Tìm Núi

Chương 43: Chuyện xưa



Ngày hai mươi bốn tháng chạp vốn là ngày cúng ông Táo. Nhà nhà quét sạch bụi bẩn chào xuân, tưng bừng biết bao.

Nếu có người đi ra từ nhà hàng Vạn Quốc, gặp được đồng hương ở đầu đường cuối ngõ, chắc chắn họ phải bất ngờ với một màn hiếm lạ tối nay. 

“Nghe nói gì chưa? Hôm nay Thiếu tá Quý đánh Nhị gia trong tiệc sinh nhật của người ta đó!!”

“Còn phải nói à, tôi cũng nhìn ngớ người luôn! Cũng không biết rốt cuộc cậu nhóc đó và Nhị gia đã kết thù gì.”

“Trông dáng vẻ muốn đánh nhau của cậu ta cứ như bị Nhị gia cướp vợ vậy, ai mà biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

“Chà, hoá ra anh cũng không nghe rõ hả?”

“Ai mà dám nghe trộm chuyện bên lề của Nhị gia. Cậu nhóc đó vừa mới vào phòng là đã có người mời chúng tôi ra ngoài rồi, nhưng trước khi đi tôi ngoảnh đầu nhìn thử, trời ơi, anh đoán xem thế nào? Nhị gia bị cậu ta đè lên tường mà đánh, còn không đánh trả nữa!”

“Trời, thật hay giả thế?”

Trong tiếng pháo nối tiếp nhau, tin vỉa hè không ngừng lan truyền. Trò hề ở nhà hàng Vạn Quốc, không biết vì cớ gì đã trở thành câu chuyện Thịnh Tuy làm người thứ ba đoạt tình của người ta, Quý Duy Tri giơ nắm đấm (?) làm ai kia bị thương.

Mà nhân vật chính của câu chuyện thì vừa mới ra khỏi cục Cảnh sát, không tổn hại một sợi tóc nào.

Mặc dù chưa đánh nhau thật, nhưng suy cho cùng họ đã gây rối ở nhà hàng Vạn Quốc, hơn nữa hai người đều xem như có tiếng tăm máu mặt ở Bạc Thành nên vẫn phải tốn công sức lượn vòng cục Cảnh sát một hồi.

Thịnh Tuy chẳng chịu chút đau đớn nào, chỉ có cổ áo bị nắm cho nhăn nheo. Trái lại là Quý Duy Tri, đốt ngón tay trái của cậu xanh tím, trông cực kỳ rợn người.

Thịnh Tuy vừa đau lòng vừa tự trách, vừa ra khỏi cục Cảnh sát đã không nhịn được mà quan tâm: “Tay em vẫn ổn chứ?”

Đương nhiên Quý Duy Tri không để ý đến anh, cậu cản một chiếc xe kéo rồi rời đi. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Thịnh Tuy biết Quý Duy Tri không thể nào tiếp tục ngồi xe của anh dưới tình huống này, lại sợ cậu xảy ra chuyện gì đó nên anh rề rà theo phía sau cậu.

Nhưng Quý Duy Tri không làm ra chuyện nào khác thường trên đường để phát tiết nỗi bất mãn, mà bình tĩnh một cách bất thường trở về dinh thự của Thịnh Tuy.

Nhưng điều này cũng nằm trong dự liệu của Thịnh Tuy. Có lẽ Quý Duy Tri sẽ về nhà gấp rút thu dọn đồ đạc, rời đi, cũng không nói với anh thêm một câu nào nữa.

Quả nhiên, cậu trai mới nổi giận xong vừa về nhà đã khóa luôn cửa phòng lại, lục lọi khắp nơi tìm ra hành lý do mình mang đến, gấp cũng chẳng cần gấp, nhét hết vào rương tựa như một cái máy.

Ba tiếng cốc cốc cốc, cửa bị gõ vang.

Giọng nói quen thuộc xuất hiện ngoài cửa: “Tri Tri, chúng ta nói chuyện được không em?”

“Bây giờ biết nói chuyện, sao trước đó không nói?” Quý Duy Tri không nén được nỗi chua xót cuồn cuộn trong lòng, khắp tâm trí đều là mọi chuyện trước đó, cơn giận không nén được xông thẳng lên đầu: “Quá giờ không chấp nhận, muộn rồi!”

Ngoài cửa yên tĩnh mấy giây, anh thở dài: “Xin lỗi em, anh…”

Ban đầu Quý Duy Tri cảm thấy giọng Thịnh Tuy tựa như vàng đá, nhưng vàng đá vào lúc này tựa như bị vỡ thành vô số mảnh: “Tri Tri, nếu em đồng ý mở cửa… đồng ý nghe anh nói hai câu…”

“Xin lỗi, tôi vội thu dọn đồ. Còn không đi nữa thì sắp giới nghiêm rồi.” Giọng điệu của Quý Duy Tri xa cách, cả người mang theo gai. 

Cậu nắm khóa trường mệnh trong tay, đó cũng là thứ mẹ cậu để lại. Năm tháng dài lâu, vàng không hề phai màu, nhưng lòng người đã trở nên khó nhìn thấu.

Không ngờ rằng giọng của Thịnh Tuy lại run rẩy, suýt nữa lẫn cả tiếng nghẹn ngào, yếu ớt đáng thương: “Tri Tri, em trách anh hận anh đều được, nhưng trước đó em có thể… nghe chuyện của nhà em được không? Anh nói với em hết.”

Quý Duy Tri chưa từng thấy Nhị gia như thế, từ nhỏ đến lớn, cậu chỉ thấy sống lưng thẳng tắp và bước chân quả quyết của anh. Suy cho cùng đó cũng là người đàn ông đã nuôi cậu từ nhỏ đến lớn, dù lòng dạ cậu có sắt đá đi nữa cũng không thể nhắm mắt làm ngơ giọng điệu đau khổ đến nhường ấy.

Quý Duy Tri hít sâu một hơi, sau cùng cậu ngắm nhìn căn phòng quen thuộc, không có nghị lực mà đỏ vành mắt, vừa xấu hổ vừa giận dỗi tự mắng mình: “Có gì đâu mà không nỡ? Bị tên khốn khiếp lừa còn chưa đủ hay sao? Dù anh ấy có chết cũng chẳng liên quan gì đến mày!”

Quý Duy Tri ba bước thành hai mà đi đến bên cạnh giá sách, rút cuốn nhật ký ra, làm ra vẻ định xé.

Nhưng cuốn nhật ký như có sự sống vậy, cứ như cầu sinh mà rơi xuống đất, còn kéo theo một lá thư.

[Tuyết ven sông không nhỏ, sắc bạc phủ khắp nơi, không biết có giống ánh trăng ở nơi em hay chăng.]

Một câu đơn giản lại khiến chóp mũi của Quý Duy Tri chua xót.

Đây là thư Thịnh Tuy viết khi anh đang ở nước X. Trong những ngày vất vả, người ấy vẫn muốn dẫn cậu ngắm tuyết, rõ ràng những lần quan tâm ấy không phải giả vờ.

Nhưng người đàn ông này thật là… Rõ ràng anh quá đáng đến thế, song anh vẫn có thể làm cậu mềm lòng.

Quý Duy Tri cáu kỉnh đá hành lý ra xa, đồ đạc trong thùng lạch cạch lăn ra.

Quý Duy Tri xụ mặt, cậu đi đến phòng khách với bước chân nặng nề.

Lò sưởi âm tường vẫn chưa được mở, trong căn nhà là hơi lạnh rợn người. Trong lòng Thịnh Tuy rối bời, thấy Quý Duy Tri xuất hiện mới nhớ phải đốt lửa. Ngọn lửa bùng lên làm bỏng mu bàn tay, anh không thốt lấy một lời, đứng im ngay trước mặt cậu trai.

Bốn mắt nhìn nhau, nhưng chẳng còn sự mập mờ của trước kia.

Quý Duy Tri rũ mắt, nói bằng giọng khó chịu: “Chẳng phải muốn nói chuyện à, sao không nói gì?”

Thịnh Tuy thấy khó thở, anh cởi hai cúc áo, cổ áo phủ một cách lỏng lẻo. Anh thoáng ngừng giọng rồi nói: “Chuyện gia đình em, không phải như vậy đâu…”

Quý Duy Tri xụ mặt, trợn trắng mắt: “Rốt cuộc là thế nào anh cũng không nói, Bạch An Hiền không nói thì cũng thôi đi, ngay cả anh cũng thấy tôi không xứng được biết những chuyện đó, đúng không?”

Thịnh Tuy lắc đầu, anh lấy thuốc giảm đau tiêu sưng từ hộp thuốc rồi đưa cho Quý Duy Tri, nhưng anh vẫn không dám chạm vào cậu: “Không phải anh sợ em biết chuyện, cũng không muốn giấu em mãi. Chỉ là… anh muốn nói cho em biết vào thời điểm thích hợp.”

Trước đó anh không nói, một là vì anh sợ Quý Duy Tri thế đơn lực mỏng đi báo thù nhà, chắc chắn cậu sẽ chịu thiệt; hai là vì bây giờ nước X đang có chiều hướng không rời đi, lấy chuyện cũ từ năm nào ra để kích thích cậu trai sẽ chỉ gây thêm trở ngại. Nhưng nếu đã đi đến bước đường này, tính toán nhiều thêm cũng vô dụng, Thịnh Tuy chỉ đành đứng đây, nói ra bí mật mà cậu trai chưa từng hiểu rõ.

“Thời điểm thích hợp, khi nào mới xem như thích hợp? Đợi sau khi anh giải quyết hết tất cả vấn đề rồi nói với tôi ư?” Quý Duy Tri thấy Thịnh Tuy im lặng thì cười lạnh lùng: “Đến lúc đó còn ý nghĩa gì nữa đâu? Đây là chuyện có liên quan đến tôi, dựa vào đâu mà tôi phải đợi anh giải quyết xong mới được quyền biết?” Nói rồi, cậu lại nhịn không được mà nổi giận, cắn răng nghiến lợi siết chặt nắm đấm.

Thịnh Tuy thăm dò đưa thuốc mỡ đến bên tay cậu nhưng bị đẩy ra trong chớp mắt. Anh chỉ đành ngồi xổm trên mặt đất nhặt hết chai lọ các thứ lên, rồi lại dè dặt để lên bàn: “Anh không nỡ… thân em thuần khiết, không nên lội vũng nước lầy này…”

Những quá vãng bùn lầy ấy một người dính phải đã bất lực rồi, trước khi kết cục được định, Thịnh Tuy muốn để vị quân gia của anh mãi mãi sạch sẽ ngay thẳng, cách những thứ bẩn thỉu tối tăm thật xa. Nhưng quân gia của anh đâu chịu để anh gánh chịu một mình, chỉ nhìn thấy dáng vẻ Thịnh Tuy thoáng khom lưng, tim của cậu đã đau thành một bãi mất rồi.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, một lúc lâu sau, Quý Duy Tri nhìn anh chăm chú mà nói: “Thịnh Tuy, hai năm trước anh muốn đi, được, anh đi, bây giờ anh lại nói anh có nỗi khổ tâm, được, tôi nghe. Sau khi biết vết thương của anh, tôi liên tục mềm lòng, nhưng Thịnh Tuy à, anh không thể cậy tôi thích…” Quý Duy Tri cứng rắn nuốt ngược ba chữ ấy trở về, phẫn nộ nghiêng đầu, nói mà nước mắt cũng không dừng được, gần như là gào thành lời: “Sự kiên nhẫn của con người cũng có giới hạn, tôi không thể chịu được việc bị anh đẩy ra hết lần này đến lần khác!”

Thịnh Tuy đâu còn tâm tư nào khác nữa, ngực anh như bị móng tay bấm nhéo, một ngọn lửa nhỏ đang cháy trong ngực.

“Tri Tri, xin lỗi em…” Hiếm khi vành mắt Thịnh Tuy ẩm ướt, lấy lòng mà ngồi xổm bên chân cậu: “Xin lỗi em, anh… anh đứng ở đây, em giận thì đánh anh hai cái, mắng anh cũng được… em đừng khóc.”

Thịnh Tuy luống cuống tay chân lau nước mắt cho cậu, khăn lụa mà anh lấy ra vẫn là cái khăn ban đầu.

Quý Duy Tri thờ ơ đẩy tay anh ra, cậu ngồi trên sô pha, ngước cằm: “Vậy bây giờ anh nói đi.”

Thịnh Tuy vậy mà giống như một đứa nhỏ bị răn dạy, cúi đầu ủ rũ, bị xách đến phía đối diện cậu, tiếp nhận “thẩm vấn”.

“Tại sao Thịnh Quyền nói anh hãm hại gia đình tôi?” Bây giờ Quý Duy Tri đang lấy lại bình tĩnh, có thể nhận ra lỗ hổng trong lời của Thịnh Quyền, cũng tin rằng Nhị gia của cậu không phải loại người đó.

Nhưng cậu giận thật, may sao não đủ dài, hễ đổi thành ai khác đã xách túi đi từ lâu rồi, vậy thì Thịnh Tuy còn có thể tìm ai mà ra vẻ đáng thương giống như kia?

Nhưng thấy Thịnh Tuy suy sụp như vậy, cậu cũng đau lòng thật, dứt khoát ngó lơ, không nhìn nữa. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Thịnh Tuy bắt đầu nói từ đầu, mở những bí mật kia ra từng chút một, nhưng giọng anh không lớn, một tay xoa ngực cho Quý Duy Tri, một tay căng thẳng mà nắm lấy đệm sô pha.

“Anh đã sớm quen biết ba em vào mười năm trước rồi.” Thịnh Tuy nói: “Lần đầu tiên anh gặp Quý tiên sinh là ở tiệc rượu của ngành ngân tiền. Chú ấy dõng dạc phát biểu, khuyến khích hai giới giúp đỡ nội hoá, giúp anh học được nhiều điều. Từ đó về sau, hai người tụi anh trở nên thân thiết, chú ấy thường dạy anh một vài kiến thức cơ bản về thực nghiệp, còn động viên anh tham gia xây dựng hội từ thiện của chú.”

Quý Nhượng từng là một chủ ngân hàng có tiếng, nhưng mỗi lần ông nhắc đến tài chính, điều ông đề cập đến không phải là một li biến thành ba li, mà là những con số vô nghĩa ấy có thể đem lại những gì cho ngành thực nghiệp mỏng yếu.

Nhưng thế lực của tuần phủ lúc bấy giờ tham ô thành xu hướng, ngân sách vốn phải trợ cấp cho nhà máy lại bị đút vào túi riêng, khiến các doanh nghiệp tư nhân vốn đã mưu sinh trong kẽ hở càng khó duy trì.

“Quý tiên sinh luôn nói rằng, tiền đến tiền đi không cứu được thế đạo, phải thay đổi từ gốc rễ.” Ngực Thịnh Tuy bí bách, giọng nói trầm thấp: “Vậy nên chú ấy âm thầm thành lập hội từ thiện, thu hút trí thức có tham vọng ở Bạc Thành, vì đấu tranh cho lợi ích của công nhân mà bôn ba; Chú còn lấy tàu bè của mình vận chuyển hàng hóa cho hậu phương, một li tiền cũng không lấy.”

Lúc đó Quý Duy Tri còn quá nhỏ, chẳng có ấn tượng về những việc này, nhưng cậu vẫn nhớ mơ hồ rằng ba mẹ sẽ luôn thảo luận gạo mì thóc dầu gì đó. Cậu còn ngây thơ mà hỏi, trong nhà chẳng phải có rất nhiều gạo à, tại sao phải lo lắng những thứ ấy? Quý Nhượng cười nói, bé Duy Tri không thể lo cho mỗi bản thân mình được, trên thế giới còn có rất nhiều người chịu đói chịu lạnh — Mà Thịnh Tuy của hiện tại, không biết vì sao, lại trùng khớp với những ký ức xưa cũ ấy.

Thịnh Tuy nói tiếp: “Anh gia nhập hội từ thiện vào lúc đó. Nhưng suy cho cùng ba em… Chú ấy đi rất gần luồng của tuần phủ, vậy nên anh chỉ có thể lén lút hoạt động. Ngoại trừ Quý tiên sinh, không một ai biết anh đã từng là thành viên nòng cốt của hội từ thiện.”

“Dựa vào mạng lưới nhân lực của Quý tiên sinh, tụi anh đã vạch trần khá nhiều giao dịch buôn lậu trong quan phủ, phối hợp với những địa phương khác điều tra khoản đen của tuần phủ; Quý tiên sinh tự bỏ tiền túi đầu tư cho nhà máy dầu trẩu, mời rất nhiều kỹ sư công nghệ và nhà nghiên cứu…”

“Có lẽ phần tâm sức vất vả ấy đã cản trở con đường tiền tài của quá nhiều người. Bảy năm trước, bỗng nhiên hội từ thiện bị chỉ ra rằng sổ sách ghi chép có thiếu hụt. Tuần phủ khăng khăng trong hội có người lạm dụng tiền quyên góp, hạ lệnh phải điều tra nghiêm ngặt.” Thịnh Tuy chú ý nét mặt của Quý Duy Tri, anh nói rất cẩn thận, sau khi bôi thuốc xong còn dè dặt tách khỏi tay của cậu, quỳ một gối ở bên cạnh: “Lời tố cáo ấy vốn đã kỳ lạ, hội từ thiện còn danh tiếng vang xa, quan phủ sẽ không tuỳ tiện ra mặt. Do đó, tuần phủ uỷ thác vụ án cho một người phân rõ trắng đen xử lý.”

Quý Duy Tri mờ mịt ngẩng đầu, cậu nhìn thấy một tia cảm xúc mãnh liệt lướt qua trong mắt Thịnh Tuy.

“Có lẽ em từng nghe về người này rồi.” Tay nắm đệm của Thịnh Tuy dần siết chặt, giọng điệu cũng dần dồn dập: “Ông ta họ Hứa, sau này trở thành Hoa Đổng bên tô giới.”