Tin Đồn Tình Ái Thất Thiệt Cũng Không Sai

Chương 106: Mưu Đồ Gây Rối



Hành động đưa bạn nữ đến của Diệp Lạc Dương làm cho Trương gia không vui, Trương Tuyết cũng không vui vẻ gì. Cô ta định lợi dụng gia thế của nhà họ Diệp thoát khỏi họ Trương, còn muốn làm hiệp định trước khi kết hôn với hắn. Kết quả, bị người ta gián tiếp từ chối, nếu bây giờ mà thông báo liên hôn, chỉ có cô ta bẽ mặt.

Mẹ Trương trừng mắt giận nhìn Bùi Ôn Hạ, rồi lại kiềm chế cảm xúc, buồn bực nhìn con rể chưa qua cửa: “Lạc Dương, chơi chơi thì được, nhưng không thể trẻ con mãi như vậy được nha. Đừng làm Tuyết nó buồn.”

Diệp Lạc Dương ôm eo Bùi Ôn Hạ thật chặt, cười như không cười nhìn bà ta: “Cháu là thật lòng thật dạ với cậu ấy, hôm nay đến cũng là để thông báo giải trừ hôn ước với Trương Tuyết, cưới cậu ấy vào cửa. Nói thật với dì, cháu không thích Trương Tuyết, cháu làm cô ta buồn thì người yêu cháu mới vui vẻ được. Dì thông cảm nha.”

“…”

Bùi Ôn Hạ đứng kế bên, dù nghe bao nhiêu lần vẫn thấy rung động, che miệng cười trộm. Lời nói thẳng thắng của hắn lấy lòng được cậu rồi, sau khi về nhà, nếu hắn còn nhờ “giúp một tay”, cậu sẽ miễn cưỡng giúp.

Nghe hắn nói xong, không khí sôi nổi cũng trầm xuống. Trương Tuyết không thèm ra mặt giúp đỡ.

Diệp Lạc Dương chỉ thông báo như vậy thôi, đồng ý hay không không quan trọng. Hắn muốn làm gì thì làm, chưa có ai cản được đâu.

“Tôi là Bùi, Bùi Tranh, hân hạnh.” Dùng giọng nữ để nói chuyện có hơi chút khó.

Thấy cậu không thoải mái khi nói chuyện với người nhà họ Trương, hắn liền chào hỏi vài câu, ôm cậu đi phòng nghỉ.

“Đã chuẩn bị sẵn đồ nam cho cậu thay ra rồi, chịu khó một chút nữa thôi. Mà Bùi Tranh là tên của ông cậu mà? Giả danh ông ấy cũng được à?” Hắn hôn trán Bùi Ôn Hạ một ngụm, vừa thỏa thê vừa vui vẻ. Được độc chiếm cậu cả ngày, không vui mới là lạ.

Bùi mỹ nhân rất muốn phản bác: “…” Mình dùng tên cũ của mình mà cũng không được?

“Diệp thiếu, đã lâu không gặp nha!”

Bọn họ vừa muốn đi lên cầu thang dẫn đến phòng nghỉ, nửa đường đã bị chặn lại. Người tới cũng rất quen mắt, đúng là Tô Nghiên và kim chủ mới của cô ta, thiếu gia nhà họ Dương, cũng là con trai của vị đã cướp H.V Entertainment của ba Đường Hiểu Vi, Dương Lễ.

Gã cười ha hả, đánh giá Bùi Ôn Hạ từ trên xuống: “Không giới thiệu cho tôi vị bên cạnh một chút sao?” Hơi phẳng nhưng những cái khác đều hoàn mỹ.

Dương Lễ lớn lứa hơn bọn họ một hai tuổi, tự cho là mình đẳng cấp, hiện tại đang ngồi trên ghế giám đốc của giải trí Dương thị. Gã ta nam nữ gì đều ăn, kể từ lúc làm giám đốc, minh tinh ca sĩ tân nhân, có chút nhan sắc bị gã nhìn trúng, số phận chỉ có 2 đường, một là bị phong sát, hai là bị quy tắc ngầm.

Đường Hiểu Vi biết thế nào Dương Lễ cũng sẽ đến làm phiền, anh hoặc là các thành viên trong SHEEN, cho nên đã chờ sẵn ở nơi này.

“Anh Hiểu Vi, em lên lầu trước.” Diệp Lạc Dương thẳng tính lại xốc nổi, không làm lại cáo già như Dương Lễ. Hắn vừa mới cho Trương gia một vố, bây giờ phải gọi điện về thông báo gia đình.

Đường Hiểu Vi gật đầu, thế vai của Diệp Lạc Dương, đưa tay ôm lấy Bùi Ôn Hạ, cảnh cáo: “Người này là của tôi, anh động vào thử mà xem.”

Bùi Ôn Hạ đã biết con cừu đơn thuần nhà mình có hai mặt, lúc anh bảo vệ cậu, giương nanh vuốt với người khác, rất đáng yêu. Làm cậu càng thích hơn.

Dương Lễ có nhắm trúng Bùi Ôn Hạ là thật, nhưng gã không ngu tới nổi làm lộ liễu để bị bắt chẹt. Gã đưa mắt nhìn sang Tô Nghiên, chuyện này chỉ có phụ nữ đấu với phụ nữ là thích hợp nhất.

Tô Nghiên hiểu ý, nhàn nhạt nhìn Bùi Ôn Hạ: “Tôi là Tô Nghiên, trên phương diện nghệ thuật có một số nghiên cứu, không biết chúng ta có thể giao lưu một chút với nhau được hay không?”

Cô ta đang nói với cậu nhưng ánh mắt cứ nhìn lên Đường Hiểu Vi, cũng đủ biết dã tâm lớn cỡ nào. Bò giường Tần Thiệu Huy, gã ngã ngựa lại bò giường Dương Lễ, vậy mà dưới mí mắt của Dương Lễ dám cố ý dụ dỗ Đường Hiểu Vi. Một Đường Hiểu Vi có thể so với ba tên như Dương Lễ, muốn bỏ qua cái đùi vàng của anh cũng khó.

Bùi Ôn Hạ khó chịu nha, lập tức bước ra, che Đường Hiểu Vi ở phía sau, nhướng mày: “Được chứ, giao lưu thì giao lưu. Sau này trước khi muốn nhìn người khác, lau mắt cho sạch sẽ chút, toàn là tâm tư dơ bẩn.”

“…”

Tô Nghiên bị vạch trần tâm tư, lườm nguýt cậu như muốn ăn tươi nuốt sống. Cô ta quen thói muốn gì được nấy, đàn ông quỳ gối dưới váy, ánh mắt trần trụi tham vọng cũng không ai dám nói gì.

Đường Hiểu Vi đứng ở đằng sau lưng, đỏ mặt ngại ngùng, nếu không phải hiện tại đang có người khác, anh thật muốn nhào lên ôm cậu hôn một cái.

Ôn Hạ ngầu bá cháy luôn, anh thích chết đi được, muốn nhốt cậu vào lồng vàng anh vừa mới đặt làm xong.

Dương Lễ làm tư thế mời với Đường Hiểu Vi, cười khoe mẽ: “Nghiên Nghiên cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông đấy nhé, nhắc nhở tiểu tình nhi của cậu chút đi, đừng làm con gái người ta mất mặt xấu hổ.”

Đường Hiểu Vi hừ một tiếng, khinh thường: “Tô Nghiên? Con hát đó à? Mà gọi con hát thì có hơi mất giá của con hát, cô ta hát còn tệ hơn cả con hát. Ai mất mặt còn chưa biết đâu.”

“Còn nữa, em ấy không phải tình nhân, là vợ chưa cưới của tôi.”

“…” Cũng có ngày gã được móm cơm chó.