, Đường Nghiên tiếp mỗi người một cốc nước rồi tiện thể nghe lén xem có kiện ĐƯờng Á Văn không, lại không ngờ rằng nghe được kết quả như vậy.

  Mọi người có mặt trong phòng đều không ngoại lệ cùng một biểu cảm kinh ngạc không thôi.

  "Chị Du Thanh, chị đang đùa à?"

  "Đúng vậy, Lão Kỷ, cậu thật sự sẽ bỏ qua cho thứ vô nhân tính đó sao?"

  Đường Nghiên dùng tay siết chặt mép cốc, không khỏi xen vào cuộc trò chuyện của họ, "Cô Kỷ, cô không thể tha cho anh ta như vậy được..."

  "Chẳng lẽ mọi người thấy tôi làm như vậy rất hồ đồ sao?" Kỷ Du Thanh cười cười, không biết là tự giễu hay là cười hiểu ý.

  "Không phải hồ đồmà là cực kì hồ đồ!" Trương Mễ Nhã tức giận nói: "Nếu là mình, mình sẽ tự tay tống hắn vào tù."

  "Chị à, chuyện này thật sự không thể cứ để trôi qua như vậy..." Bội Văn ở một bên bày tỏ ý kiến ​​của mình.

  Đường Nghiên càng không thể hiểu được, nàng ngoắc ngón tay vào áo cô nói: "Cô Kỷ, con không muốn vì con mà cô tha cho anh ta."

  Kỷ Du Thanh liếc nhìn mọi người, bình tĩnh nói: "Việc này là mình đã cân nhắc kỹ lưỡng rồi mới đưa ra quyết định, các cậu không cần thuyết phục nữa. Còn con về sau ta sẽ giải thích."

  "Nhưng..." Đường Nghiên muốn nói lại thôi, chính nàng thực sự không hiểu, vì cái gì mà tha cho Đường Á Văn, loại người như anh ta phải chịu sự trừng phạt của pháp luật.

   Bội Văn và Trương Mễ Nhã nhìn nhau, đầy bất lực.

  Suy cho cùng, Kỷ Du Thanh là đương sự, quyết định của đương sự mới là cuối cùng dù cô ấy đưa ra quyết định thế nào cũng phải có lý do của mình, chỉ cần cô ấy không hối hận.

  Bầu không khí trong phòng bệnh lạnh đến mức đóng băng, Kỷ Du Thanh đánh vỡ bầu không khí: "Được rồi, ngày mai mình sẽ xuất viện mấy người vui vẻ lên được không hả?"

  Cùng ngày cô xuất viện, Đường Quân cũng xong công việc vội vàng đi xe đền Hoa Đô, mang đến cho Hồ Xuân Hoa một số tiền cùng đến đồn cảnh sát đón Đường Á Văn ra, sau đó mua rất nhiều đồ vật này nọ đến bệnh viện

  ĐƯờng Á Văn, người bị giam hơn mười ngày, đã gầy đi rất nhiều, đôi mắt đờ đẫn, nhưng khi bước đi trên đường vẫn là cái vẻ ngông cuồng như vậy. Đường Nghiên thu dọn đồ đạc vừa đi ra ngoài cùng cô Kỷ thì nhìn thấy bọn họ, tâm trạng của nàng vẫn muốn xông lên đánh hắn một trận.

  "Anh tới đây làm gì!" Đường Nghiên giọng điệu không tốt nói.

  Đường Á Văn trợn mắt xem thường không muốn nói chuyện với nàng.

  Lúc này, Đường Quân một cước đá mạnh vào bắp chân hắn, "Đây là thái độ gì? Còn không mau xin lỗi. Nếu người ta không rộng lượng thì mày đã di tù mọt gông rồi!"

  "Tôi xin lỗi." Đường Á Văn xin lỗi một cách không tình nguyện, một chút trân thành cũng chẳng thấy đâu.

  Hồ Xuân Hoa thấy tình hình không ổn vội chay lên giảng hòa, " thật sư cảm ơn em đại nhân đại lượng tha cho nó, cả nhà chị đều mang ơn em, tạ ơn em."

  "Hừ" Đường Á Văn khó chịu phát ra tiếng.

  Kỷ Du Thanh thấy tất cả những điều này, nhưng cô lại không để ý chút nào, ngược lại bình tĩnh nhìn Đường Quân một cái, Đường Quân lập tức hiểu ra, nhanh chóng từ trong túi lấy ra một phong bì, đi tới trước mặt cô nói: "Tất cả đồ vật cùng tài liệu đều ở trong này."

  Kỷ Du Thanh mở ra xem xét, kiểm tra sau đó mỉm cười, cẩn thận cất vào túi xách, quay đầu nói với Đường Nghiên: "Nghiên Nghiên, đi thôi."

  Đường Nghiên có chút khó hiểu, nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn kéo vali đi sau cô, Đường Quân bịn rịn quay đầu lại gọi nàng một tiếng, " Nghiên Nghiên".

  Đường Nghiên dừng bước, xoay người lại, vậy mà nàng lại thấy đôi mắt của cậu đẫm lễ, miệng ông run rẩy nói: "Con có thể gọi ta một tiếng cậu không?"

  "Cậu?" Đường Nghiên không hiểu lắm, "Có chuyện gì sao ạ?"

  "Không, không." Đường Quân cười vui vẻ, " con ở Hoa Đô chăm chỉ học tập, cố gắng lên."

  Đường Nghiên gật đầu:"Con sẽ cố gắng." Nàng mím môi, lại liếc nhìn ba người rồi nói"con đi trước." Sau đó nàng quay lại, tiếp tục đi theo cô Kỷ.

  Đường Quân im lặng lau mắt, Đường Á Văn khó chịu lẩm bẩm: "Có cái gì tốt chứ, con nhỏ chết tiệt."

  " Im mồm!" Đường Quân lớn tiếng quát hắn, "mày xem mày làm được chuyện tốt gì, lập tức cùng tao quay về quê, từ giờ không được phép đến Hoa Đô nữa."

  "Dựa vào cái gì, chẳng lẽ là vì cô của nó? Hoa Đô cũng chẳng phải nhà của cô ta, vì cái gì con không thể đến?."

  "Dựa vào việc người ta có thể tống mày vào tù." Đường Quân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.

  Hồ Xuân Hoa vẫn luôn cưng chiều con trai mình, sắc mặt trắng bệch nói: "Ừ, bố con nói đúng, chúng ta về đi, Hoa Đô này cũng chả có gì tốt, ở nhà có đồ ăn thức uống vẫn là tốt hơn."

  Đường Nghiên không thể lái xe, Kỷ Du Thanh tạm thời cũng không tiện, cho nên hai người gọi xe trở về, trên đường về Kỷ Du Thanh mỉm cười nói: " Khi nào rảnh con nên thi bằng lái, như vậy cô có thể ngồi trên xe con lái'"

  Có vẻ tâm trạng cô rất tốt, nhưng Đường Nghiên vẫn cảm thấy khó chịu, nhất là khi cô nhìn thấy bộ dáng Đường Á Văn trong bệnh viện khi nãy, như thể thiếu anh ta mấy trăm vạn vậy, rõ ràng cô Kỷ mới là người bị hắn hại thế mà hắn lại tỏ ra bất mãn cái gì chứ.

  Sau khi trở về nhà, nàng rất ngạc nhiên khi thấy dì Trương với chị Bội Văn ở đây còn gọi vài người bạn đến để đón gió tẩy trần cho cô Kỷ, mọi người mua cực nhiều đồ ăn nói hôm nay muốn mở một cái đại bữa tiệc.

 Vốn tưởng cô Kỷ sẽ không thích ồn ào, hơn nữa cô vân đang hơi bất tiện nhưng không ngờ rằng cả đêm nay cô Kỷ lại là người vui vẻ nhất, tuy rằng Đường Nghiên trong lòng vẫn ấm ức cùng cũng không hiểu, nhưng vẫn như cũ tôn trọng quyết định của cô.

  Náo nhiệt qua đi cũng đến lúc tan tiệc.

  Sau khi tiễn khách, Đường Nghiên đứng ở cửa vẫy tay chào Bội Văn người cuối cùng rời đi.

  "Chăm sóc tốt cho chị ấy." Bội Văn nói.

  "Tôi sẽ."

  Khi nàng quay vào, Kỷ Du Thanh đang ngồi một mình ở giữa ghế sô pha trong phòng khách, trên tay cầm ly rượu vang đỏ, Đường Nghiên gần như chạy tới nhanh nhất có thể, có chút tức giận nói: " Cô Kỷ, hiện tại cô là bệnh nhân sao có thể uống mấy thứ này chứ!"

  Kỷ Du Thanh có hơi say, gò má ửng hồng, đôi mắt mơ màng: "Hôm nay vui nên chỉ uống một ly thôi."

  Đường Nghiên ngồi xuống bên cạnh cô, cúi đầu nói: "Nhưng con vẫn không hiểu được, cô đang nghĩ muốn cái gì."

  Kỷ Du Thanh mỉm cười, đưa tay sờ sờ mặt nàng nói: "Cô biết con vẫn để ý việc cô tha cho Đường Á Văn, nhưng cô làm như vậy là có lí do, con sẽ hiểu cho cô đúng không?"

  Đường Nghiên nhìn cô, gật đầu rồi lại lắc đầu.

  Kỷ Du Thah đặt ly rượu đã vơi một nửa lên bàn,"về phòng nghỉ ngơi sớm đi, mấy ngày nay cũng trễ nải việc học của con rồi, chiều mai con nên quay lại trường."


  Nhìn cô chống nạng đi vào phòng, đóng của lại, Đường Nghiên cũng không ở trong phòng khách lâu mà quay về phòng mình.

  Ngồi ở bàn học mở cuốn nhật kí, cầm bút lến chuẩn bị viết những tâm tình của mình.

  [Gần đây có rất nhiều chuyện đã xảy ra, nhưng tôi chưa có thời gian để ghi lại...]

  Hôm sau Đường Nghiên dậy sớm để làm bữa sáng cho cô Kỷ, nàng nghĩ cô sẽ ngủ nhiều hơn sau khi xuất viện không nghĩ tới cô dậy cũng rất sớm, thậm chí đã ăn mặc chỉnh tề cùng trang điểm nữa.

  Đường Nghiên đứng trong bếp luộc trứng, ngạc nhiên hỏi: "Cô hôm nay ra ngoài à?"

  "Ừ."Kỷ Du Thanh quấn khăn lụa quanh cổ, "cô có hẹn với Bội Văn, nếu nhanh thì chắc buổi trưa sẽ quay lại."

  "Bữa sáng sẽ có ngay thôi ạ" Đường Nghiên nói.

  "Không ăn, cô cần phải đi ngay bây giờ." Kỷ Du Thanh chống nạng đi ra cửa.

  "Công ty xảy ra chuyện gì sao ạ?"một bên làm như không có chuyện gì hỏi, một bên mở cửa đỡ cô ra ngoài.

  "Không phải."

  "Ồ..." Đường Nghiên gật đầu cũng không tiếp tục hỏi.

  Vừa bước ra, nàng đã nhìn thấy xe của Bội Văn lái về hướng này, xe dừng lại trước cửa, đưa cô vào xe, nhìn xe rời đi rồi nàng mới quay vào nhà.

  Nàng nhìn hai phần ăn sáng trên bàn xem ra hôm nay một mình nàng phải giải quyết hết.

  Đường Nghiên ngồi ở trên bàn ăn, một tay bưng đĩa thức ăn cũng chẳng muốn ăn, trong lòng không khỏi nghĩ sớm như vậy mà hai người đã đi đâu nhỉ?

  Vội vã mấy tiếng, Bội Văn chở Kỷ Du Thanh về nhà, trên đường không khỏi cảm khái: " chị thật tốt với Đường Nghiên!"

  "Nếu như em là chị nhất định cũng sẽ làm như vậy." Kỷ Du Thanh cúi xuống nhìn túi trên chân, tay nhẹ nhàng vuốt ve.

  Đường Nghiên đang dọn dẹp phòng khách, mấy ngày này không có người ở bụi đã bám đầy. Đang dọn cửa truyền đến tiếng mật khẩu nàng buông mọi việc trong tay hưng phấn chạy đến trước cửa.

  "Cô Kỷ, cô đã về rồi."

  "Ừ." Kỷ Du Thanh nhẹ nhàng đáp lại, sau đó quay đầu nói với Bội Văn: " Em cũng nên về đi, đáng lẽ hôm nay nên nghỉ ngơi mà lại mất nửa ngày đi với chị."

  "Chị, nghe chị nói kìa, em đi về đây", Bội Văn hướng ĐƯờng Nghiên vẫy tay " Đường Nghiên, tôi về đây".

  "Tạm biệt!" Đường Nghiên vẫy tay lại.

  "Nghiên Nghiên."

  " Vâng?"

  Sau khi đóng cửa lại, Kỷ Du Thanh từ trong túi xách lấy ra một thứ giống như một cuốn sổ nhỏ có bìa màu đỏ sậm, đập vào mắt nàng ba chữ sổ hộ khẩu.

  Đường Nghiên nhận lấy từ tay cô, vẫn có chút không hiểu: "Cô Kỷ, cái này là sao ạ?"

  "Không phải con luôn muốn biết tại sao cô lại tha cho Đường Á Văn sao?"

  Đường Nghiên gật đầu, nàng thực sự muốn biết.

  "Lúc đầu, cô cũng rất muốn đưa cậu ta vào tù, nhưng sau khi phân tích, cô phát hiện ra rằng, cách này chỉ có phần ngọn còn gốc thì vẫn còn tồn tại. Con nghĩ xem, như tính tình cậu mợ con bọn họ có thể dễ dàng buông tha con mà không gây phiền toái sao?"

  Đường Nghiên cúi đầu trầm mặc, cắn môi dưới lẩm bẩm nói: "Nhưng con không quan tâm, Đường Á Văn đã làm cô bị thương, cho nên anh ta đáng bị trừng phạt. Những chuyện khác con không quan tâm."

  "Nghiên Nghiên, cô biết, trước đây con ở đo chịu rất nhiều khổ cực, cho nên cô Kỷ mới chủ chương làm chuyện này, hy vọng con không trách ta, con mở ra xem đi."

  Đường Nghiên nghe cô nói, mở sổ hộ khẩu trong tay ra, chủ hộ viết ba chữ Kỷ Du Thanh dòng dưới còn thêm một người là Đường Nghiên.

  Lúc đó, nàng cảm thấy kinh ngạc vạn phần, ngẩng đầu nhìn cô.

  Sau đó Kỷ Du Thanh lại từ trong túi lấy ra một vật khác: "Đây là thư cắt đứt quan hệ do cậu con viết, sau này họ sẽ không làm phiền con nữa.con cầm bản gốc cô đã sao lưu rồi."

  Trước đây, Đường Nghiên luôn cảm thấy mình là một kẻ không thuộc về nơi này, nhưng bây giờ, nàng đã tìm được nơi nàng thuộc về hơn nữa thật rõ ràng là ở ngay trước mắt.