Tin Đồn

Chương 23



Tịch Dữ Phong kéo Giang Nhược vào lòng, anh cẩn thận dè chừng nhằm tránh cái chân bị thương của cậu, hành động không hề phù hợp với tính tình anh.

***

Bốn rưỡi sáng, chân trời hửng lên tia nắng ấm áp.

Giang Nhược nghiêng người nằm trên giường, bụng ngón tay xoa nhẹ khóe mắt, định bụng che đậy dấu vết nào đó.

Dù đầu óc mơ màng thì tai cậu vẫn luôn dựng thẳng, nghe tiếng Tịch Dữ Phong đi lại trong phòng, còn cả tiếng nước vọng ra từ nhà vệ sinh.

Một lát sau, tiếng bước chân lại tới gần, Giang Nhược vội vàng nhắm tịt mắt, cảm thấy có bàn tay chạm vào trán mình, dừng vài giây rồi nhấc ra.

Kế đó cậu nghe được tiếng nhấc chìa khóa trên mặt bàn.

Giang Nhược không nhịn nổi cất giọng: "Anh phải đi à?"

Tịch Dữ Phong đứng ở cửa: "Ừ, đi đây."

Giang Nhược vùi nửa đầu vào trong chăn nên không nhìn thấy biểu cảm của anh.

Cậu nói lí nhí: "Ò, thế anh đi đi."

Giang Nhược lại mở mắt, nghe thấy tiếng quẹt thẻ mở cửa.

Chậm rì rì xoay người sang, đập vào mắt là bóng hình sơ mi trắng quần tây đen quen thuộc, Giang Nhược lơ mơ lầu bầu: "Không phải anh bận lắm sao?"

Tịch Dữ Phong không để ý.

"Anh quay lại xem em... sống hay chết hả?"

Tịch Dữ Phong thở dài, đi đến cạnh giường: "Cái miệng em."

Anh không hề quở trách mà toàn là nuông chiều.

Khiến Giang Nhược cảm thấy đáy lòng êm dịu và cũng run sợ, nhưng mong giấc mơ này kéo dài thêm chút nữa.

Trong "mơ" không cần kìm nén, cậu thò tay ra khỏi chăn, vươn về phía Tịch Dữ Phong: "Cái miệng này của em có nhiều công dụng mà."

Ăn đồ ăn ngon, nói "anh đừng đi", và còn... hôn anh.

Tựa như không cần cậu nói cũng hiểu rõ, Tịch Dữ Phong nắm lấy bàn tay thò ra của Giang Nhược, tay khác lại giơ lên xoa mái tóc m3m mại của cậu.

Lần này anh không thử nhiệt độ cơ thể mà đơn thuần là vỗ về, lúc mở lời, sự u ám trước kia cũng bớt hẳn: "Ngủ đi, có gì mai hẵng nói."

Sau đó cậu ngủ đến tận khi mặt trời treo cao.

Trời quang mây tạnh, vừa kéo rèm cửa sổ là ánh nắng thi nhau ùa vào. Giang Nhược lúng ta lúng túng tìm giày xỏ, nghe Tịch Dữ Phong bảo đã xin đoàn phim cho cậu nghỉ thì ngẩn ngơ.

"Xin nghỉ ạ... nghỉ bao lâu?"

"Ba ngày."

"Quay phim phải làm sao? Em còn mấy cảnh nữa cơ."

"Để sau, mọi người quay cảnh khác trước."

"Thế... thế em làm gì trong ba ngày?"

Câu này rõ là hỏi thừa mà Tịch Dữ Phong vẫn trả lời: "Nghỉ ngơi."

Nhưng Giang Nhược nhàn nhã không chịu được, còn mỗi cái chân lành lặn cũng phải nhảy tới nhảy lui trong phòng, nhìn Tịch Dữ Phong dán mắt vào màn hình máy tính lại càng có thấy bản thân ăn không ngồi rồi.

Giang Nhược tìm câu hỏi: "Thế ba ngày tới anh làm gì?"

Tịch Dữ Phong nhìn cậu, hờ hững đáp: "Tôi cũng nghỉ ngơi."

Buổi trưa tiểu Thẩm đến một chuyến.

Giang Nhược ra mở cửa, thừa dịp Tịch Dữ Phong chợp mắt trong phòng bèn hỏi tiểu Thẩm rốt cuộc chuyện đêm qua là sao. Tiểu Thẩm thành thực khai báo: "Anh bị thương tôi thực sự không thể yên tâm được, đành nói với trợ lý Thi."

Giang Nhược ra chiều "quả nhiên như thế", lại hỏi báo với trợ lý Thi bao giờ, tiểu Thẩm đáp lúc hơn hai giờ sáng.

Sau khi xác nhận sắp xếp công việc bên phía đoàn phim, Giang Nhược trưng ra bộ mặt hung thần ác nghiệt: "Không phải bảo là nghe lời tôi sao? Kêu cô đừng kể mà cô cứ thích tiền trảm hậu tấu!"

Tiểu Thẩm tự biết mình đuối lý, cúi đầu nói: "Nhưng anh không chịu đi bệnh viện, nhỡ đâu có mệnh hệ gì..."

Cô chỉ lo cho sức khỏe của Giang Nhược.

Vốn dĩ Giang Nhược cũng không giận, song vẫn phải nhắc nhở.

"Cô báo trợ lý Thi cũng vô ích." Cậu nhún vai: "Dù Tổng giám đốc Tịch đến thì tôi cũng không tài nào đi bệnh viện, e rằng trên đời này người có thể quản tôi còn chưa ra đời đâu."

Nói xong lại phát hiện ánh mắt tiểu Thẩm có vẻ tránh né, Giang Nhược bỗng lạnh sống lưng, ngoảnh đầu nhìn.

Ở phía sau cách vài bước chân, Tịch Dữ Phong đang đút tay vào túi và nhìn cậu bằng vẻ mặt vô cảm, có điều khóe miệng nhếch lên hệt như đang nói: À, vậy hả?

Suốt nửa buổi chiều Giang Nhược đều im như thóc.

Cậu xử lý hết đống đồ ăn tiểu Thẩm mang tới, uống thuốc tiêu viêm theo hướng dẫn sử dụng, kế đó mở thuốc mỡ tự bôi cho mình.

Cơn sốt đến nhanh mà đi cũng nhanh, hiện giờ Giang Nhược đã lấy lại sức, quá trình bôi thuốc giống như hoàn thành một loạt động tác thể thao, thực hiện mấy động tác có độ khó cao không phải ai cũng làm được, ví dụ gập lưng vặn eo xoay tay 360 độ... trôi chảy mượt mà, phô bày toàn bộ sức dẻo dai của cơ thể.

Bôi xong tinh thần thoải mái dễ chịu, ngẩng đầu bắt gặp Tịch Dữ Phong ở giường bên đang nhìn mình, Giang Nhược nhướng mày: "Em giỏi không?"

Tịch Dữ Phong không ừ chẳng hử.

"Anh muốn thử tư thế mới trên giường không?"

Đến khi Tịch Dữ Phong đứng dậy, Giang Nhược lại hãi: "Hay là thôi nhé, giường này bé tẹo không phát huy được, với cả em còn phải quay phim."

Hai tay cậu chống ga trải giường lùi ra sau nhưng vẫn bị Tịch Dữ Phong đè lên, nắm cổ chân gầy nhỏ.

Chân được nắm là chân không bị thương, anh khẽ khàng kéo người về lại mép giường, bấy giờ mới chuyển sang nắm cẳng chân, tay trái cầm thuốc mỡ, mở nắp, dùng ngón tay quẹt thuốc bôi lên mắt cá chân sưng tấy.

Giang Nhược ngớ người mãi mới nhớ ra ban nãy mình bôi mọi chỗ chỉ trừ cái chân bong gân.

Và rõ ràng Tịch Dữ Phong không có sở trường bôi thuốc cho người khác, thuốc mỡ dinh dính bôi chẳng đều, chỗ bị thương chưa bôi hết mà tay anh lại dính tùm lum.

Nhìn anh chau mày chặt hơn, Giang Nhược buồn cười, rụt chân đẩy anh ra: "Để em tự bôi..."

Nhưng Tịch Dữ Phong giữ cả tay lẫn chân cậu.

Động tác của anh hơi thô bạo, giọng cũng khàn khàn, ngoài câu "yên nào" Giang Nhược còn nghe thấy anh nói: "Em đừng ghẹo tôi."

Vì thế nửa buổi chiều còn lại, Giang Nhược càng im lặng hơn.

Cậu cầm quyển kịch bản đã giở nát bươm lên đọc, lặp đi lặp lại lời thoại đã thuộc làu làu.

Giang Nhược vẫn không quên phân tâm để ý tình hình giường bên cạnh. Tịch Dữ Phong ôm khư khư máy tính làm việc, thỉnh thoảng ra ngoài nghe điện thoại, lúc trở về mùi khói thuốc trên người nồng hơn.

Cơm tối vẫn do tiểu Thẩm mang lên. Phim trường lớn người qua kẻ lại, dù người trong giới biết rõ quan hệ của cả hai nhưng không nói ra, thì vì con đường phát triển trong tương lai của Giang Nhược, hành động khiêm tốn vẫn rất cần thiết.

Đồ ăn đặt giao từ nhà hàng Cha chaan teng hai người từng đến, tuy không tươi ngon nóng hổi được như ở quán nhưng cũng hơn hẳn cơm bình dân làm ẩu tại các tiệm cơm nhỏ xung quanh.

Song Giang Nhược ăn không ngon miệng, lại bắt đầu nhớ nhung mùi khói lửa ở quầy hàng ven đường.

Cậu cắn đũa nói với Tịch Dữ Phong: "Ngày kia bọn mình đi ăn đồ nướng được không?"

Trọng điểm mà Tịch Dữ Phong quan tâm: "Ngày kia?"

Giang Nhược tức khắc thay đổi ý định: "Thôi chẳng đi đâu, ăn vào lại béo."

Mặc dù gặp thì ít mà xa thì nhiều, song dường như cả hai đều thích nghi với kiểu sống chung trong mắt chỉ có người kia.

Trời tối dần, Giang Nhược bật chiếc máy chiếu cũ mua trên mạng cách đây không lâu, chọn một bộ điện ảnh để xem.

Hiện tại phải cảm ơn bức tường trắng tinh đơn giản của khách sạn, không cần màn chiếu cũng xem được ổn áp, ngay cả vết ố vàng trên tường cũng tăng thêm cảm giác cổ điển cũ kỹ cho thước phim.

Phim Giang Nhược chọn cũng rất hợp, lần này là "Kẻ đâm lén", xem năm phút đầu Tịch Dữ Phong đã cười, hỏi Giang Nhược có phải thích thể loại người giàu nghi kỵ chém giết lẫn nhau hay không.

Giang Nhược cực kỳ vô tội: "Em có biết người giàu bọn anh biết chơi vậy đâu?"

Manh mối lần này khó tìm hơn, Giang Nhược xem say sưa nhưng Tịch Dữ Phong lại tựa vào đầu giường ngủ mất.

Chắc chắn là vì đêm qua anh đã gần như thức trắng, tiểu Thẩm nói hai giờ hơn báo tin cho trợ lý Thi, hơn ba giờ Tịch Dữ Phong đến, Giang Nhược tính thời gian chênh lệch, ắt hẳn nhận được tin anh bèn qua đây luôn.

Giang Nhược giảm âm lượng phim, rón rén xuống giường, lôi chăn từ giường bên đắp cho Tịch Dữ Phong.

Thời điểm Tịch Dữ Phong tỉnh lại, phim vẫn đang chiếu.

Cô gái tóc đen trên khung hình nhìn di ảnh cụ già treo trên tường, tiếng kèn ác-mô-ni-ca vang lên, những người bị đuổi khỏi trang viên nhất loạt đờ đẫn ngẩng đầu nhìn.

Tịch Dữ Phong cựa quậy định rút cái tay cứng ngắc ra, nhưng ngước mắt lại thấy Giang Nhược nằm bò trên giường bên chỉ vào phim làm dấu "xuỵt" với mình.

Tịch Dữ Phong không nói gì nữa, xem cùng cậu đến tận lúc màn hình xuất hiện chữ trắng nền đen.

Hết phim, khi Giang Nhược biết Tịch Dữ Phong tỉnh giấc vì bị muỗi đốt mu bàn tay thì lập tức cảm thấy hơi bối rối.

"Chỗ này nhiều muỗi, bật điều hòa cũng không có tác dụng." Cậu đứng dậy tìm đồ, quay lưng về phía Tịch Dữ Phong lục vali: "Vừa nãy xem đến tình tiết quan trọng, em hơi hồi hộp mới... kéo tay anh."

Sau đó cứ nắm mãi không buông.

Lúc bôi dầu thơm [1] cho Tịch Dữ Phong, Giang Nhược thấy anh không vui, không xác định được là do anh ngủ dậy chưa hết cáu kỉnh hay tại nắm tay rịn mồ hôi mà tâm trạng khó chịu.

[1] Dầu thơm (花露水) công dụng chủ yếu là ngăn mùi, sát trùng, tiêu độc, loại trừ vết bẩn, tạo hương thơm...

Sau đó Tịch Dữ Phong lại không nhịn nổi, cất giọng hỏi: "Mùi gì đây?"

Hiếm khi anh để lộ cảm xúc khác ngoài lạnh nhạt, Giang Nhược thấy lạ lắm: "Mùi dầu thơm, anh chưa dùng bao giờ à?"

Tịch Dữ Phong mím môi không nói.

Giang Nhược hiểu ra anh chưa từng dùng, đây là lần đầu tiên.

Giang Nhược nghĩ người giàu có cách xua muỗi cao cấp hơn, chẳng tội gì để mình mẩy dính đầy mùi tinh dầu hăng hắc.

Ngoài ý muốn là điều này lại gợi lên tâm lý đùa nghịch của Giang Nhược, bôi tay cho Tịch Dữ Phong xong lại xối cái lọ như lọ đựng gia vị lên người anh.

Trước vẻ mặt cạn lời của Tịch Dữ Phong, Giang Nhược cười gập cả bụng: "Muỗi nơi này độc lắm, không bôi nhiều thì kiểu gì ngày mai cũng bị đốt sưng vù cho xem."

Nhưng Tịch Dữ Phong có mùi riêng biệt, cũng sẽ không dễ dàng dính lên người khác, bởi vậy trong thời gian nửa điếu thuốc, mùi dầu thơm rẻ tiền đã tản đi hết.

Giang Nhược tắm táp xong đi ra thì thấy Tịch Dữ Phong áo trắng quần đen nghiêng người dựa vào đầu giường, một chân gập, tay cầm thuốc gác trên đầu gối.

Trông anh hoàn toàn không giống người sẽ xuất hiện ở đây, mang đến cảm giác cao quý lạc quẻ với căn phòng cũ kỹ chật hẹp, từ lần trước anh ngủ lại tại phòng đôi khách sạn Giang Nhược đã nhận ra điều ấy.

Hoặc sớm hơn, từ lúc Giang Nhược hình dung anh là "hàng cao cấp" nhìn thấy nhưng không với tới được.

Có lẽ ở lâu trong không gian bốc hơi nóng, đã lâu Giang Nhược mới sinh lòng kích động mất tỉnh táo.

Cậu tiến bước, rút điếu thuốc trong tay Tịch Dữ Phong rồi đưa lên miệng mình, ngậm vào hít sâu một hơi, không hề bất ngờ lại bị sặc.

Đối diện đôi mắt ngậm ý cười của Tịch Dữ Phong, lạ cái là Giang Nhược không hề ngượng ngùng. Cậu ho nhẹ, trả điếu thuốc về: "Anh dạy em hút đi."

Cậu đứng cạnh giường, sống lưng thẳng tắp, hơi ngước mặt nhìn xuống từ phía trên, hàng mi dày toả bóng mờ.

Ánh trăng sáng ngời phủ trên người cậu.

Khiến Tịch Dữ Phong nhớ đến đêm đầu xuân hôm ấy, có người giật điếu thuốc đã châm lửa từ tay anh nhưng ngoảnh đi lại ném vào thùng rác.

Cũng ngang ngược.

Cũng đẹp đến hớp hồn.

Vì thế trước khi bắt đầu dạy học, nụ hôn sâu và dài trở thành thù lao ứng trước.

Tịch Dữ Phong kéo Giang Nhược vào lòng, anh cẩn thận dè chừng nhằm tránh cái chân bị thương của cậu, hành động không hề phù hợp với tính tình anh.

Môi lu0i dây du4 như thiếu ô xi.

Lúc tách ra ánh mắt Giang Nhược rời rạc, hơi thở cũng rối loạn.

Dáng vẻ mờ mịt dường như lấy lòng Tịch Dữ Phong, anh nâng cằm Giang Nhược, tầm mắt lưu luyến trên xương quai xanh rõ nét dưới hõm cổ, cùng với nơi sâu hơn đương phập phồng theo từng nhịp hô hấp.

Giọng anh nhẹ nhàng, xen chút bất đắc dĩ: "Đã bảo em đừng ghẹo tôi mà."