Bùi Ôn Hạ ngồi một cục, nghiêm túc nhìn 4 người còn lại luyện nhảy. Động tác nhanh nhẹn nhưng phải đẹp mắt theo nhịp điệu của bài hát.
Nói thật là khái niệm về Idol của cậu chỉ dừng lại ở mức biết đến mà thôi, cậu từng xem qua K-pop một lần, hình như lâu rồi. Nhưng khi tìm hiểu qua rồi mới biết, thần tượng, thật sự rất khác so với diễn viên hay ca sĩ.
Cuộc sống trước kia của Bùi Tranh chỉ có ăn, ngủ, đánh nhau, phục vụ ông chủ, thời gian còn lại phải luyện cách đấu, luyện bắn súng, sống dưới ngầm. Không biết lần cuối cùng cậu xem chương trình tivi là lúc nào.
Bùi Tranh phải mạnh, bắt buộc phải cường đại, nếu không sẽ bị xóa sổ. Một đứa mồ côi vô dụng không ai sẽ cần, cậu phải thể hiện được bản lĩnh của bản thân để kiếm miếng ăn, có chỗ ngã đầu. Bùi Tranh đã là quá khứ, nhưng cậu vẫn chưa thể quên được cái tên này.
"...Hạ, Ôn Hạ ơi!"
Bùi Ôn Hạ giật mình, ngước mắt nhìn Đường Hiểu Vi đang lo âu nhìn mình, thần kinh căng thẳng lập tức thả lỏng: "...Anh gọi tôi?"
Đường Hiểu Vi cầm lên chiếc khăn tay, lau mồ hôi cho cậu: "Sao em đổ mồ hôi nhiều vậy, ổn không? Nếu, nếu mệt thì dời qua ngày mai lại tập nha?"
Bùi Ôn Hạ cầm lấy khăn tay, tự lau: "Chắc tại trời nóng...Cảm ơn, tôi giặt sạch sẽ trả lại anh." Sống trong cái lạnh quen rồi, được người khác ấm áp quan tâm, cậu có chút không thói quen.
Đường Hiểu Vi ngại ngùng xua tay, cầm lại cái khăn: "K-Không cần đâu, anh tự, tự mình giặt là đ-được."
Bùi Ôn Hạ sao cũng được hết, gật đầu: "Cảm ơn."
Đường Hiểu Vi ngồi xuống bên cạnh cậu: "Mấy động tác vừa rồi, em đã thuộc hết chưa?" Cậu trả lời: "Thuộc, khá đơn giản." Động tác tay chân nhanh nhẹn là sở trường của dân tập võ mà.
Đường Hiểu Vi ấp a ấp úng, anh đến đây là để hướng dẫn cậu, nhưng cậu lại biết hết trơn rồi: "Nếu, nếu có không rõ chỗ nào thì x-xin hãy hỏi anh!"
Bùi Ôn Hạ nhìn cái đầu vàng hoe càng cúi càng thấp, nhịn không được xoa xoa vài cái: "Tôi biết rồi, cừu con." Làm gì mà nói chuyện trịnh trọng ghê. Xét về độ vô hại, không ai thắng qua Đường Hiểu Vi, không biết anh ta lớn lên trong môi trường thế nào nữa.
Đường Hiểu Vi nóng mặt, bị cậu gọi là cừu con, không hiểu sao có chút thẹn thùng, lấy tay che mặt. Ôn Hạ ngầu ghê.
Bùi Ôn Hạ: "??" Hoa mắc cỡ hay gì?
"Ôn Hạ, Hiểu Vi, đi ăn trưa thôi!" Mộ Lăng Thần vẫy tay với ca hai.
Đồ ăn thức uống của cả bọn đều phải được quản lý chặt chẽ, là người của công chúng, phải chú ý bảo trì dáng vóc, không được để thừa cân.
Bùi Ôn Hạ không có kén ăn cũng không có đặc biệt thích cái gì, cơm trắng nước tương cậu còn xơi được. Bữa trưa ở công ty phong phú hơn nhiều, mỗi nhóm còn được nhận một đĩa tráng miệng.
Ngoài các nhóm đã debut thành công ra, còn có các thực tập sinh đến nhà ăn ăn cơm, bọn họ đều đang cố gắng tranh giành một suất ra mắt cho mình.
Cạch.
Tần Sở Hàn đặt đĩa cơm xuống, cúi đầu nhìn cậu: "Có phiền không nếu em ngồi đây ạ?"
Bùi Ôn Hạ đang lùa cơm, nghe vậy xê dịch qua, đầu cũng không nâng: "Tự nhiên đi, ghế cũng không phải tôi mua."
Tần Sở Hàn ngồi xuống, bắt đầu dùng bữa: "...Vâng." Từ lúc nào Bùi Ôn Hạ có thể nói chuyện hiên ngang với hắn?
Bùi Ôn Hạ không tiếp xúc nhiều với cậu em út này, kể từ lúc xuất viện, đây là lần đầu tiên hắn mở mồm nói chuyện với cậu, cậu cũng phải đáp lại gì đó: "Trần Sở Hoa, năm nay bao lớn rồi?"
Tần Sở Hàn: "??" Trần Sở Hoa là ai vậy?
Cậu đang chờ phản hồi tích cực từ em út, không nghe được câu trả lời, sợ hắn không nghe rõ, lặp lại lần nữa. Cậu thầm đoán, em út này đi theo hình tượng lạnh lùng do công ty sắp đặt, hay là tính cách thật sự lạnh lùng vô cảm đây.
Tần Sở Hàn lúc này mới ngộ ra cậu đang nói chuyện với mình, lạnh nhạt sửa đúng: "Em là Tần Sở Hàn, năm nay 15."
Bùi Ôn Hạ lau miệng, bưng mâm đứng lên: "Tôi ăn xong rồi, lát gặp ở sân tập."
Tần Sở Hàn sầm mặt: "..." Hắn bị coi thường?
Mộ Lăng Thần và ba thành viên còn lại vừa đi lấy cơm về, thấy Tần Sở Hàn cô đơn ngồi, khó hiểu: "Ôn Hạ đâu?"
Tần Sở Hàn trong nháy mắt trở về làm em út kiệm lời, chỉ về phía cửa ra nhà ăn: "...Anh ấy vừa ăn xong, đi tập rồi."
"..." Ăn gì mà nhanh vậy?
Nhà vệ sinh.
Bùi Ôn Hạ vốc lên một nhúm nước lạnh rửa mặt, xé một miếng giấy lau mặt, nhìn mình trong gương.
Người trong gương có đường nét rất xinh đẹp nhã nhặn, nhưng có lẽ là vì còn suy yếu nên nhìn có chút nhu nhược mềm mại, gương mặt thì hốc hác trắng bệch. Về phần sức mạnh thì, quá yếu.
"..." Cậu phải chăm chỉ luyện tập cơ bắp từ bây giờ thôi, để đề phòng bất trắc.
To to tò te tí tò te!
Bộp!
Bùi Ôn Hạ thò tay mò điện thoại trong túi quần, sơ ý làm rớt điện thoại xuống sàn, làm nó lăn vài vòng: "...Chết bà." Mới thay cái mới xong!
Cộp cộp.
"Điện thoại của anh." Điện thoại lăn đến bên chân Tần Sở Hàn vừa mới bước tới. Hắn cúi người nhặt lên, đưa tận tay cậu. Sao hắn không biết Bùi Ôn Hạ còn có một mặt ngu ngốc như vậy chứ.
Bùi Ôn Hạ tiếp nhận, màn hình bể nát nhưng may mà còn dùng được: "Cảm ơn."
Cậu mở nhật ký cuộc gọi ra xem, đều là cùng một số bị gọi nhỡ 99+ lần, nhíu mày.