Tin Đồn

Chương 4: Ai chơi ai



Dịch: Voi Còi || Chỉnh sửa: Rùa

======

Ngày hôm sau là một ngày trời nắng đẹp.

Mùa đông Phong Thành năm nay phá lệ kéo dài hơn những năm trước, kỳ nghỉ tết đã qua hơn nửa tháng nhưng nhiệt độ vẫn không tăng lên được bao nhiêu. Mấy khi mới được một hôm trời nắng như hôm nay, cứ tưởng là sẽ ấm lên được một chút nhưng cuối cùng không khí vẫn lạnh buốt.

Bước ra từ Cẩm Uyển, bác Lưu tài xế đã đậu xe chờ sẵn. Tịch Phong Dư lên xe, muốn đi về nhà ở khu phía Nam thành phố.

Trên đường về, Tịch Vọng Trần gọi điện thoại tới nhưng Tịch Dư Phong không nghe máy. Chuông điện thoại cứ gấp gáp reo liên tục. Vì uống say đau đầu nên anh định ấn nút tắt máy, nhưng lúc nhìn thấy trên màn hình điện thoại hiện lên cái tên Mạnh Triều, Tịch Dư Phong liền nghe máy.

"Dạ cho hỏi Tịch tổng có biết bây giờ là mấy giờ rồi hay không ạ?"

"Sao?"

"Sao?" Mạnh Triều cao giọng nói: "Gần mười giờ rồi, có phải ngài quên mất hôm nay chúng ta có hẹn không ạ?"

Tịch Dư Phong đã quá quen thuộc với thói quen gào vào mặt người khác của bạn mình: "Có việc đột xuất."

Mạnh Triều trong đầu nhảy số rất nhanh: "Đừng nói em trai yêu quý của ngài lại giở trò phá rối gì nữa hả?"

Tịch Dư Phong nghe hai từ 'em trai' thấy không quen tai lắm nhưng cũng qua loa ừ một tiếng.

"Nó lại làm gì? Lại dắt mày đi uống rượu, hay lại bao gái dùm mày?"

"Nó đem người lên giường cho tao."

"...!!!"

Cho dù bây giờ không nhìn thấy mặt Mạnh Triều nhưng Tịch Dư Phong cũng có thể đoán được tên đó đang khiếp sợ đến mức nào.

Cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, Mạnh Triều dường như đã đoán trước được chuyện này: "Hai mẹ con nhà đó rốt cuộc vẫn muốn làm cái chuyện này..."

Tịch Dư Phong không muốn nói quá nhiều về chuyện này, anh chỉ nói bây giờ muốn về nhà, dời giờ hẹn lại sang buổi chiều.

Mạnh Triều nói không gấp, hẹn buổi tối cũng được, lưỡng lự một lúc lại nói tiếp: "Không phải mày định về đập cho thằng em trai mày một trận đó chứ?"

"Không." Tịch Dư Phong trả lời dứt khoát: "Đóng kịch phải đóng cho trót chứ."

Mạnh Triều thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là được rồi, bây giờ cũng đang là thời điểm quan trọng, nên tránh va chạm vì những chuyện như thế này."

Trước khi ngắt điện thoại, Mạnh Triệu lại không nhịn được, bất chấp việc có thể bị block số mà vẫn cố hỏi: "Chuyện kia... tối qua lên giường mày thấy sao?"

Quả nhiên Tịch Dư Phòng vì câu hỏi này mà vẻ mặt sa sầm lại, giọng nói cũng không có chút cảm xúc nào: "Mày muốn nghe tao trả lời như thế nào?"

Tự biết mình đã đập đá vào chân, Mạnh Triều nhanh chóng thu hồi sự hiếu kỳ của mình, cười ha ha mấy tiếng rồi cúp máy.

Đúng lúc có đèn đỏ, trong thời gian chờ đợi, Tịch Dư Phong đưa tay sờ lên vết thương phía sau cổ, nhìn vào gương chiếu hậu phía trước.

Có một vết cào đỏ ửng, dài khoảng một tấc.

Tâm trạng Tịch Dư Phong vốn đã khó chịu, lúc nhìn thấy vết thương thì lại càng thêm cau có. Trong đầu bỗng lóe lên một khuôn mặt đầy vẻ phong tình, Tịch Dư Phong khẽ chau mày. Nhìn thấy phía trước nhảy qua đèn xanh, anh nhanh chóng nói với tài xế: "Bác lái nhanh một chút."

Nhà chính của họ Tịch ở phía Nam của Phong Thành, biệt thự lưng dựa vào núi, phía trước là sông, không gian cực kỳ yên tĩnh.

Chiếc xe chạy dọc theo đường xi măng bằng phẳng đến lưng chừng núi. Cánh cổng sắt khắc hoa cao khoảng năm mét mở ra, bảo vệ đứng dạt qua hai bên, cúi gập người chào nhìn xe tiếp tục chạy vào phía trong.

Từ cổng đi vào nhà còn một quãng đường dài, Tịch Dư Phong đang dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Lúc bác Lưu cất tiếng nhắc nhở đã tới nơi anh mới mở mắt. Ngoài cửa sổ xe là những mảng cây xanh bát ngát, rất có không khí của mùa xuân.

Xuống xe, vào nhà. Bữa sáng vừa được dọn ra, dì giúp việc thấy Tịch Dư Phong đã về lập tức vui vẻ nở nụ cười: "Đại thiếu gia về rồi, vừa lúc kịp ăn bữa sáng, cậu ngồi đi, đề dì làm cho cậu một cái sandwich."

Dì Phương giúp việc đã làm việc ở nhà họ Tịch hơn ba mươi năm. Bà nhìn Tịch Dư Phong lớn lên nên biết rất rõ bình thường anh không thích ăn những thứ như bánh bao hay mấy món nhiều tinh bột.

Tiêu Nhân ngồi trên bàn ăn thở dài gọi dì Phương một tiếng, nhưng bà vội vã vào bếp nên không nghe thấy. Tiêu Nhân khó chịu liền sai quản gia vào bếp nói dì Phương làm thêm hai cái bánh quẩy, Tịch Vọng Trần thích ăn.

Đang lúc nói chuyện liền thấy Tịch Thành Lễ đi từ trên lầu đi xuống, theo sau là Tịch Vọng Trần đang ngáp ngắn ngáp dài.

Nhà họ Tịch ăn sáng hơi muộn, sau khi mẹ con Tiêu Nhân dọn đến ở thì lại càng muộn hơn. Tịch Thành Lễ cũng không nuông chiều cái thói quen xấu này, vừa bước xuống lầu vừa quay đầu khiển trách: "Rõ ràng đã biết hôm nay có buổi họp quan trọng mà tối qua còn đi uống rượu?"

"Tối qua là cuối tuần mà ba." Tịch Vọng Trần lại ngáp dài, ngáp đến chảy cả nước mắt: "Còn gặp anh hai nữa, vui quá nên con uống thêm vài ly."

Khi đi đến phòng ăn, thấy Tịch Dư Phong đã ngồi dùng bữa sáng, Tịch Vọng Trần lập tức tỉnh táo: "Anh, tối qua không phải anh..."

Hắn cũng không ngu đến mức đem hết chuyện tối qua ra nói trước mặt ba mình. Tịch Vọng Trần nhanh chóng chuyển đề tài, suýt nữa cắn phải lưỡi: "Tối qua nhìn anh say như vậy, em còn tưởng anh sẽ ngủ lại Cẩm Uyển."

Nghe đến câu này, Tiêu Nhân nhếch miệng, tiếp lời: "Đừng nói bậy, anh trai con sao lại có thể đến chỗ đó được?"

Cẩm Uyển là loại địa phương nào? Là một cái 'ổ' nổi tiếng ở Phong Thành, dù Tịch Thành Lễ bình thường cũng thường lui tới đó nhưng ông cũng không chấp nhận được việc con trai mình suốt ngày cứ đến đó.

Tịch Vọng Trần nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của mẹ mình, liền ngơ ngác khai thật ra: "Anh hai có đến đó mà, con nghe anh hai tới đó con mới chạy qua, tình cờ gặp nhau ở bãi đậu xe."

"Anh mày phải đi gặp khách hàng." Tịch Thành Lễ nói.

Tịch Vọng Trần nhanh miệng: "Đâu có gặp khách hàng, còn đặt phòng trước. Anh hai còn nói với con là muốn về ngủ, liền bị con gọi lại. Cuối cùng anh ấy còn uống nhiều hơn con."

Tiêu Nhân tươi cười vui vẻ bao nhiêu thì sắc mặt Tịch Thành Lễ ngược lại càng lúc càng khó coi bấy nhiêu.

Ông nhìn về phía Tịch Dư Phong, vẻ mặt của anh vẫn như bình thường, cũng không hề có ý muốn phản bác gì. Có chút thất vọng, nhưng Tịch Thành Lễ cũng không nói gì nặng nề, chỉ nhắc nhở: "Một mình thì bớt đi mấy chỗ như vậy đi, ở đó kiểu người nào cũng có, con nên dè chừng đề phòng một chút."

Tịch Dư Phong không ý kiến chỉ dạ một tiếng.

Chuyện này coi như cho qua, Tiêu Nhân rất bất mãn về thái độ vừa rồi của Tịch Thành Lễ. Bà mấy lần cố tình nói tới chuyện tối qua của Tịch Dư Phong nhưng đều không có kết quả, cho nên liền chuyển sang nói về chuyện công ty.

"Hạng mục với Vinh Thịnh, tiểu Phong có phải là không nỡ buông tay không? Hôm qua dì lên công ty muốn lấy bản thiết kế đưa cho Vọng Trần xem nhưng không..."

"Vội cái gì, hạng mục vẫn còn ở đó, không lẽ bà còn sợ nó chạy mất?" Tịch Thành Lễ cắt lời Tiêu Nhân, quay người nhìn Tịch Dư Phong, có lẽ vì trong lòng cảm thấy hổ thẹn nên giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn: "Ba biết con đã đầu tư rất nhiều tâm huyết vào hạng mục này, nhưng chúng ta cũng đã nói sẽ cho em trai con cơ hội để rèn luyện..."

Tịch Dư Phong cũng không đợi Tịch Thành Lễ nói hết câu, thái độ không vui không buồn tiếp lời: "Chút nữa con lên công ty sẽ nói quản lý hạng mục đưa cho nó toàn bộ tài liệu."

Vì đã đạt được mục đích nên Tiêu Nhân cũng không nói gì thêm nữa.

Tịch Dư Phong cũng không còn khẩu vị gì, ăn hai miếng sandwich xong liền đứng dậy rời đi. Dì Phương đi theo anh ra đến cửa, sợ anh ăn chưa no nên chuẩn bị thêm một vài hộp đồ ăn mang theo.

"Mấy năm nay con ít về nhà quá." dì Phương thờ dài: "Mỗi lần về thì cũng ngồi được một lúc lại đi ngay."

Tịch Dư Phong nói: "Công việc bận rộn ạ."

Dì Phương khuyên nhủ: "Có bận như thế nào con cũng đừng quên ăn cơm, đừng để sinh bệnh. Kiếm nhiều tiền cũng không để làm gì, lúc phu nhân còn sống bà cũng thường hay nói như vậy."

Vừa nghe hai chữ "phu nhân", Tịch Dư Phong mím môi, rũ mắt nhìn những hộp thủy tinh được sắp xếp ngay ngắn, cuối cùng cũng nhận lấy.

Vừa định lên xe, Tịch Vọng Trần từ trong nhà bước ra hỏi: "Tối qua lúc em đến phòng anh gõ cửa không có ai trả lời, phục vụ nói anh dắt một người vào phòng?"

Tịch Dư Phong: " Ừ."

"Hây, không nói sớm. Thì ra là tại em lúc đó tìm mấy thằng nhóc không vừa mắt anh." Vừa nói Tịch Vọng Trần vừa thấp giọng: "Yên tâm nha anh hai, chuyện này em không nói với ba đâu. Thì ra trước đó anh bao nuôi mấy nữ minh tinh là để bịt tai che mắt thiên hạ, trời ơi, sớm biết như thế thì em đã..."

Tịch Dư Phong nhếch khóe miệng, ý cười thoáng qua, đối với thủ đoạn của hai mẹ con nhà này anh cũng hiểu rõ được phần nào. Không muốn ở lại đây thêm nữa, anh mở cửa sau muốn lập tức bỏ đi.

Tịch Vọng Trần còn muốn hỏi thêm, ghé mặt vào cửa xe miệng líu lo không ngừng: "Là ai vậy anh? Phục vụ ở Cẩm Uyển sao anh?"

Tịch Dư Phong không quan tâm cũng không khó chịu, liếc mắt nhìn về phía tài xế, xích lại gần cửa xe nhỏ giọng nói: "Sao, thuốc đó cũng được phải không, tao cũng phải mất khá nhiều công sức mới mua được đấy."

Vốn dĩ hắn muốn tranh công nhưng lại bị cái liếc mắt của Tịch Dư Phong dọa cho một trận không thể nói gì. Tịch Vọng Trần lúng túng nói: "Anh sẽ không giận em chứ?"

"Không giận." Giọng điệu đột nhiên nhẹ nhàng, Tịch Dư Phong cười như không cười nói: "Chỉ là mấy thứ đó rất khó kiếm, lần sau mày giữ lại cho mày chơi đi, đừng lãng phí."

Một tiếng sau, vừa đến công ty Tịch Dư Phong đã triệu tập quản lý các phòng ban đến họp nhanh, sau đó gọi trợ lý Thi Minh Húc đến để sắp xếp công việc và bàn giao dự án.

Thay đổi lãnh đạo không phải là chuyện nhỏ, vì khi thay đổi lãnh đạo thì các phương án đã được quyết định trước đó rất có thể cũng bị thay đổi theo, các vị trí quản lý khác cũng có khả năng bị thay đổi nốt. Hơn nữa việc này còn khiến nguồn vốn ban đầu bị tổn hại không nhỏ, làm ảnh hưởng đến tinh thần của toàn đội. Tịch Dư Phong đã phải chuẩn bị một khoản tiền thưởng và một kỳ nghỉ dài cho các thành viên trong đội, không để cho mọi người phí công vất vả trong một thời gian dài như thế.

Cuối cùng mới dặn dò Thi Minh Húc: "Lần sau Tịch Vọng Trần có đến tìm tôi, cậu đừng có tùy tiện để lộ hành tung của tôi."

Lần này Thi Minh Húc không hỏi gì nhiều, chỉ gật đầu tỏ vẻ mình đã biết.

Đối với người em họ con dì này, Tịch Dư Phong cũng đã rất cẩn thận nâng đỡ. Một mặt là vì cậu ta có kinh nghiệm làm việc trong một ngân hàng đầu tư ở phố Wall trong hai năm, tầm nhìn và năng lực đều rất tốt. Nhưng mặt khác, theo tình hình hiện tại, người Tịch Dư Phong cần nhất lúc này là một người sẽ không bao giờ phản bội anh.

Bận rộn một trận xong thì cũng đã đến trưa, Tịch Dư Phong đứng trong thang máy gọi điện thoại cho Mạnh Triều. Thang vừa xuống đến tầng 1 thì đầu bên kia cũng nghe máy. Khoảnh khắc thang máy vừa mở cửa, cũng nghe thấy âm thanh của Mạnh Triều truyền đến từ trong điện thoại và ở bên ngoài.

"Tịch tổng một nắng hai sương trăm công ngàn việc..." Vẫn là bộ dạng cà lơ phất phơ, Mạnh Triều cầm di động vừa cười vừa nói: "Muốn gặp được Tịch tổng thật không dễ dàng gì nha."

Vừa đúng giờ cơm trưa, Mạnh Triều đã đặt trước một phòng riêng ở một nhà hàng gần đó.

Bước vào bên trong, Tịch Dư Phong tùy ý kéo ghế, sờ túi tìm thuốc lá, tay còn lại tìm bao diêm, tiếp theo đó là mùi khói thuốc nồng nặc.

"Mày phải nhịn lâu lắm rồi hả?" Mạnh Triều lại cười: "Hút thuốc cũng không phải là hình ảnh ăn chơi gì, mày cũng có thể hút ở nơi công cộng mà."

Tịch Dư Phong trả lời: "Không phải nhịn.". Khói thuốc từ từ tràn ra trên môi, anh đưa tay xoa xoa thái dương, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Đúng là mệt thật, tối qua bị Tịch Vọng Trần giở trò, lại còn phải dậy sớm đóng kịch, Mạnh Triều nhịn không được lắc đầu thở dài: "Sao mày phải khổ vậy hả? Vì giả heo ăn thịt hổ mà bôi nhọ cả thanh danh của mình. Ở bên ngoài đang đồn ầm lên mày một đêm chơi ba người kia kìa."

Tịch Dư Phong cười một tiếng: "Ba người?"

"Sao, mày còn chê ít nữa hả?"

"Ờ, 10 người còn được."

"..." Mạnh Triều im lặng không biết nói gì, một lúc sau đề nghị: "Hay là, theo tao á, thôi để em gái tao với mày...?"

Không đợi hắn nói hết Tịch Dư Phong đã cắt ngang: "Mày điên rồi hả?"

Anh nâng nhẹ cằm, kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay: "Thời điểm này mà lại đẩy em mày vào hố lửa, mày làm anh kiểu gì vậy?"

"Dù sao thì nhà tao cũng có thể giúp mày được. Cũng chỉ là kết hôn thương nghiệp, sau đó tụi mày có thể tự do đường ai nấy đi, em tao cũng không có ý kiến gì."

Trước lòng tốt của thằng bạn thân, Tịch Dư Phong vẫn không chút thay đổi: "Không cần, nếu muốn giúp tao thì tránh xa tao ra một chút."

Những lúc này thì tình cảm không khác gì con dao hai lưỡi, vừa tổn thương đối phương lại vừa tổn thương bản thân mình.

Tịch Dư Phong vẫn rất lý trí, chính vì thế nên anh có thể đối mặt với mọi chuyện, kể cả chuyện đó trong mắt người khác là rất nguy hiểm, nhưng anh vẫn có thể từ tốn mà xử lý.

Làm bạn đã nhiều năm, Mạnh Triều cũng biết rõ tính cách của đối phương, thế nên hắn không nhắc lại đề nghị giúp đỡ này thêm lần nào nữa.

Nhưng vẫn là không nhịn được, nói chuyện công việc xong bắt đầu bóng gió nghe ngóng chuyện tối qua: "Hôm nay mày mệt mỏi như vậy, người hôm qua Vọng Trần đưa tới chất lượng cũng được ha?"

"Không phải người của nó." Tịch Dư Phong nói.

"Hóa ra mày không đụng vào người của nó? Vậy là tốt rồi, nếu không lại bị bên kia nắm được điểm yếu." Mạnh Triều cười cười nói nói, lá gan cũng to hơn: "Vậy người ngủ với mày hôm qua là..."

Tưởng là sắp hỏi được rồi, đột nhiên Tịch Dư Phong dừng đũa, quay đầu hỏi: "Hôm này sao mày nói nhiều vậy, ăn chưa no phải không?"

Mạnh Triều liên tục lắc tay: "No rồi no rồi, nói chuyện công việc với mày hiệu suất cao, năm phút là đầy dạ dày."

Đúng lúc này, chuông điện thoại Tịch Dư Phong vang lên.

Vừa nhìn thì thấy số lạ.

Ngập ngừng một lúc, ngón cái liền kéo nút nghe máy.

Đầu dây bên kia là Giang Nhược, cậu không nghĩ là nhanh như vậy đã có người nghe máy.

Nửa giờ trước cậu đã tỉnh giấc, phản ứng đầu tiên là cảm thấy đau nhức toàn bộ cơ thể. So với lúc học vũ đạo nhiều năm trước thì chỉ có hơn chứ không có kém.

Ngồi trên giường mất 10 phút Giang Nhược mới nhớ ra đại khái chuyện gì đã xảy ra.

Trong phòng ngoài trừ cậu ra đã không còn ai khác. Đầu tiên, cậu đến phòng vệ sinh tẩy rửa sạch sẽ. Cũng may hôm qua có dùng bao cao su, nên tẩy rửa cũng không quá phức tạp.

Trước mặt là một cái gương lớn trên tường, Giang Nhược nhìn thấy toàn bộ những vết tích trên nửa người trên trụi của mình. Không phải là vuốt ve thì chính là bị cào cấu, cũng không còn cảm thấy đau nữa. Cậu đưa tay sờ lên môi, có vẻ hơi sưng tấy, mọi thứ đêm qua thoáng chốc ùa về trong đầu cậu.

Rõ ràng đến mức khiến Giang Nhược có thể nhớ lại từng chi tiết nhỏ, cho dù là lúc người kia nhẹ nhàng chớp mắt hay là tiếng nhịp tim của hai người vang lên lúc hai cơ thể giao hòa.

Người đó lạnh lùng như một khối băng, nhưng lúc hôn lại vội vàng hung hãn như muốn đem đối phương nuốt vào bụng.

Về việc trong sự nhiệt liệt đó có mấy phần là do thuốc, mấy phần là do bản năng của một người đàn ông thì Giang Nhược cũng không biết được.

Vốn định đem chuyện tối qua xem như một sự trải nghiệm mới lạ, thậm chí Giang Nhược còn nghĩ bản thân mình được lời, dù sao thì món hàng cao cấp đó cũng bị cậu chơi không mất tiền. Nhưng khi bước ra từ phòng tắm, nhìn thấy tấm danh thiếp trên bàn thì cậu tự dưng lại có một cảm giác: "Á à, hình như là mình bị người ta chơi mới đúng!"

Cầm tấm danh thiếp, nhìn thấy ba chữ "Tịch Dư Phong", Giang Nhược cảm thấy rất thú vị. Thì ra những người ở tầng lớp thượng lưu kia không phải ai cũng vô lại như Trương Thiệu Nguyên.

Người ta đã để lại số điện thoại thì cậu cũng không phụ lòng anh mà chủ động liên lạc một chút.

Mang theo tâm trạng đến bản thân cậu cũng không rõ là gì, Giang Nhược bấm gọi số điện thoại trên danh thiếp.

Chỉ sau hai tiếng bíp liền có người nghe máy. Lúc âm thanh sang trọng của đối phương vang lên bên tai, Giang Nhược đột nhiên không đúng thời điểm mà nhớ lại hơi thở gấp gáp gợi cảm của đối phương tối hôm qua.

Tịch Dư Phong: "Xin chào, ai vậy?"

Giang Nhược đang định giới thiệu bản thân, nhưng trước khi mở miệng lại nhớ ra cái tên của mình đối với đối phương mà nói chỉ là hai chữ Hán không có tý ý nghĩa gì, liền dứt khoát đổi lại thành một câu trực tiếp hơn: "Tịch thiếu, anh nhịn lâu lắm rồi có phải không?"

Có lẽ là do nội dung câu hỏi, cộng thêm giọng điệu đùa giỡn khi hỏi của cậu, không tránh được đâu đó có vài phần trào phúng chế nhạo.

Cũng có vẻ như đang hùng hổ ép người.

Nhưng khi rơi vào tai Tịch Dư Phong, thông qua sự chuyển hóa theo tư duy theo quán tính của anh, tất cả chỉ còn là ý đồ đòi tiền một cách trực tiếp.

Cho nên Giang Nhược chỉ nghe được Tịch Dư Phong dùng giọng điệu hết sức nghiêm túc, đem vấn đề hỏi thẳng: "Cậu muốn bao nhiêu?"

Đứng ở trạm xe buýt trở về nhà, Giang Nhược dùng lực gõ gõ lên cái màn hình nứt vỡ của mình, nhắn một cái tin cho An Hà: "Anh mày bây giờ không phải chỉ biết nói mà còn biết hành động nữa, biết chưa?"

Không quan tâm ai chơi ai, cái chuyện tình một đêm này cũng đã xảy ra. Là một trong những đương sự chủ động trong đêm hôm đó, Giang Nhược tươi cười nở mày nở mặt, không nhịn được đem chuyện này đi khoe khoang khắp nơi.

An Hà chắc đang có việc bận, đợi nửa tiếng cũng không thấy trả lời tin nhắn.

30 phút nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, cuối cùng Giang Nhược cũng đã chờ được xe. Cậu dựa đầu vào cửa kính ngốc nghếch suy nghĩ, cơ thể thoải mái được một chút khiến cho cảm giác khó xử cũng từ từ biến mất.

Khó xử... cậu lặp đi lặp lại từ này. Giang Nhược mỉm cười, trong lòng tự nhủ bản thân còn tưởng mình là xử nam còn trinh hay sao, bị người ta thuận miệng hỏi một câu liền cảm thấy tức giận xấu hổ.

Nhưng sau khi suy nghĩ lại về cuộc điện thoại lúc nãy, Giang Nhược không hề cảm thấy hối hận vì đã từ chối anh.

"Tôi cần gì, Tịch thiếu cũng biết sao?" Lúc đó cậu không chờ đối phương trả lời đã nói tiếp: "Tối qua là chuyện phát sinh ngoài ý muốn, tôi chỉ muốn gọi một cuộc điện thoại hỏi thăm đáp lễ thôi, nên anh đừng quá căng thẳng như vậy."

Bây giờ nghĩ lại, người căng thẳng đâu phải Tịch Dư Phong, rõ ràng là bản thân cậu mới đúng.

Dựa vào thói quen tính toán nhỏ nhặt của Giang Nhược, đụng phải chuyện như này chắc chắn phải kiếm một món hời lớn, giống như như lần trước cậu đã làm với Trương Thiệu Nguyên.

Để bảo về quyền lợi của bản thân và duy trì sự sinh tồn, cậu từ trước đến giờ chưa bao giờ có giới hạn.

Cũng không hiểu vì lý do gì, Giang Nhược chỉ là không muốn cùng với người phía bên kia đầu dây bắt đầu một mối quan hệ không sạch sẽ như thế.

Giống như giúp người ta xong lại bắt người ta đền đáp lại bằng tiền.

Rõ ràng là vì khuôn mặt của người ta, "khách làng chơi" Giang Nhược nghĩ như vậy để dễ dàng lý giải cho hành động bất thường của bản thân. Lúc vừa bước xuống xe, cậu liền lấy tấm danh thiếp từ trong túi áo vẫn còn một chút hơi ấm của bản thân ra, ném vào thùng rác.

Nhớ tới lúc trước khi ngắt điện thoại, Tịch Dư Phong còn nói một câu: "Vậy khi nào cậu nghĩ ra thì gọi cho tôi." thì lửa giận của cậu lại vọt lên tới đỉnh đầu, suýt chút nữa khiến cậu quay lại thùng rác lôi cái tấm danh thiếp kia ra mà chà đạp dưới chân một trận.

Cuối cùng Giang Nhược cũng không làm vậy vì cậu bị trễ giờ cmnr.

Buổi chiều có hai giờ quay, tuy không có lời thoại nhưng cũng là quay chính diện.

Lâm Hiểu nhàn rỗi, chạy tới phòng trang điểm lớn dành cho diễn viên phụ làm tóc cho Giang Nhược.

Trong không gian ồn ào phức tạp, hai người không thể không to tiếng nói chuyện, nói đến chuyện tối nay ăn gì, cửa phòng trang điểm đột nhiên mở ra, giám đốc điều hành Triệu Sâm dẫn theo một thanh niên lạ mặt đi vào.

"Tiểu Lâm!" nhìn thấy Lâm Hiểu, Triệu Sâm liền bước tới.

"Trang điểm cho cậu này đi, không cần trang điểm đậm quá, cậu này diễn vai tài xế."

"... tài xế?" Lâm Hiểu nghi ngờ hỏi xác nhận lại.

Phim này chỉ có một nhân vật tài xế.

Nghe vậy Giang Nhược đứng lên, Triệu Sâm nhìn thấy cậu, chau mày nói: "Sao cậu còn ở đây?"

Giang Nhược cảm thấy khó hiểu: "Tôi là diễn viên đóng vai tài xế."

"Trợ lý đoàn phim không thông báo cho cậu sao?" Triệu Sâm nhìn bốn phía, không tìm được người, quay mặt nhìn Giang Nhược, mất kiên nhẫn phất tay, ra vẻ xua đuổi: "Thay đồ rồi đi đi, cậu bị sa thải."