Mùa hạ ở Phong Thành thường có mưa rào, mưa đến bất chợt, ghìm chân người ta tại chỗ.
***
Tại vòng ghi hình thứ hai chương trình Hoa lộ diễn viên, chủ đề dự thi Giang Nhược lựa chọn là "tình yêu thầm lặng".
Kịch bản được chương trình đặc biệt mời biên kịch viết, lột tả cảm xúc của một thanh niên câm điếc bẩm sinh khi đứng trước người mình yêu, đó là nỗi niềm yêu thích phải kìm nén nhưng không thể che đậy.
Đây là cảnh không có lời thoại, do trước khi lên diễn Giang Nhược đã tập dượt vô số lần nên bất kể là ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa cô đơn khi nhìn cô gái cười nói cùng chàng trai khác, hay phản ứng trúc trắc không biết an ủi cô ấy thế nào khi thấy cô khóc nức nở vì thất tình, Giang Nhược đều nắm bắt rất tốt.
Cuối cùng bốn trên năm giám khảo chấm điểm cao, bấy giờ nỗi lo âu của Giang Nhược mới vơi bớt.
Trong đó có một giám khảo là đạo diễn hỏi cậu: "Cậu biết thủ ngữ từ trước sao?"
Giang Nhược lắc đầu: "Không ạ, em mới học đây thôi."
"Tôi xem kinh nghiệm biểu diễn của cậu thấy trước đây cậu là diễn viên múa?"
"Dạ vâng, thế nên em học các động tác về tay chân tương đối nhanh."
Giám khảo gật đầu: "Diễn cũng khá, tự nhiên hơn vòng trước, tôi mong chờ màn thể hiện đặc sắc của cậu ở vòng sau."
Giang Nhược nói cảm ơn, cúi chào khán giả và rời sân khấu giữa những tiếng vỗ tay.
Về đến hậu trường, Chu Hân Dao hớn hở đón cậu: "Đạo diễn Hứa khen em kìa, em biểu hiện tốt hơn tí là có khi bộ sau ông ấy cho em đóng vai nam chính đấy."
Giang Nhược vừa xuống sân khấu, hiện đang đờ đẫn sau cơn bùng nổ cảm xúc vừa rồi: "Không có đâu, đạo diễn Hứa chuộng nam chính rắn rỏi, hình tượng với khí chất của em không hợp."
"Chị nghe nói gần đây đạo diễn Hứa muốn đổi sang quay phim nghệ thuật, thế còn không cần khuôn mặt như tạp chí ảnh của em à?" Chu Hân Dao tính toán: "Đến lúc ấy nếu cần diễn viên nữ làm bình hoa thì nhớ kiếm chị, chị thích nhất mấy vai ít thoại chỉ cần đứng một chỗ cho đẹp."
"Chị muốn diễn vai đấy thì bảo đạo diễn Lưu nhà chị quay cho chị ấy."
"Thế còn gì hay, với cả anh ấy suốt ngày chỉ thích quay mấy cái phim giật gân thần linh thôi, mà dạng phim này hoàn toàn không thể hiện được giá trị của bình hoa."
"..."
"Mà ban nãy trên sân khấu em diễn tự nhiên lắm." Chu Hân Dao đổi đề tài: "Chị còn tưởng em thấy ảnh đại diện xong lại..."
Giang Nhược giật thót, vô thức đánh trống lảng: "Thực ra lúc trên sân khấu đầu óc em toàn suy nghĩ vẩn vơ."
"Suy nghĩ vẩn vơ gì?"
"Em nghĩ chuyện của bạn em."
"Chị cảnh cáo cưng đừng giở cái thói em có một người bạn."
"Em nói thật, cuộc đời cậu ấy trải qua những chuyện quá ly kỳ, em tiêu hóa hơn một tháng mà vẫn sốc."
"Cuộc đời trải qua những gì? Kể nghe coi."
"Không được, đây là việc riêng của cậu ấy."
"Thế thì đừng nói ra nhử người ta chứ!"
...
Sau khi ở hậu trường xem hết màn biểu diễn của một số nhóm, trước lúc kết thúc công việc, Trần Mộc Tân - thành viên ban bình phẩm mùa này - mới có thời gian đến phòng nghỉ của Giang Nhược. Hắn nhận xét: "Anh diễn tốt lắm, điểm bình quân của ban giám khảo cũng rất cao, vào vòng ba là không thành vấn đề."
Giang Nhược nghe vậy thì hí hửng: "May mà cậu có mắt nhìn, phần tình cảm của kịch bản này tinh tế lại không đi theo lối mòn, ai diễn cũng tốt cả thôi."
Vệ Sở Lâm đóng vai cô gái mà thiếu niên câm điếc thích đứng bên cười nói: "Ở đây không có máy quay, hai đứa bay được rồi đấy, đừng tâng bốc nhau máy móc nữa."
Không biết chương trình Hoa lộ diễn viên có cố ý hay không mà sau khi xác định ban giám khảo và các diễn viên khách mời, họ còn tìm thêm một ban bình phẩm, cho ra tiêu chuẩn chấm điểm mới, mời Trần Mộc Tân làm trưởng ban bình phẩm.
Hồi đầu năm Giang Nhược tham gia ghi hình hai tập chương trình giải trí ngoài trời với tư cách bạn trong giới của Trần Mộc Tân, từ đó hai cậu trai tuổi tác xấp xỉ nhau tương tác ăn ý được gán ghép thành cặp. Do độ thảo luận cao, có dạo diễn đàn couple vươn lên ba hạng đầu, hiện giờ chương trình Hoa lộ diễn viên lại mời cả hai người tới, có thể nói là đã thành công nắm được cách thu hút sự chú ý.
Để giúp đỡ Giang Nhược, Trần Mộc Tân còn mời chị họ của mình là nữ chính Vệ Sở Lâm của phim Nhật Nguyệt Kinh Sơn đến diễn cùng Giang Nhược.
Đoán chừng Vệ Sở Lâm ôm thành kiến đối với Giang Nhược nên lúc đầu diễn tập có thể dễ dàng nhận ra chị không tình nguyện. Nhưng về sau có lẽ nghe Trần Mộc Tân nói nhiều lời hay ý đẹp, hoặc giả bị tinh thần liều mạng đi sớm về khuya của Giang Nhược làm cảm động, dần dà Vệ Sở Lâm không còn giữ thái độ coi thường "để tôi chống mắt lên xem cậu diễn được thế nào", cũng bắt đầu chủ động phối hợp.
Có đoạn đặc sắc nhất là cô gái ngã được cậu trai đỡ cũng do chị chủ động đề nghị thêm vào, dù cho chỉ diễn tập thôi đã đủ để đầu gối chị bị đập tím bầm.
Thế nên Giang Nhược cũng rất biết ơn Vệ Sở Lâm, cảm ơn Trần Mộc Tần xong bèn vội nói: "Em vẫn chưa chuyên nghiệp lắm, nếu không phải có chị Vệ dẫn dắt thì em đã không nhập vai được rồi."
Vệ Sở Lâm nghe vậy thì thích mê, song ngoài miệng vẫn nói cứng: "Biết mình không chuyên nghiệp thì học chăm chỉ vào, rồi sẽ có lúc người khác cần cậu dẫn dắt nhập vai."
"Dạ." Giang Nhược mỉm cười đồng ý: "Cảm ơn chị Vệ chỉ bảo."
Buổi tối bốn người cùng đi ăn.
Ngày trước hai diễn viên nữ Chu Hân Dao và Vệ Sở Lâm chỉ nghe tên nhau, giờ dùng bữa chung và nói chuyện mới phát hiện đôi bên rất hợp cạ, ngay cả sở thích cũng na ná, ăn được một nửa đã buông đũa rồi dắt díu nhau đi làm móng.
Để lại Giang Nhược và Trần Mộc Tân mỗi người một đầu bàn nhìn đống thức ăn mà buồn não nề.
Sau đó Trần Mộc Tân đưa ra cách giải quyết: "Không sao, ăn không hết có thể gói mang về."
Giang Nhược vừa định hỏi gói cho ai mang về thì Trần Mộc Tân nói tiếp: "Hai bọn mình mỗi đứa một nửa, vừa khéo dạo này em thường ở Phong Thành, một mình ngại nấu cơm."
Tuy rằng lúc riêng tư hai người không giao thiệp thân thiết nhưng cũng chưa từng cắt đứt liên lạc, cộng thêm đều là đồng nghiệp hay có lịch trình trùng nhau, qua lại thường xuyên nên thật sự đã trở thành bạn bè trong giới.
Giang Nhược cười hỏi: "Cậu không phải tuýp người gọi đồ ăn ngoài xong rúc trong nhà cả ngày đấy chứ?"
"Sao anh biết?" Trần Mộc Tân cũng cười theo: "Nhưng em vẫn ra ngoài mà, hôm nào cũng phải đến phòng tập gym hết đó."
"Đồ ăn ngoài nhiều dầu mỡ, đúng là nên tăng cường tập luyện để tiêu hao mỡ thừa."
"Nghe nói ở trung tâm thành phố mới mở một nhà hàng chuyên về thức ăn chay thanh đạm, đánh giá cũng khá tốt." Trần Mộc Tân nhìn Giang Nhược: "Em đang muốn đến thử, thấy bảo thực đơn cho hai người của bên đấy nếm được đủ món, nhưng em sợ không ăn hết lại lãng phí, không biết anh có muốn đi với em không?"
Tay cầm đũa của Giang Nhược khựng lại.
Có thể lấy ti tỉ lý do để mời riêng ai đó cùng đi ăn tối, song mục đích chỉ có một, ấy là xích gần khoảng cách.
Giang Nhược từng né rất nhiều lời mời như thế này, đến nỗi từ chối đã thành phản xạ có điều kiện.
Tuy nhiên lúc này ảnh đại diện Wechat mà trước khi lên sân khấu đã bị cậu cưỡng ép quên đi lại vô duyên vô cớ hiện lên trước mắt.
Giang Nhược cúi đầu chọc miếng thịt trong bát, ngẩng đầu bèn cười nói: "Được chứ."
Bộ phim Vực thẳm của đạo diễn Lưu Duệ khởi chiếu vào đầu tháng 8 tại các cụm rạp lớn, buổi chiếu thử trước ngày công chiếu được sắp xếp vào giữa tháng 7, địa điểm tổ chức tại một nhà hát cỡ nhỏ ở Phong Thành.
Nghe nói nhà hát được xây dựng từ thuở đầu kiến thiết đất nước, khi ấy ngoài chiếu phim điện ảnh, nhà hát còn nhận biểu diễn một số vở kịch nói quy mô không lớn.
Trải qua nhiều lần nâng cấp và sửa chữa, song song với việc giữ gìn cơ sở vật chất đậm nét cổ xưa, thiết bị nghe nhìn của nhà hát cũng theo kịp sự phát triển của thời đại. Những hàng ghế gỗ trong khán phòng in hằn dấu vết năm tháng, hai bên sân khấu trước màn hình mắc rèm đỏ thẫm, toát lên không khí cổ điển càng lâu đời càng có giá trị đến từ thời kỳ ấy.
Giang Nhược vừa vào khán phòng đã hiểu ngay nguyên do đạo diễn Lưu lựa chọn nơi đây làm địa điểm diễn ra buổi chiếu thử.
Bầu không khí cũ kỹ, chật chội, ẩm thấp pha chút mùi mục nát này gần như hoàn toàn phù hợp với bộ phim Vực thẳm, đặt một chân vào là như thể đến được mảnh đất phương Nam mưa phùn rả rích, bước vào con ngõ cũ vắng vẻ sâu hút.
Không gian nhỏ, chỗ ngồi cũng không nhiều, hàng ghế đầu dành cho các nhà đầu tư lớn, từ hàng thứ hai trở đi mới là vị trí của diễn viên.
Giang Nhược lần theo số thứ tự ghi trên vé điện tử tìm ghế gần mé ngoài hàng thứ hai, còn chưa ấm chỗ thì Chu Hân Dao mặc váy liền thân cũng đi tới ngồi bên trái cậu.
Cậu hỏi tại sao chị là người nhà đạo diễn mà chỉ được ngồi một bên, Chu Hân Dao nhún vai: "Lão Lưu nhà mình công tư phân minh lắm, dù sao chị cũng chỉ là diễn viên khách mời, cảnh còn chẳng bằng một nửa nam phụ thứ tư như em."
Giang Nhược phì cười: "Thế đạo diễn Lưu đâu rồi chị, sao không thấy anh ấy vậy?"
Chu Hân Dao chỉ về đằng sau: "Anh ấy nằng nặc đòi trông phòng chiếu phim."
Giang Nhược gật đầu: "Em hiểu mà, tâm trạng của đạo diễn."
Đến khi người đã phủ gần kín chỗ ngồi thì đạo diễn Lưu lên sân khấu. Để không làm hỏng không khí, đạo diễn Lưu chỉ chào hỏi đơn giản rồi nói "Điều tôi muốn thể hiện đều nằm trong phim" và tuyên bố buổi chiếu thử chính thức bắt đầu.
Tất cả ánh đèn vụt tắt, màn hình trước mắt sáng lên.
Hình ảnh mang hơi hướng phim nhựa phối hợp với nhạc đệm piano lúc bổng lúc trầm, giây phút hai chữ "Vực thẳm" mờ ảo hiện ra chính giữa màn hình, Giang Nhược nhận ra mình đang thấp thỏm bởi một chuyện nào đó có khả năng sẽ xảy ra, sau đó lại từ từ bình tĩnh lại.
Đặc biệt là khi xem đến đoạn Vương Tiểu Vũ thành niên - "đứa trẻ hoang" từng bị bỏ rơi - xuất hiện, cuối cùng Giang Nhược cũng có thể thoát ra làm người đứng ngoài quan sát, theo dõi câu chuyện về một mình khác xảy ra ở không gian thời gian song song.
Bất giác đắm chìm tự bao giờ không biết, Giang Nhược đặt mọi giác quan vào bộ phim, đến mức không hề hay biết Chu Hân Dao ngồi bên cạnh rời đi khi nào, hay lúc nào có người khác lấp vào chỗ trống.
Tuy nhiên diễn biến câu chuyện không thể nào không có trắc trở, cũng như cơn mưa giông chớp giật thình lình ập xuống bên ngoài trời kia vậy.
Hết thảy đều xảy ra một cách bất ngờ, Giang Nhược chỉ nghe thấy tiếng sét đánh, kế đó màn hình trước mắt thốt nhiên tối sầm, nguồn sáng cuối cùng vụt tắt, cả khán phòng chìm trong màu đen kịt.
Đi cùng tiếng hô hoán do hoảng sợ của mọi người là một bàn tay nắm lấy cổ tay Giang Nhược.
Ấm áp và khô ráo.
Vừa nhanh vừa chuẩn.
Vốn dĩ Giang Nhược không sợ tối, nhưng cậu thà tin rằng tim mình đang đập rộn là vì sợ.
Giữa những tiếng người ầm ĩ xung quanh, cậu cũng có thể chộp trúng giọng nói trầm thấp ấy.
Sự thật chứng minh phán đoán của Tịch Dữ Phong là đúng.
Trong bóng tối tầm nhìn hạn chế, có khá đông người đứng dậy xem xét tình hình, người thì mới đi vài bước đã vấp bậc thềm té ngã, người thì xô đẩy rồi quẩn chân nhau. Nếu không phải nhân viên công tác kịp thời bắc loa kêu gọi mọi người bớt nôn nóng ngồi yên tại chỗ thì e là đã xảy ra chuyện giẫm đạp.
Lát sau lại có nhân viên công tác thông báo đường dây điện của nhà hát cũ quá không chọi lại được thời tiết cực đoan, hiện đang gấp rút sửa chữa, dự kiến hai mươi phút sau sẽ chiếu phim bình thường, lúc này mọi người mới dần bình tĩnh lại, ai về chỗ người nấy.
Vì vấn đề bảo mật tuyệt đối nội dung phim nên trước khi vào khán phòng, mọi người ngồi đây đều phải giao nộp điện thoại và các thiết bị điện tử cho nhân viên công tác bảo quản, bây giờ mất điện, chỉ có một chiếc đèn sạc vừa được mang ra chiếu sáng trong góc, ánh sáng nhàn nhạt len qua đám đông, đến được chỗ Giang Nhược chỉ sót lại một sợi mảnh chẳng đáng là bao.
Nhưng nó lại khiến Giang Nhược yên lòng, ít nhất vẫn nhìn được chút chút.
Bấy giờ đạo diễn Lưu giật loa nói đùa: "Nhân lúc đang cảnh tối lửa tắt đèn, có muốn làm gì thì làm nhanh đi, cơ hội chỉ đến một lần thôi."
Tiếng cười dậy vang bốn phía, song Giang Nhược như thể cuối cùng cũng phản ứng được, khẽ cựa cổ tay đặng rút tay trái ra khỏi bàn tay của Tịch Dữ Phong, sau đó cơ thể vô thức dịch sang bên phải.
Gặp tình huống này có lẽ nên nói câu gì đó.
Nhưng tính từ lúc Tịch Dữ Phong lên tiếng đã rất lâu rồi, giờ mới tiếp lời lại thành ra giống cố tình với kỳ quái quá.
Nếu hỏi anh tại sao lại lấy ảnh của mình làm ảnh đại diện thì kiểu gì cũng sẽ vẽ ra nhiều vấn đề hơn.
Hơn nữa Giang Nhược tự hỏi bản thân muốn nghe đáp án thế nào?
Dường như cậu đều không muốn.
Dường như bất kể đáp án có ra sao thì cậu cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng để đón nhận.
May mà tốc độ sửa chữa đủ nhanh, chưa đầy mười lăm phút màn hình đã sáng trở lại và tiếp tục chiếu phim.
Giang Nhược đặt sự chú ý vào nội dung bộ phim, không liếc người bên cạnh lấy một lần.
Cuối phim, nhận được tin nam chính rơi xuống vực chết trên đường bị truy bắt, Vương Tiểu Vũ trở về vùng đất nơi mình sinh ra và lớn lên, đứng trong con ngõ nhỏ ẩm ướt vì cơn mưa vừa tạnh, chầm chậm ngẩng đầu kiếm tìm bầu trời qua kẽ hở giữa hàng ngói xám xanh.
Cùng lúc đó giọng thuyết minh của nam chính vang lên... Nhìn thấy tòa nhà đổ nát kia chưa? Số phận của chúng ta đấy, lung lay chực đổ, chẳng biết có còn ngày mai hay không. Cũng như đứng trên bờ vực, chỉ một thoáng lơ là sẽ rơi xuống dưới, ngã đến thịt nát xương tan.
Vậy nên hãy quay lại đi, quay lại là không còn sợ hãi.
Âm thanh và hình ảnh đồng thời biến mất, sau một khoảng lặng ngắn ngủi, tiếng vỗ tay bùng nổ, phần hậu đề [1] từ từ chạy trên màn hình đen.
[1] Phần hậu đề là phần chữ chạy ở đầu hoặc cuối bộ phim, gồm danh sách những cá nhân và tổ chức góp phần tạo nên tác phẩm.
Nhìn thấy dòng "Giang Nhược vai Vương Tiểu Vũ", Giang Nhược mới hoàn toàn thoát khỏi cõi mộng ấy và đứng dậy xoay người đi ra ngoài.
Cậu đi thẳng ra ngoài mà chẳng buồn ngoảnh đầu.
Song cậu không đi xa bởi trời đang đổ mưa. Mùa hạ ở Phong Thành thường có mưa rào, mưa đến bất chợt, ghìm chân người ta tại chỗ.
Tiểu Thẩm gọi điện báo với Giang Nhược rằng tài xế đang đánh xe ra khỏi bãi đỗ xe ở cổng nhà hát, nhưng hiện giờ người đông phải chờ một lúc.
Giang Nhược nói biết rồi, sau đó đút điện thoại vào túi quần, tìm một góc đứng đợi dưới mái hiên.
Ngoài nhà hát đèn đuốc sáng choang, vì vậy lần này ai kia đứng cạnh cậu từ bao giờ, cậu có thể cảm nhận vô cùng rõ ràng.
Dù sao bất kể người đó đi đến đâu cũng là sự tồn tại bắt mắt nhất, nam chính được muôn người vây quanh ở trước mặt anh thì hào quang cũng phải ảm đạm phần nào.
Huống chi trên người anh còn có mùi mà Giang Nhược quen thuộc nhất, trải qua cái nóng hầm hập của mưa gió ngày hè, hương tuyết tùng lành lạnh cũng vương thêm hơi ấm dễ gần.
Khiến Giang Nhược vô thức nín thở, đại não cũng trống rỗng trong nháy mắt.
Rồi sự xuất hiện kịp thời của Chu Hân Dao đã cứu vãn tình cảnh khó mà xử lý.
Cô đi cùng đạo diễn Lưu, đầu tiên đưa cho Tịch Dữ Phong một chiếc ô cán dài, sau đó nhìn Giang Nhược hai tay trống không bèn hỏi: "Sao em cũng không mang ô?"
Giang Nhược đáp: "Có xe đón em."
Hỏi han nhau xong, Giang Nhược nhận ra ánh mắt xung quanh đều đổ dồn về phía này.
Cậu nghĩ bụng cảnh tượng người tình cũ cũ dắt chồng hiện tại nói chuyện với đại gia và người tình cũ như thế này đúng là trăm năm cũng khó gặp một lần.
May mà bọn họ đều nói về chuyện đầu tư mà Giang Nhược không xen vào được, chỉ đứng một bên làm người vô hình.
Xa xa nhác thấy xe bảo mẫu đang lái đến gần, Giang Nhược như được đại xá, chào tạm biệt mọi người rồi quay đầu đi xuống bậc tam cấp, ùa vào màn mưa.
Lạ lùng là cậu không bị mưa xối mấy. Nhận ra có bóng đen phủ trên đỉnh đầu, Giang Nhược quay sang thấy Tịch Dữ Phong đang đi chếch đằng sau che chiếc ô màu đen nghiêng về phía trước, để cả người cậu nằm trọn dưới tán ô.
Giang Nhược dừng bước, cất giọng: "Không cần."
Có lẽ hai chữ "không cần" ngắn quá, hoặc giả giọng không đủ vang, tóm lại Tịch Dữ Phong chẳng bỏ đi vì cậu từ chối mà càng lúc càng theo sát, hộ tống Giang Nhược đến tận cửa xe bảo mẫu.
Cửa xe để mở, Giang Nhược nhấc chân bước lên, tiểu Thẩm nói: "Sao thầy Giang tự chạy ra thế, không phải bảo anh đợi tôi cầm ô vào đón..."
Cô im bặt khi thấy người đi sau Giang Nhược.
Sắc trời mờ tối, tiểu Thẩm thò người ra nhìn như không chắc lắm, kế đó la lên: "Tổng giám đốc Tịch."
Tịch Dữ Phong trầm giọng "ừ".
Cũng trong lúc này Giang Nhược mới không thể không ngước mắt nhìn người đứng ngoài xe.
Dưới màn mưa, Tịch Dữ Phong vẫn áo trắng quần đen, áo vest vắt trên khuỷu tay trông y chang vừa tan họp.
Tay trái anh cầm ô, vai, lưng, ngay cả mặt ngoài cánh tay cũng ướt nhẹp, áo sơ mi gần như xuyên thấu, hơi nước như hun lên mái tóc và mặt mày, làm nhạt đi đường nét ngũ quan góc cạnh, toát ra vẻ điển trai chín chắn thâm sâu.
Anh hé môi như muốn nói gì đó.
Giang Nhược cướp lời nói "cảm ơn" trước anh, sau đó không nhìn anh nữa.
Thậm chí cậu còn không xác định được Tịch Dữ Phong có nghe thấy không đã vỗ lưng ghế lái, ra hiệu tài xế lái xe.
Sau vài giây chần chừ, Tịch Dữ Phong vẫn lùi một bước, nhìn cửa xe đóng lại rồi dõi theo con xe chạy xa dần giữa cơn mưa xối xả.
Về đến nơi ở, vào cửa nhìn thấy tờ lịch treo trên tường, điều đầu tiên Giang Nhược nghĩ đến sau khi tìm lại được ý thức là hoá ra đã nửa năm trôi qua rồi.
Cậu thay dép lê, vào phòng cầm áo ngủ đi tắm, tắm xong ra tủ lạnh lấy nước, vừa uống vừa mở điện thoại xem lịch trình những ngày sau.
Có vẻ hôm nay lại là một ngày vô cùng bình thường.
Lát sau Chu Hân Dao gửi tin nhắn nói rằng chiều nay cô rời chỗ tới phòng chiếu tìm đạo diễn Lưu, Giang Nhược đáp "vâng", cô lại hỏi: Anh ta ngồi cạnh em phải không?
Giang Nhược ngẫm nghĩ rồi trả lời: Hẳn là chỗ của anh ấy ở hàng đầu, chắc đi nhầm thôi.
Chu Hân Dao gửi meme le lưỡi: Em tin chắc?
Không chờ Giang Nhược trả lời cô đã tự nói: Dù sao chị cũng không tin.
Giang Nhược gửi meme trợn mắt.
Sau mấy hiệp chiến meme, Chu Hân Dao không nhịn nổi: Hai bay không nói gì thật hả?
Giang Nhược bảo không, Chu Hân Dao hỏi: Thế có làm gì không? Mất điện năm phút hai bay không vụng trộm gì luôn à?
Giang Nhược nhìn lom lom hai chữ "vụng trộm" một lúc lâu mà không biết trả lời sao, dứt khoát gửi meme "chúc ngủ ngon" xong quẳng điện thoại đi.
Và rồi tay phải của cậu lại không kìm được đặt lên cổ tay bên trái.
Nhưng như vậy thì dường như vùng da từng được nắm lấy lại trở nên nóng bỏng hơn.
Nói cho cùng bảo vệ sẽ có hơi ấm, còn cầm tù thì không.