Các thành viên của SHEEN tách ra thu âm riêng biệt với nhau, mỗi người thể hiện một đoạn.
Quá trình thu âm không có gì khó khăn chỉ là hơi tốn thời gian, vì Ninh Thanh rất kĩ tính, nghe không hoàn hảo một đoạn nào đó liền kêu hát lại lần nữa.
Bùi Ôn Hạ không trải qua chuyên nghiệp dạy hát bài bản, cho nên tốn thời gian hơi lâu một chút, nhưng vẫn hoàn mỹ, cậu còn được phân hát một đoạn với tone nữ.
Bận rộn tới trưa cuối cùng cũng hoàn thành.
Phụ trách thu âm gật đầu: “Bây giờ chỉnh mix nữa là xong, mấy đứa vất vả rồi, tan làm.”
Mộ Lăng Thần nhanh chóng bắt tay với đối tác, nở nụ cười thương nghiệp nhưng không quá giả: “Tụi em cũng rất vui được làm việc với bên anh, nếu sau này có thu âm bài hát tụi em sẽ tìm đến…”
Thu âm rất thích câu này của anh, ai không biết Mộ Lăng Thần có tài năng viết nhạc, có câu này của anh studio bọn họ không sợ không hot, lập thức nồng nhiệt mời cả đám ăn trưa.
Lâm Trì lúc này nhận được điện thoại khẩn, chạy tới: “Lăng Thần, Hiểu Vi, Lạc Dương và Sở Hàn, ra đây anh có chuyện này cần nói.”
Bốn người trong lòng có suy đoán, mượn phòng nghỉ của Studio bàn bạc. Chắc là chuyện gấp bên giải trí H.V.
Mộ Lăng Thần dặn dò: “Ôn Hạ, em ngồi ở phòng chờ hoặc là xuống cafe bên dưới ngồi đợi bọn anh, không được chạy lung tung đâu nhé, ở đây nhiều bắt cóc lắm. Kỳ Ân, nhờ em trông em ấy.”
Kỳ Ân vừa lột vỏ kẹo ra vừa mềm giọng đáp ứng: “Em sẽ chăm anh Bùi thật kĩ, các anh yên tâm!”
Anh không yên tâm quay đầu đi: “…” Cũng không cần nhấn mạnh như vậy.
“Khụ khụ…” Bùi Ôn Hạ hôm qua lại thức khuya thưởng nhạc, cửa sổ cũng quên đóng, gió lạnh lùa cả đêm, cố gắng lắm mới không để giọng khàn khàn khi thu âm. Cậu có chút hối hận vì đã chọn phòng có cửa sổ.
Kỳ Ân nhướn mày, ấn thang máy: “Anh Bùi, đi cafe ngồi đợi thôi.” Ngu ngốc bị cảm rồi?
Cậu gật đầu, mang khẩu trang vào, nếu mà mình bị cảm thật, lây cho các anh ấy thì không tốt, bước chân vào thang máy.
Tòa building 20 tầng này ngoài Studio ra còn có rất nhiều văn phòng khác, như cafe ở tầng 4, tiệm bánh ở tầng 6, còn lại đều là tầng công ty của Lạc gia.
Tầng 4.
Kỳ Ân dẫn đầu bước ra thang máy, vươn vai: “Anh Bùi, bên này.” Cậu ta phong độ mở cửa cho cả hai.
Bùi Ôn Hạ bước vào trong, kéo chặt áo khoác, bên trong này đang bật máy lạnh làm cậu có chút không thích ứng, đánh cái rùng mình.
Kỳ Ân bước đến quầy order, cười ngọt thế nào cũng thấy có mùi gian manh: “Anh uống trà đá hay nước có ga nè?”
“Ơ, Kỳ Ân đây mà? A, trùng hợp quá ta!” Đứng bên quầy order còn có hai người khác nữa, hai nam, một người trong đó có chút quen mắt.
Kỳ Ân trưng ra khuôn mặt đáng yêu vô hại, ngạc nhiên nhìn: “Anh Lương và anh Yến đây mà, có duyên ghê luôn á!”
Lương Thanh và Yến Tử Minh của Chosen Ones, cặp đôi vàng đầy tài năng của nhóm, fans CP nhiều vô số. Nhưng vì nguyên chủ nhảy vào phá đám, bị không ít fans CP biến thành Antifans chửi bới.
Yến Tử Minh nghiêng đầu: “Bùi Ôn Hạ.”
Bùi Ôn Hạ chậm chạp vài giây mới đáp lại: “Đàn anh Yến Tử Minh, chào.”
Yến Tử Minh: “…Ừ.” Quái lạ, chẳng lẽ cậu ta đổi tính thật?
Lương Thanh quàng vai Yến Tử Minh cười cười nhìn cậu: “Chào em nha, lâu rồi không gặp, chúc mừng em debut.”
Cậu có chút lúng túng đáp lại, quay sang nhìn Kỳ Ân, nhỏ giọng nói khe khẽ với cậu ta: “Người đó, là ai vậy?”
Kỳ Ân ngây người trong chốc lát, cậu ta biết đồ ngốc này đẹp, nhưng lông mi dài, miệng cũng nhỏ, còn đẹp hơn nữ minh tinh được cho là đẹp nhất cậu ta từng hẹn hò chơi chơi. Mị lực của đồ ngốc?
Bùi Ôn Hạ khó hiểu: “Kỳ Ân?”
Kỳ Ân chớp mắt, vỗ vai cậu vài cái, cười trong sáng: “Mấy anh chắc không hay xem tin tức, anh Bùi của em bị tai nạn, mất trí nhớ từ lâu rồi.” Cũng sắp gần 1 năm rồi mà không cập nhật tin tức, cậu ta ở nước ngoài cũng nghe tin. Mấy thằng chậm tiêu giả đò cái gì.
Lương Thanh tỏ vẻ kinh ngạc: “Thiệt luôn? Anh tưởng không nghiêm trọng lắm. Nhưng mà em Bùi nhớ không ha, hồi đó em nói em thích Minh nhất, ngày nào cũng dính lấy cậu ta. Có ấn tượng gì không?”
Yến Tử Minh bị lật lại những ngày tháng không vui nhíu mày: “Thanh.”
Lương Thanh cười giễu cợt: “Mình chỉ nói chuyện với em nó chút mà, hồi xưa 2 người còn dính nhau hơn người trong nhóm. Em Bùi còn nói thích nhất anh Minh còn gì? Bây giờ còn thích không ta?”
Bùi Ôn Hạ không nghe ra anh ta đang châm chọc mỉa mai, nhưng cách nói chuyện cậu cũng không thích: “Thích nhất? Tôi thích Kỳ Ân hơn anh ta nhiều.” Ở đây cậu chỉ quen thuộc mỗi Kỳ Ân.
“…”
Kỳ Ân giật mình, nheo mắt. Tất nhiên là cậu ta biết cậu không phải nói đến kiểu thích kia, nhưng vẫn có cảm giác.
Lương Thanh câm như hến, không biết phản bác lại kiểu gì, may mà nhân viên đã làm xong cà phê, đánh gãy không khí nặng nề này.
Yến Tử Minh không hiểu sao có chút trống vắng khó chịu trong lòng.