Tìm Tình Yêu Trong Bình Yên

Chương 2



Sắp tới 19 giờ rồi, tức là giờ khai tiệc. Phòng khách trong nhà và cả vườn sau cũng chật chội người ra kẻ vào... không khí huyên náo lạ thường. Thiên Trang ngồi yên lặng trong phòng, không thèm bước ra cũng không ai lên phòng gọi cô; lúc này, bụng của cô bắt đầu cồn cào, liên tục phát ra tiếng ọt ọt. Tuy rất lười biếng tiếp khách xã giao và chào hỏi trong những bữa tiệc như vầy nhưng cô vẫn muốn xuống dưới nhà, vào bếp xem có gì bỏ bụng hay không, lại nhớ đến đủ người đang nói nói cười cười bên dưới rồi thể nào mẹ gặp cô cũng sẽ không được vui cho coi thì cô lại chán nản. Phân vân không biết phải làm sao, nếu những hình ảnh về socola, bánh kem, tôm hùm, sườn nướng trên màn hình máy vi tính có thể ăn được tốt biết mấy chẳng phải đi đâu lại được ăn no. Haizzz. Cô không biết nên xuống hòa cùng những người bên dưới hay không nữa. Bụng đang réo inh ỏi bắt cô phải xuống dưới, phải hòa với dòng người bên dưới cùng nhau chúc mừng thành công viên mãn của chị gái rồi ăn thật no.

Nhưng cứ nghĩ đến những ánh mắt như đang cảm thông, như đang tội nghiệp, lại có chút thương hại khi biết cô rớt nguyện vọng 1 kia thì cô hoàn toàn không muốn xuống, lại còn có sự tham gia của gia đình chú Quách nữa chứ. Ban nãy cô có thấy xe otô bảy chỗ nhà chú Quách chạy đến trước cửa nhà mình, nếu như vậy thì cả gia đình của Chú Quách cùng tới dự tiệc rồi, tất nhiên sẽ có anh Thế Khôi, Thế Vỹ tham gia. Cặp anh em cùng mang hào quang soi rọi bốn phương giống bà chị của cô. Anh Thế Khôi năm nay đã hai mươi sáu tuổi, lớn hơn chị Thiên Ân bốn tuổi là một giáo sư bác sĩ khoa ngoại vô cùng điển trai, đang công tác tại bệnh viên Quốc Tế của nhà họ Quách, song song đó cũng đang hoàn thành đồ án thạc sĩ. Còn em Thế Vỹ thì bằng tuổi cô, sẽ là sinh viên năm nhất của khoa Quản Trị kinh doanh của trường Đại học Rmit vào năm sau. Nói như vậy chắc mọi người cũng hiểu phải không nhỉ. Cô và Thế Vỹ cùng thi vào một khoa thuộc cùng một trường Đại học nhưng cậu ta đậu còn cô rớt... tình hình này xuống dưới càng khó ăn nói hơn mà thôi.

Không xong rồi, thôi không ổn tí nào cả. Thiên Trang thở dài, quyết định thà nhịn đói còn hơn, ngoan ngoãn ngồi trong phòng cho khỏe người.

○●○●

Cô ngồi thẩn thờ đó một lúc lâu, rà soát lại lỗi chính tả đăng một chương tiểu thuyết mới, cũng đã hơn một tiếng đồng hồ trôi qua rồi, từ cửa sổ của phòng cô có thể ngửi được mùi đồ ăn thơm phức, còn nghe tiếng vỗ tay rần rần, tiếng mở sâm banh. Cô thầm đoán có lẽ bữa tiệc đã chính thức bắt đầu, mẹ vẫn không lên gọi cô xuống như mọi khi tức bà vẫn còn giận cô. Bước ra ban công nhìn xuống dưới nhà cô cũng đại khái biết được có rất nhiều người đến tham dự và toàn là khách quý. Cũng vì bữa tiệc đêm nay mẹ đã cố gắng mời đầu bếp Hoàng Tuấn một đầu bếp vô cùng nổi tiếng từng đoạt giải TopChef Châu Á, là chuyên gia dinh dưỡng của các nghệ sĩ đến nấu các món ăn trong tiệc. Tay nghề của người đầu bếp này nghe đồn rất ngon, ông có sự tinh tế và cầu toàn nhất định khi làm món ăn, biết kết hợp các món Tây và món Việt vô cùng hài hòa. Giờ đây ngửi mùi đồ ăn thôi mà bụng Thiên Trang đã thấy cồn cào liên tục. Cô nhắm mắt lại tưởng tượng những dĩa thức ăn thịnh soạn và sang trọng đang được bày trên bàn tiệc, nào là súp Tôm hùm alaska, Vịt đút lò ăn với sốt... rất nhiều, rất nhiều món ăn khác nhau đang được phục vụ dọn ra. Còn cả gương mặt hãnh diện và tự hào của ba mẹ cô, nụ cười đắc ý và vui vẻ của chị Thiên Ân nữa. Họ cùng nắm tay nhau đi từng bàn từng bàn chào hỏi từng người... họ như một gia đình hoàn thiện mà không cần sự có mặt của cô. Ây da, tối nay chị Thiên Ân sẽ là vedettel, là ngôi sao chói lóa, là trung tâm của vũ trụ. Ừ mà trước giờ luôn là thế mà, chị Thiên Ân luôn là ánh mặt trời sáng rực rỡ nhất trong lòng mẹ cô.

Nhưng mà lúc này cô thật sự rất đói, đói lắm rồi, cũng cảm thấy ở trên phòng vô cùng nhàm chán. Bụng cô đang réo ùng ục. Cô bắt đầu cảm thấy Phong linh chẳng ăn được, hình ảnh những món ăn trong máy tính chẳng ăn được mà ngược lại càng làm cô đói hơn.

Thiên Trang thở dài, dựa lưng vào ghế xoay, co chân lên tận ngực, cúi đầu, buông ra vẻ mặt cực kỳ ấm ức, môi mỏng mím chặt lại không biết nên làm gì hay ngủ chút xem sao.

Bỗng nhiên, cửa phòng truyền đến tiếng lạch cạch như có ai đi vào phòng mình, cô giật mình ngồi dậy xoay người nhìn ra cửa.

- Ai vậy?- Thiên Trang hỏi.

Lúc này có một người chậm rãi đẩy cửa ra bước vào phòng, và người đó không ai khác là Ba của cô.

Ba bước hẳn vào trong phòng, xoay người khép cửa, sau đó đi thẳng đến chỗ cô, lặng lẽ nhìn cô, đầu chân mày ông hơi cau lại. Thấy thế cô bĩu môi, ngẩng đầu lên nhìn ba mình, rồi hai cha con cùng bật cười.

- Từ trưa đến giờ chưa có gì bỏ bụng thế đói sắp chết chưa cô Út?

- Ba biết rồi còn hỏi con.

Thiên Trang nhõng nhẽo, đôi mắt có sự yếu đuối nhìn thẳng vào sự cưng chiều của ba mình. Rồi vươn tay ra ôm lấy ba, vùi đầu vào bụng ba làm nũng. Lúc này ba mới để ý đến cô, tuy Thiên Trang đã thay chiếc đầm mẹ chuẩn bị từ trước cho mình nhưng vẫn không chịu làm tóc và trang điểm theo ý mẹ và chị gái. Ba thấy thế đẩy cô ra khỏi người, nhíu mày lại nghiêm khắc hỏi.

- Sao con chưa làm tóc và trang điểm nữa? Chiều nay ba thấy thợ làm tóc và trang điểm lên phòng con rồi mà.

- Thôi ba ơi làm chi cho phí. Vịt cũng chẳng thể hóa Thiên Nga được, với lại con không thích trên mặt mình có một lớp phấn dày cộm thế. Khó chịu chết được.

- Con có thể không trang điểm nhưng phải chải tóc đàng hoàng chứ. Con đứng lên nhìn mình trong gương đi. Đầu tóc rối tung cả lên. - rồi ông buông tiếng thở dài - Từ trước cho tới giờ, ba chưa từng hy vọng con giống như bản sao của chị mình. Ba biết con là người có tính cách riêng, sống độc lập nên ba luôn hy vọng con được vui vẻ là chính mình. Con không thích ăn kiêng giữ dáng, con không thích dự tiệc thương mại hay thậm chí con không thích học ngành ba mẹ lựa chọn cho con thì ba cũng không ép con làm theo hy vọng của gia đình. Nhưng vì không muốn làm mẹ mất vui mà con chịu đói ở trên phòng thì ba không đành lòng. Thôi thì chải đầu tóc lại đàng hoàng rồi đi với ba xuống dưới nhà kiếm gì đó bỏ vào bụng được không? Ba biết con ghét nhất là đói bụng thích nhất là đồ ăn ngon mà.

Nghe thế Thiên Trang vô thức nở một nụ cười, đứng dậy vòng tay qua ôm ba mình, thơm nhẹ một cái lên má của ba. Nắm tay ông, nhõng nhẽo.

- Hay là ba cõng con xuống dưới nhà như lúc bé đi, con hết đi nổi rồi. Giờ ba cõng con xuống như lúc bé ba hay cõng con tham gia tiệc gia đình vậy để con uy nghiêm xuất hiện cùng ba rồi ngồi cho ba đút con ăn. Chứ con thật sự không nhịn đói nổi nữa rồi.

- Vậy cũng được. Miễn con quyết định theo ba xuống nhà tham gia tiệc một chút rồi ăn ít gì đó là được. Con đừng quan tâm mọi người nói gì nghĩ gì hãy cứ là con là tốt rồi. Mẹ con từ từ sẽ hiểu ra mà thôi.

- Vâng con biết rồi ạ. Giờ con đói bụng sắp chết đến nơi, nếu không ăn sẽ chết ngay. Muốn đợi mẹ hiểu ra thì con ăn vào rồi mới đợi nổi.

- Ừ. Vậy không còn sợ ra ngoài đó sẽ bị cọp ăn thịt nữa phải không. - Ba cô nói xong nháy mắt tinh nghịch với cô một cái.

Cô hiểu ý của ba mình. Cọp ở đây ý là mẹ của cô, bà gặp cô trong bộ dạng không trang điểm và làm tóc thế này thì chắc chắn sẽ không vui rồi.

Biết được sự quan tâm lo lắng của ba dành cho mình và cũng không muốn để ông buồn lòng thêm, cô cười lớn rồi trả lời.

- Hiện giờ con chỉ biết đói đến hoa mắt thôi, chứ cũng không quan tâm đến đó là hang cọp hay hang beo. Con chỉ muốn ăn no thôi.

Ba cô nghe thế bật ra tiếng cười to vô cùng sảng khoái. Ông vui vẻ nói:

- Ba nhắc con phải nhớ nè. Thiên Trang. Con là con gái út nhà họ Châu là công chúa nhỏ của ba mẹ. Con và chị tính cách và suy nghĩ khác nhau, nên có nhiều lần con quyết theo ý mình. Ba biết nhưng ba tôn trọng quyết định của con, với ba con mãi mãi là bảo bối tâm can. Con hiểu chứ?!

Khi nghe ba mình nói những lời này, cõi lòng Thiên Trang như có một dòng nước ấm áp chạy qua, rất nhẹ nhàng, rất dịu dàng nhưng đủ sức làm cho trái tim cô rạo rực. Khóe môi cô nở ra nụ cười vô cùng hạnh phúc. Một hạnh phúc thật sự xuất phát từ lời của ba... cô biết ba thương cô vô điều kiện, luôn đứng sau âm thầm ủng hộ những quyết định của cô, dù rất nhiều lần cô làm ba thất vọng. Và cô tin chắc đây là người đàn ông mà cô yêu quý nhất trong cuộc đời của mình. Cô khẽ gật đầu với ba, đôi mắt ngập hơi nước. Cảm động xuất phát từ chân tình.

Ba của cô thấy thế đưa tay ôm lấy đứa con gái bé bỏng của mình, nói tiếp:

- Đi rửa mặt, rồi chải tóc lại chỉnh tề, xong hai cha con chúng ta cùng xuống dưới nhà. Hôm nay mọi người đến tham dự rất đông. Con nhớ chú Hà không? Chủ tịch tập đoàn Z.N đó, hôm nay chú ấy đến tham dự cùng với em trai mình. Cậu ta cũng hơn ba mươi tuổi rồi, nghe đâu có thành lập một công ty về mỹ phẩm thời trang gì đó, với đang là chủ tịch kiêm nhà sáng lập một quỹ đầu tư cho trí tuệ, nguồn nhân lực trẻ. Trụ sở chính đặt ở Mỹ, nhưng hôm nay trong dịp về Việt Nam công tác nên được anh trai dẫn đến nhà ta chào hỏi. Một tuổi trẻ taì cao, rất thú vị chỉ là hơi cao ngạo quá mức mà thôi. À con cả anh chàng Châu Giang một gương mặt ca sĩ mới con của bác Đào cũng đến tham gia, càng lớn càng đẹp trai, nghe chú Đào khoe mới được giải Nam Thần thế hệ mới gì đó do cộng đồng Mạng và báo chí phong tặng. Con có anh em Thế Khôi, Thế Vỹ nữa... mọi người đều hỏi ba về con đó. Nếu con không theo ba xuống nhà là rất uổng phí. Quên bật bí cho con biết món tráng miệng hôm nay là món bánh Việt Quốc ba tầng mà con rất thích ăn, cái này ba và chị hai đặc biệt chuẩn bị vì con đó...

Ba vẫn đứng bên giường thao thao những mẫu chuyện vui bên dưới nhà như cái cách dụ dỗ trẻ con, lôi kéo sự hấp dẫn của trẻ con vậy. Còn Thiên Trang thì ngồi vào bàn trang điểm tự chỉnh trang lại bản thân, tuy nói xuống dưới chỉ ăn thôi nhưng vẫn không thể qua loa đại khái được, như thế không đúng với tác phong của cô và cô cũng không muốn cho ba mình mất mặt. Sau khi trang điểm một cách đơn giản và nhẹ nhàng xong, cô cầm lược chải lại mái tóc của mình. Mái tóc ngang vai, uốn cúp chữ C ở phần đuôi, nhuộm màu nâu đỏ mang đến cho người ta sự nhẹ nhàng, rất nữ tính cũng rất cá tính. Hợp với làn da trắng và gương mặt hơi tròn của Thiên Trang. Cô không có một gương mặt trái xoan đúng chuẩn xinh đẹp và thanh tú như chị Thiên Ân, không có chân mày lá liễu, thân hình ăn kiêng và yoga thường xuyên tạo thế hình hạc xương mai cân đối... nên nhìn tổng thể không thể xinh đẹp được như chị hai. Nhưng cô là cô, là Thiên Trang chứ không phải Thiên Ân. Cô ngẩng cao đầu, nhìn mình trong gương một lần nữa. Chiếc đầm công chúa tay voan màu hồng nhạt đơn giản, không quá câù kỳ, gương mặt mới vừa được cô sơn vẽ cơ bản nhưng không tính là đẹp, không đi Eyeliner nước, không bấm mí hay dùng mi giả, không tạo khối chữ T trên gương mặt hay vẽ sóng muĩ chỉ chút phấn rồi thoa tí son; mái tóc không bới cao hay dùng keo tạo nếp. Nhìn chung tạm ổn là được.... Cuối cùng, cô đưa mắt nhìn đống trang sức trên bàn, đây là do mẹ cô chuẩn bị để cô đeo trong bữa tiệc ngày hôm nay gồm: hai chiếc vòng tay đá hột, một sợi dây chuyền bạch kim và một đôi bông ngọc trai hồng... lắc đầu, xem nó như không tồn tại, bỏ qua bước đeo trang sức, rồi nhìn đôi giày công chúa cao một mét mốt cạnh cửa... cô lại tiếp tục bỏ qua và chọn một đôi giày búp bê có nơ hồng cùng tông với áo đầm trên người mình, nhưng chỉ cao khoảng năm phân gót vuông đi rất thoải mái mang vào. Sau khi xong tất cả cô mỉm cười, quay đầu choàng tay qua tay ba, mạnh dạn nói:

- Xong rồi, đi thôi ba yêu.

Ba nhìn cô một lượt từ đầu đến chân, rồi cười xòa, nhướng mày hỏi:

- Chỉ thế này thôi sao? Không trang sức không phụ kiện?

- Vâng chỉ thế này thôi ạ. Con cũng không thể làm mẹ vui được, việc đó đã có chị Thiên Ân phụ trách. Ban nãy ba cũng nói con hãy cứ là con kia mà.

Ba gật đầu.

- Ừ. Vậy đi thôi chúng ta xuống dưới nhà nào. Xuống dưới cho con ăn đủ loại Bò Kobe nướng, súp, cả thịt Đà Điểu né nữa...

Thiên Trang nuốt nước miếng ừng ực, bụng kêu lên những tiếng oanh liệt. Cô đưa đôi mắt sáng rực nhìn ba, ba cóc nhẹ một cái vào đầu cô, tuy không đau cô nhăn mặt làm nhũng với ba... ba cười xòa.

Hai người mở cửa phòng ra, bước qua cầu thang cùng nhau xuống nơi tổ chức tiệc