Tim Đập Thình Thịch - Tửu Tiểu Hi

Chương 86



Từ nhỏ đến giờ Đường Nghiên chưa bao giờ trông mong ngày lễ đến như vậy

  Trước đây, Đường Nghiên chưa bao giờ có kỷ nhiệm đẹp nào về ngày Tết cả, rất hiều đứa trẻ trong thôn đều mong cha mẹ mang theo quần áo mới, đồ ăn ngon trở về, mà Đường Nghiên cho dù có đứng ở cổng thôn đợi cả ngày dài cũng chỉ nhận lại được sự cười nhạo của những đửa trẻ khác mà thôi.

"Đường Nghiên, mày là đứa không cha không mẹ hahahahaha."

  "Đồ con hoang, đồ con hoang!"

  "..."

  "Mình không phải con hoang!" Đường Nghiên lớn tiếng cãi vã với bọn họ, nhưng trong lòng nàng cũng đã thừa nhận việc này.

  So với họ, nàng quả thực là như vậy, không những vậy ngày tất niên mợ luôn sai nàng làm đủ thứ việc có cả những việc mà tuổi của nàng lúc đó chưa thể làm được.

  Vì vậy đối với nàng Tết không có gì vui vẻ cả.

Nhưng năm này nàng rất chờ mong được đón Tết cùng cô Kỷ, hơn nữa nàng còn tưởng tượng hôm đó nàng sẽ mặc gì rồi ngày đó sẽ trôi qua như thế nào.

  Ngày ba mươi, Kỷ Du Thanh rời giường từ sớm, trang điểm rồi thay quần áo này nọ nói là muốn dẫn Đường Nghiên đến viện dưỡng lão.

  Nhân viên điều dưỡng trong viện điều dưỡng làm việc gần như quanh năm, lương của họ cao hơn gấp mấy lần so với đồng nghiệp ở bên ngoài, đại đa số mọi người là người địa phương, hoặc ở lân cận, chỉ có số ít là quê ở xa vì hoàn cảnh nên cũng cố gắng.

  Vào đêm giao thừa, Kỷ Du Thanh quyết định cho hai người chăm sóc bà cụ nghỉ, cô sẽ dẫn bà cụ về nhà ăn bữa cơm cuối năm.

  Có rất nhiều người cũng có cùng suy nghĩ với cô nên hôm đó khi đến viện dưỡng lão, bãi đậu xe gần như không còn chỗ trống, cô buộc phải đỗ xe bên ngoài viện dưỡng lão rồi cùng Đường Nghiên đi bộ vào.

  Khi mới bước vào tòa nhà nội trú, tầng một đông đúc đến mức khó có thể biết được hướng nào sẽ lên lầu. Cô sợ Đường Nghiên sẽ không theo kịp, vì vậy, cô duỗi thẳng tay ra phía sau nắm chặt tay ĐƯờng Nghiên vừa đi vừa nói: " Theo sát cô".

  Cảm giác đột ngột được nắm tay, đầu óc nàng trống rỗng như là được trúng giải thưởng lớn vậy.

  Bàn tay cô Kỷ có chút lạnh nhưng rất mềm, nhưng chẳng sao hết vì tay nàng lại ấm. Hai người chen chúc xuyên qua đám người, cuối cùng cũng vào trong được nhưng cô trực tiếp bỏ qua thang máy mà chọn đi thang bộ, dù sao thang máy cũng rất nhiều người chờ đợi sẽ mất rất nhiều thời gian.

  Dù vậy, cô Kỷ cũng không buông tay nàng vẫn nắm tay nàng đi lên tầng, Đường Nghiên mừng thầm trong lòng nhưng lại buôn luôn được vì nàng cảm giác cô Kỷ chỉ đang coi mình như đứa trẻ, sợ bị lạc mất mà rất để tâm. Nhưng nàng thấy nửa năm vừa qua nàng cũng lớn lên không ít mà.

  Đến tầng hai người muốn đến, Kỷ Du Thanh quay đầu lại nhìn thoáng qua Đường Nghiên rồi mới buông lỏng tay nàng ra tiếp tục đi nhanh về phía trước.

  Đường Nghiên ngẩn ra tại chỗ, vô thức đưa tay lên chóp mũi ngửi, ừm... thơm quá.

  "Nghiên Nghiên?"Kỷ Du Thanh quay người thúc giục nàng, có lẽ cũng nhận ra nàng không có đi theo cô.

  Đường Nghiên giật mình hạ tay xuống, mặt đỏ bừng vội chạy tới.

  Khi hai người đến phòng bà cụ thì hai người chăm sóc đang chuẩn bị bữa sáng cho bà, khi thấy hai người thì rất vui mừng.

  Hai bên khách sáo chào nhau, sau đó Kỷ Du Thanh nói mục đích hôm nay tới đây là muốn đưa bà cụ về nhà ăn cơm tất niên, tối mùng một sẽ đưa bà quay trở lại đây vì thế hai người chăm sóc có thể nghỉ ngơi một chút, không những thế cô còn đưa ra hai cái bao lì xì đỏ thật dày đưa cho hai người chăm sóc.

  "Đây là một chút tấm long của tôi, thật sự cảm ơn hai cô đã chăm sóc mẹ tôi suốt thời gian vừa qua." Nói xong cô nhét vào hai người chăm sóc.

  Hai người chăm sóc giật mình khi chạm vào bao lì xì, cảm giác bên trong số tiền không hề nhỏ.

  "Này quá nhiều rồi, chúng tôi không thể nhận được, cô Kỷ ngày thường đối với chúng tôi rất tốt tiền lương cũng cao, bình thường cô đến thăm bà cụ cũng mang quà cho chúng tôi, còn cái này thực sự chúng tôi không thể nhận."

  Nhìn thấy bọn họ xô đẩy muốn từ chối, Kỷ Du Thanh nói nhất định phải nhận, ba người rơi vào thế khó xử.

  Kỷ Du Thanh vào xã hội đã lâu, am hiểu cách hòa hợp con người với nhau, muốn người khác chân thành với mình thì mình cũng phải đối xử chân thành với họ, chỉ như vậy mới có thể khiến hai người họ tận tâm hết sức chăm sóc bà cụ,

  "Bệnh tình của mẹ tôi, tôi rất rõ, hai người chăm sóc bà rất vất vả, chút tiền này không đáng gì cả, coi như đây là tấm lòng của tôi với hai người đi, là quà hai người nên được nhận."

  Bằng cách này, cuối cùng hai người chăm sóc cũng sẵn lòng nhận hai phong bì lớn màu đỏ này.

  Dỗ bà cụ lên xe không phải chuyện dễ dàng, những năm qua, mỗi lần Kỷ Du Thanh đến đón mẹ vào đêm giao thừa, bà đều nhất quyết không chịu rời đi cùng cô dù thế nào đi nữa, nên cô đều đành bỏ cuộc một mình quay về.

  Cô vẫn có chút lo lắng năm nay tình huống như những năm cũ sẽ sảy ra.

  Mẹ cô vẫn như cũ nhận Đường Nghiên thành Kỷ Du Thanh, một lần rồi lại một lần gọi nhũ danh của cô, nhưng Kỷ Du Thanh cũng không ngại đây cũng không phải chuyện gì xấu, ít nhất dưới sự trợ giúp của Nghiên Nghiên bà cụ đã đi theo hai người.

  Màn đêm buông xuống, Kỷ Du Thanh bắt đầu chuẩn bị bữa tối tất niên.

  Vốn dĩ Đường Nghiên muốn giúp đỡ, nhưng mẹ cô Kỷ một bước cũng không rời khỏi nàng, luôn kéo tay muốn nàng cùng xem tv với bà nên nàng chỉ có thể làm bạn cùng bà, cô Kỷ cũng ngầm đồng ý như vậy tỏ ý cơm tối một mình cô làm cũng được, chỉ cần bà cụ vui vẻ thì những việc đó đều là chuyện nhỏ. Huống chi nếu hai người cùng làm cơm thì ai biết được khi bà cụ ở một mình sẽ có chuyện gì xảy ra.


  Căn bếp mở, khi Kỷ Du Thanh gọt rau củ ngẩng đầu lên là có thể thấy mẹ cô cùng Nghiên Nghiên ngồi ở sopha cùng nhau xem TV ăn hoa quả rất hòa thuận, đã rất lâu rồi từ khi bệnh của bà cụ nặng hơn Kỷ Du Thanh không được nhìn thấy hình ảnh này, lúc này cô cảm thấy ấm áp, hạnh phúc không có gì sánh nổi.

  Dù mẹ cô không còn nhận ra cô nữa nhưng bà vẫn nhớ sâu sắc rằng có một đứa con tên Đoàn Đoàn, hơn nữa còn nhỡ rất rõ rang là bà rất yêu đứa con gái này cho dù bị bệnh cũng không quên, chỉ cần như vậy Kỷ Du Thanh cũng cảm thấy thực vui mừng, bời vì cô cũng rất yêu mẹ của mình.

  *

  Triệu Tiểu Vân vẫn đang làm việc trong công ty, những ngày này chỉ có tầng của các cô ở lại tang ca là còn sáng đèn.

  "Này, Tiểu Vân tôi đi đây, hôm nay có hẹn với bạn trai đi ăn." Một nữ đòng nghiệp ở đối diện bắt đầu vội vàng thu dọn,chỉnh trang lại mình đột nhiên dừng lại hỏi, " sao cô còn chưa đi, đã tám giờ rồi đấy."

  Triệu Tiểu Vân mỉm cười lắc đầu.

  "Dù sao hôm nay đã làm việc cả ngày rồi, tiền lương cũng không them được nữa đâu, cô cũng không cần liều mạng như vậy, về nghỉ ngơi sớm đi. Hơn nữa hôm nay còn là giao thừa ngoài đường rất naod nhiệt đó."

  Triệu Tiểu Vân khách sáo lắc đầu, phất phất tay hướng đồng nghiệp tạm biệt, cô nghĩ thầm ngoài đường có náo nhiệt thế nào cũng không quan hệ tới cô.

  Gương mặt u ám của cô phản chiếu trên màn hình máy tính, cô cầm di động lên xem tin mới trong vòng bạn bè, tất cả mọi người đều đăng ảnh sum vầy với gia đình trên bàn cơm phong phú, chỉ có cô vẫn đang ngồi ở bàn làm việc với túi bánh mì còn một nửa mua từ sáng, có sự cay đắng dâng lên không thể nói thành lời.

  Khi ngẩng lên một lần nữa dường như cô là người duy nhất còn trong công ty, xung quanh không một tiếng động, mỗi một động tác của cô âm thanh vô cùng phóng đại nhưng bây giờ cô có về thì cũng chỉ một mình một người trong phòng trọ, thì việc ở công ty hiện tại cũng không khác gì nhau, ít nhất ở đây còn có internet.

  Bông có tiếng bước chân dồn dập truyền đến, Triệu Tiểu Vân nghĩ là người đồng nghiệp vừa rồi quên đồ nên quay lại, nên cô cũng không nghĩ nhiều đến khi vai cô có người vỗ một cái thì cô giật mình đứng lên suýt nữa thì kêu lên thành tiếng.

  "Cô, sao cô lại ở đây?" Cô ngạc nhiên nhìn người đối diện.

  Thẩm Du Âm nhún vai, "tôi đến phòng tìm cô thì mấy người xung quanh nói cô không có trở về nên tôi đến đây tìm, cả công ty tối om chỉ có mình cô, cô không sợ sao?"

  "Liên quan, không phải việc của cô." Triệu Tiểu Vân hai tay dưới bàn bấu chặt mặt bàn tức giận nói

  Thẩm Du Âm tính tình hôm nay cũng tốt nên không chấp cô, "Đi thôi, chị đây dẫn cô đi ăn một bữa thịnh soạn." Nói xong, cô nắm lấy cánh tay Triệu Tiểu Vân.

  Triệu Tiểu Vân kịp thời né tránh, vẻ mặt cực kỳ không tự nhiên, có chút khẩn trương, lời nói còn lắp bắp: "Tại sao tôi phải đi cùng cô?"

  "Đêm nay chúng ta giống nhau nên chúng ta sẽ cùng nhau đón năm mới." Thẩm Du Âm chậc lưỡi đáp lại Tiểu Vân.

  Một câu khơi dậy sự tò mò của Triệu Tiểu Vân, "Tại sao chúng ta lại giống nhau?"

  "Ừ, đêm ba mươi, tôi cãi nhau với người nhà, thế nào rốt cuộc có đi hay không?" Thẩm Du Âm sốt ruột nói.

  "Không!" Triệu Tiểu Vân cố tình nói.

  "Không muốn đi thì cũng phải đi!" Thẩm Du Âm không nói hai lời nắm chặt cổ tay Tiểu Vân kéo cô đi ra ngoài.

  "Này, này, tôi vẫn chưa lấy túi!" Triệu Tiểu Vân kêu lên.

  Thẩm Du Âm sải bước về phía trước không kiên nhẫn nói: " túi cái gì chứ, tối nay tôi sẽ bao cô."