Bùi Ôn Hạ như hoàng tử từ trong truyện cổ tích bước ra ngoài, khoác lên mình bộ vest trắng điểm thêm vài đường may màu bạc lấp lánh, tóc cũng được chải gọn vuốt qua một bên để lộ nửa vầng trán.
Rất đẹp, thanh lịch và tỏa sáng.
“Chuyện giải nghệ, tôi không đồng ý.”
Cậu phải giữ lời hứa với nguyên chủ, trở thành Idol hàng đầu. Nhưng bây giờ nó không còn là nghĩa vụ cần phải hoàn thành nữa, cậu cũng thích làm thần tượng. Cảm giác được đứng trên sân khấu cùng mọi người, thật sự rất tuyệt, cậu không muốn từ bỏ.
Mộ Lăng Thần nắm lấy đôi tay của Bùi Ôn Hạ, nhẹ nhàng nói: “Bọn anh không ép em hiện tại phải giải nghệ ngay, nhưng, bọn anh lo cho sức khỏe của em nhiều lắm. Chỉ khi nào em khỏe mạnh thì anh mới an lòng được.” Hai năm trước, cũng vào khoảng thời gian này, cậu nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, ngày nào bọn họ cũng đến thăm nhưng mãi mà cậu không tỉnh. Bác sĩ còn nói, tình huống xấu nhất có thể thành người thực vật cả đời.
Không hiểu sao cậu lại cho anh cảm giác rất bất an, giống như tùy thời sẽ biến mất. Anh thích Bùi Ôn Hạ ở hiện tại hơn, không thích cậu của quá khứ, thật kì lạ nhưng đó là sự thật. Nếu cậu nhớ lại những chuyện trước khi bị mất trí nhớ, trở thành con người cũ, anh không chắc sẽ còn yêu cậu như bây giờ hay không.
Không biết chỉ mình anh có suy nghĩ này hay không nữa.
Bùi Ôn Hạ nhìn những gương mặt vì lo lắng cho mình mà sốt ruột hết cả lên, không nhịn được cười. So với nguyên chủ, cậu yêu cuộc sống bây giờ hơn, yêu quý sinh mệnh được cho mượn này.
“Nếu lo lắng, tại sao các anh không cùng em đi đến cùng? Khoảng vài năm nữa thôi…” Đến khi cậu đã nỗ lực hết khả năng.
Cậu biết Idol là nghề sẽ không làm được lâu, lịch trình nhiều, luyện tập cũng nhiều, đi lưu diễn khắp nơi, ngày đêm đảo lộn. Mộ Lăng Thần và mọi người, kể cả Kỳ Ân đều đã lên kế hoạch chuyển hình, người thì làm nhạc sĩ, người thì làm ca sĩ, diễn viên, người thì kế nghiệp gia đình.
Bùi Ôn Hạ muốn phấn đấu vài năm nữa, đến khi cơ thể mệt mỏi không thể chịu được nữa, để mọi người cảm thấy cậu xứng đôi với các anh ấy. Tin đồn thất thiệt lúc trước cậu cũng nhìn qua, đa số đều nói cậu ăn ké danh tiếng, giả Gay bám víu vào Mộ Lăng Thần bọn họ cho nên mới nhanh hot.
Cậu muốn trở nên “Xứng” với những người giỏi giang đang thích mình.
Năm người nhìn cậu nghiêm túc nói vậy, cũng lưỡng lự. Bọn họ sẽ không dùng lý do như “Muốn tốt cho em” để cậu mất đi quyền lựa chọn, làm cậu tổn thương.
Diệp Lạc Dương giơ một bàn tay lên, bật chế độ gà mái già: “5 năm, nếu cậu không thể làm idol nổi danh nhất nước, thì cũng không được mè nheo mà xin thêm thời gian nữa, ngoan ngoãn về hưu rồi làm Diệp phu nhân cho tôi. Bàn chuyện cưới hỏi rồi sau khi kết hôn thì chúng ta mỗi tháng đi nghỉ dưỡng một lần…”
“…” Sao cứ chấp nhất với thân phận Diệp phu nhân thế?
Tần Sở Hàn phản đối: “5 năm có hơi lâu, 2 năm thôi ạ. Anh, 2 năm đã là một thời gian dài cho anh và fans rồi. Thời gian còn lại, anh nên dành cho bọn em.” Bùi Ôn Hạ 2 năm nữa vừa tròn 20, độ này thì cưới là hợp lý.
“…” Em út kiệm lời đâu?
Đường Hiểu Vi ngập ngừng quan tâm: “Anh, anh thì, sao cũng được. Nhưng, nhưng sau này em tham gia hoạt động gì cũng phải báo với anh, anh cùng em tham gia, chăm sóc em. Ôn Hạ à, tụi anh không thể không có em…”
“Ôn Hạ, đừng để bị đau nữa!”
“Anh, khi mệt mỏi hãy luôn dựa vào em đây này.”
“Bùi Ôn Hạ, nghe lọt lỗ tai chữ nào chưa? Biết bọn tôi quan tâm thì tỏ ra ngoan ngoãn đáng yêu chút đi.”
Bùi Ôn Hạ rung động lắm, cảm động đến nổi tim như bị nhéo đau, nói không nên lời, nghèn nghẹn trong cổ họng.
Cậu thích lắm.
Kỳ Ân rất muốn phát biểu đôi lời, nhưng nhìn trường hợp này, cậu ta chỉ lặng lẽ cúi đầu. Cậu ta lấy tư cách gì mà can thiệp vào sự nghiệp của Bùi Ôn Hạ chứ.
Có người vỗ nhẹ vào vai cậu ta một cái, khiến cho cậu ta bất ngờ, ngẩng đầu lên.
Bùi Ôn Hạ ngại ngùng nói: “Cậu cũng là một thành viên trong nhóm…Ý tôi là tôi cũng muốn nghe ý kiến của cậu. Khoảng thời gian qua, cậu cũng làm bạn bên cạnh tôi rất nhiều lần. Tuy cậu xấu tính nhưng tôi không ghét…”
Cậu càng nghe càng cảm thấy mình nói chuyện rất giống tỏ tình cho nên im miệng, ngượng ngùng. Không phải là cậu có tình cảm với Kỳ Ân, chỉ là cậu không thể bỏ qua được, Kỳ Ân giống y hệt cậu của kiếp trước. Cô đơn, lẻ loi, bạo lực và thiếu thốn tình thương.
Kỳ Ân được cưng mà hoảng hốt, ngây người ra: “A, em, em thì, tôn trọng quyết định của anh, anh Bùi. Nhưng mà, anh có hứng thú làm Kỳ phu nhân không? Hay anh muốn em làm Bùi phu nhân cũng được!”
“…” Cậu không nên hỏi gì hết, cậu sai rồi.
Mộ Lăng Thần thấy mọi người chưa chi đã bị Bùi Ôn Hạ thuyết phục, rõ ràng là khuyên nhủ cậu giải nghệ kết quả lại thành quy hoạch nhân sinh thế này, bất đắc dĩ cười cười.