Tim Đập Thình Thịch - Tửu Tiểu Hi

Chương 89



 Đường Nghiên quan sát xe xác định an toàn mới băng qua đường, Tiểu Vân tới trước từ phía trong vẫy tay với nàng, Đường Nghiên trông thấy bước nhanh qua đó tới nơi liền ngồi xuống phía đối diện, vội hỏi " Tiểu Vân có chuyện gì mà cần phải gặp mặt để nói vậy?"

  Triệu Tiểu Vân trên mặt lộ ra ngượng ngùng, đẩy thực đơn cho nàng, " gọi đồ ăn trước đi, lát còn có người đến, đến lúc đó mình sẽ nói cho cậu."

  Đường Nghiên liếc tiểu Vân cúi đầu nhìn thực đơn, trong lòng không khỏi nghi vấn, có chuyện gì mà thần bí như vậy, hay là cô ấy đang yêu đương nên muốn giới thiệu với nàng? ừm tám phần mười là vậy rồi.

  Đang gọi món, người phục vụ đứng sang một bên ghi chép, Tiểu Vận đột nhiên nói: "Cô ấy tới rồi!"

  Đường Ngiên theo tiếng nói ngẩng đầu nhìn sang, một trận choáng váng, học tỷ? tại sao chị ấy ở đây, không thể là đối tượng của Tiểu Vân chứ?

  "Đường Nghiên, đến sớm vậy." Thẩm Du Âm ân hướng nàng vẫy tay.

  Đường Nghiên mỉm cười, vội vàng nhìn về phía Tiểu Vận, "sẽ không phải người cậu nói đến sau là học tỷ chứ?"

  Tiểu Vân ngượng ngùng gãi gãi đầu, cười nói: "Đúng vậy, nếu không cậu cho rằng là ai?"

  Đường Nghiên cũng xấu hổ cười nói: "Mình còn tưởng rằng cậu có người yêu rồi nên muốn ra mắt chứ, hahahahaha..."

  Trong tình huống ngượng ngùng thế này thì chỉ cần nở một nụ cười thật tươi là được nhỉ.

  Không ngờ, trong lúc nàng đang cười, Thẩm Du Âm đột nhiên chủ động ngắt lời nàng: "Đúng,là ra mắt", nói xong híp mắt cười " hai bọn chị đang yêu đương".

  Đường Nghiên sặc nước bọt ho dữ dội sau khi nghe được tin tức chấn động này. Mặc dù biết học tỷ và nàng là có ra đa giống nhau nhưng nàng không nghĩ Tiểu Vân cũng vậy , nhưng quan trọng hơn như thế nào mà hai.... người lại cùng nhau.

  Tiểu Vân ngại ngùng mặt đỏ bừng, lớn tiếng trách Du Âm tại sao lại nói ra nhanh như vậy, ngược lại Thẩm Du Âm rất phóng khoáng, tiếng không nhỏ nói: "Có gì khó nói đâu, chúng ta yêu nhau có gì mà phải giấu diếm chứ."

  Đường Nghiên khóe miệng mỉm cười, nhưng đầu óc lại không thể khôi phục lại được nữa, "Chuyện... chuyện này xảy ra khi nào?"

  "Đó là một câu chuyện dài." Triệu Tiểu Vân liếc nhìn Thẩm Du Âm.

  "Ừ, chuyện này không thể nói hết trong một hai câu được." Thẩm Du Âm phụ họa theo.

  Triệu Tiểu Vân nhìn Đường Yên, lúng túng nói: "Nghiên Nghiên, mình biết trong chốc lát cậu khó có thể tiếp nhận chuyện này... Dù sao trước khi yêu, mình còn tưởng rằng bản thân thích người khác giới không nghĩ đến cứ vậy mà rơi vào tay giặc, cả quá trình đều rất mơ hồ."

  "Không, không, không!" Đường Nghiên vội vàng nói: "Mình có thể tiếp nhận, thật ra mình cũng..."

  "Cậu cũng muốn cái gì?" Triệu Tiểu Vân tò mò hỏi.

  Đường Nghiên vội vàng cười lắc đầu, "Không, không có gì." Nàng vẫn không có can đảm nói thẳng rằng mình cũng thích người cùng giới, nàng sợ khi họ nghe xong sẽ truy hỏi đối tượng của nàng khiến nàng không nhịn được mà khai ra, nàng còn sợ họ sẽ nghĩ nàng bị biến thái vì đã thầm mên người mà đã chăm sóc cho mình.

  Để che giấu sự khó xử, nàng chủ động bưng tách trà nóng trên bàn lên rồi nói: " Hôm nay mình lấy trà thay rượu, chúc mừng hai người."

  "Cảm ơn Nghiên Nghiên..." Triệu Tiểu Vân vô cùng vui mừng, cô không bao giờ ngờ rằng Đường Nghiên lại cởi mở như vậy, cô còn tưởng rằng khi nàng biết chuyện sẽ khinh thường cô rồi xa lánh cô.

  Thẩm Du Âm mỉm cười nói với cô: "Thấy chưa, chị đã nói với em rồi, Đường Nghiên sẽ hiểu thôi."

  Trong lòng Đường Nghiên chợt căng thẳng, Thẩm Du Âm cũng ý vị thâm trường liếc nhìn nàng giống như đã nhìn ra cái gì, để che dấu sự căng thẳng nàng một mực uống trà, thịt trên bàn cũng không động được mấy miếng.

  Bữa tối nay Đường Nghiên thịt đã không ăn được mấy còn được thồn cho không ít cơm chó.

  Thẩm Du Âm nói cô và Tiểu Vân nên duyên là do rượu, rượu ngoài điều xấu thì trong trường hợp này cũng có điểm tốt. Nó có thể chia cắt một cặp đôi nào đó nhưng cũng có thể vô tình đưa hai người trở thành một cặp.

Đường Nghiên rất hâm mộ hai người họ khi có được tình yêu nhanh như vậy, một tình yêu oanh oanh liệt liệt, nghĩ đến bản thân còn cả một quãng đường dài để đi trong lòng lại càng thêm u sầu.

   Oanh oanh liệt liệt cũng tốt, chậm rãi từ từ như dòng suối cũng không tệ.

  "Đường Nghiên, sao cậu ăn ít như vậy?"

  Đường Nghiên mỉm cười xua tay: "Tối nay mình ăn cơm chó no rồi."

  "Vậy chính em cũng phải cố gắng lên!" Thẩm Du Âm nhìn bóng dáng rời đi của nàng, trong lời nói như có điều gì đó.

  Triệu Tiểu Vân tò mò nghiêng đầu hỏi: "Có ý gì?"

  Thẩm Du Âm bĩu môi, giả vờ thần bí, nhưng cũng không nói cho cô biết: "Sau này em sẽ biết."

  "Sao hôm nay kết thúc sớm thế?" Kỷ Du Thanh lái xe tới đón Đường Nghiên.

  Đường Nghiên lên xe, thắt dây an toàn: "Tối nay họ định đi xem phim, nhưng con không muốn xem nên về trước."

  "Họ?" Kỷ Du Thanh Thanh tò mò, " trừ Tiểu Vân ra còn có người khác sao."

  Đường Nghiên gật đầu, có chút bối rối không biết có nên kể chuyện tối nay với cô Kỷ hay không, vừa lúc có thể thử xem thái độ của cô Kỷ với chuyện này, để nàng có thể nhìn ra chút gì đó.

  Nhìn nàng cau mày, Kỷ Du Thanh lại hỏi: "Có chuyện gì sao?"

  Đường Nghiên gật đầu cuối cùng vẫn chọn nói ra: " Tiểu Vân đang cùng với học Tỷ."

  Cô Kỷ bên cạnh dường như im lặng rất lâu, Đường Yên thầm nghĩ, chắc hẳn cô cũng bị sốc như chính mình, hoặc có lẽ cô chỉ đơn giản nghĩ rằng đồng tính luyến ái là một điều ghê tởm và đáng sợ, lúc này Đường Nghiên đã bắt đầu lo lắng một chút.

  "Cùng nhau là... cô có thể hiểu là hai người họ đang yêu nhau sao?" Kỷ Du Thanh lại hỏi.

  "Vâng." Đường Nghiên hoảng sợ đáp lại.

  "Điều này thực sự gây sốc."

  Cuối cùng là có sao không?

  Đường Nghiên nhịn không được hỏi: "Cô Kỷ... cô nghĩ sao về chuyện này?"

  Kỷ Du Thanh nhẹ nhàng cười, đáp: "Xã hội này yêu đương tự do, không ai có thể quyết định con thích nam hay nữ. Nhưng điều duy nhất khiến cô bất ngờ chính là hai người bọn họ lại có thể ở cùng nhau." Cô nghiêng đầu nói với nàng: "Bọn họ giống như hai người đến từ hai thế giới, giống như hai đường thẳng song song vậy."

  Nghe được câu trả lời cởi mở của cô Kỷ, tảng đá lớn trong lòng Đường Nghiên rơi xuống, nàng mỉm cười nói: "Vâng, thật không ngờ hai người họ lại có thể đến được với nhau, có lẽ đây là duyên phận không thể tránh khỏi." "

  "Đừng nói về họ nữa, nói về con đi , ngày mai khai giảng rồi, con có gì... con có kế hoạch gì chưa" Kỷ Du Thanh hỏi.

  "Con hy vọng trong học kỳ mới có thể nâng cao việc học của mình lên trình độ cao hơn, sau đó con sẽ cố gắng lấy được bằng lái xe trước khi bước vào năm thứ hai." Đường Nghiên trả lời.

  "Được, cô ủng hộ con."

  Nửa năm trước, từ việc sợ ngồi xe, sợ việc lái xe thì bây giờ nàng đã chủ động muốn học lái xe, thật sự Đưởng Nghiên đã trưởng thành không ít.

  Nhờ sự chăm sóc, dạy dỗ tỉ mỉ của cô Kỷ Đường Nghiên như sao chép hoàn toàn cách sống và cách làm việc của cô, không bao giờ làm việc gì mà không có sự chuẩn bị hay kế hoạch trước.

  Ngày hôm sau, dọn đồ xong, giống như đại đa số học sinh sinh viên ở Hoa Đô, hai người hòa vào dòng xe cọ trở lại trường học.

  Lần cuối cùng hai người gặp được dịp rầm rộ đông đúc như vậy là khi các sinh viên năm nhất bắt đầu nhập học vào năm ngoái.

  Những chiếc xe riêng trong khuôn viên trường cạnh nhau, chỉ cách nhau một khoảng nhỏ Đường Nghiên kinh ngạc trước kỹ năng lái xe của mọi người tại sao họ lại có thể làm giỏi như vậy, nhưng cô Kỷ nói lái nhiều sẽ quen thôi.

  Sau khi trở lại ký túc xá, chủ đề được thảo luận nhiều nhất không gì khác hơn là kỳ nghỉ đông và điểm cuối kỳ. Tất cả các điểm đã được công bố trên trang web của trường Đường Nghiên nói ra số điểm của mình, tất cả mọi người trong phòng đều á khẩu không nói được gì.

  Hạ Tử Hàm vỗ vỗ vai nàng trịnh trọng nói: "Cô gái, học bổng chắc chắn trong tầm tay rồi."

  Hai cô gái còn lại đồng thanh nói: "Mời ăn đi, ăn đi, hát đi, hát đi".

  Nói thật, Đường Nghiên cảm thấy bị thổi phồng quá mức sau khi được khen ngợi như vậy, nàng sờ sờ sau đầu, khiêm tốn nói: "Cái này còn chưa chắc chắn."

  "Nếu điểm cao như vậy không lấy được học bổng, nhất định có chuyện mờ ám!" Lời nói ngoài ý muốn của Hạ Tử Hàm hóa ra lại là sự thật không ai có thể lường trước được.

  Ngày hôm đó mọi người đến lớp đúng giờ, không ai vắng mặt, dù sao thì giảng viên hướng dẫn cũng có mặt, những người dám trốn nữa thì quả thật là dũng sĩ

  Như thường lệ, lớp trưởng đưa danh sách điểm danh cho giảng viên, Thầy Trần sờ vào đồng hồ trên cổ tay rồi lịch sự đứng ở giữa bục giảng.

  Đây không phải là lần đầu tiên mọi người gặp giảng viên kể từ đầu năm học, đây là buổi họp lớp do thầy sắp xếp, đầu tiên là hỏi thăm mọi người rồi nói những vấn đề cần chú ý sắp tới, sau đó mới nói chủ đề chính là thông báo những người được học bổng, khoa của Đường Nghiên có hai người.

  Trước đó phía dưới thảo luận rất nhiều, Đường Nghiên cũng nghe được tên của nàng, mọi người đều cảm thấy nàng nhất định sẽ có tên.

  Nhưng khi thầy Trần đưa ra thông báo, tên của Đường Nghiên không có trong số hai người, ngay cả người được học bổng khác cũng tỏ ra bối rối, như thể một chiếc bánh từ trên trời rơi xuống.

  "Tôi biết có một số học sinh trong lòng nhất định có ý kiến ​​phản đối, tiếp theo tôi sẽ nhờ giám thị phát bảng điểm học kỳ trước để mọi người thay phiên nhau kiểm tra."

  Hạ Tử Hàm kéo Đường Nghiên đang ngơ ngác, nói: "Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Làm sao có thể không có cậu?"

  Nhưng làm sao Đường Nghiên biết được chuyện gì đang xảy ra?

  Bảng điểm cuối cùng cũng được chuyển đến tay bọn họ, Hạ Tử Hàm sau khi đọc xong liền kinh ngạc đưa cho Đường Nghiên: "Cái này quá khoa trương rồi, sao có thể trừ nhiều điểm như vậy."

  Đường Nghiên xem xét, phát hiện điểm của nàng đều đứng nhất lớp, duy nhất chỉ có điểm tổng hợp của thầy Trần bị trừ không ít, nên tổng số rất thấp cách điểm học bổng còn rất xa.