Cậu mơ thấy mình chạy nhảy giữa cánh đồng bát ngát, trên tay cầm bọc hạt giống. Mẹ bảo cậu gieo hạt, nói rằng nửa năm nữa là có thể kéo dưa hấu lên trấn trên bán được rồi.
An Hà thích ăn dưa hấu và cũng thích trồng dưa hấu.
Cậu chạy nhanh thoăn thoắt, gió thổi vù vù bên tai, bông lúa mạch cọ vào ống quần nghe sột soạt.
Bỗng nhiên An Hà cảm thấy cái bọc trên tay nhẹ hẳn đi. Cậu thả chậm bước chân dừng giữa thửa ruộng, cúi đầu nhìn thì ngớ ra chẳng biết cái túi thủng một lỗ từ khi nào, hạt giống bên trong đang nối đuôi nhau chảy ra ngoài.
Trong lúc sững sờ, loáng thoáng có tiếng nhạc nhẹ nhàng vẳng tới. An Hà ngẩng lên xem, chỉ thấy đồng ruộng bao la bị xẻ ngay chính giữa, chỗ đất trống không xa xuất hiện một cây đại dương cầm [1].
[1] Đại dương cầm (Grand Piano) là loại đàn lớn, thường có ba chân và một nắp đậy giống hình dạng cánh bướm.
Một người đàn ông mặc áo đuôi tôm ngồi trước đàn, ngón tay lướt trên những phím đàn.
Anh ta đàn mãi đàn mãi, hạt giống trong tay An Hà chảy xuống như mưa như không bao giờ ngừng.
Lúc tỉnh giấc, dường như An Hà vẫn nhớ được giai điệu trong mơ.
Sợ mở mắt sẽ quên mất, An Hà vùi đầu vào gối ngâm nga một đoạn ngắn, rồi cậu trở mình nằm nghiêng, cố ép mí mắt động đậy.
Bóng người trước mặt dần hiện lên rõ ràng, An Hà nhìn thấy chính mình đang thẫn thờ trong đôi con ngươi màu nâu đậm.
"Bản Sonata số 17 giọng Si giáng trưởng." Người đàn ông nhìn cậu và nói: "Em cũng từng thi à?"
An Hà chớp mắt, đoạn chậm rãi lắc đầu.
Cậu thấy người đàn ông đứng thẳng lưng, vai rộng mở ra, dáng người cao ngất.
Người đàn ông vừa mặc sơ mi vừa nói: "Lát sẽ có người tới đưa bữa sáng, em có thể ở lại đến ba giờ chiều."
An Hà ngẫm nghĩ: "Anh không ăn sao?"
"Sao cơ?"
"Bữa sáng."
"Không, phải đi làm đây."
Nói đoạn người đàn ông mặc áo vest, xoay người toan đi.
An Hà tức tốc vươn tay níu hắn lại.
Cậu nắm vào vạt áo vest, nhớ mang máng tối hôm qua mình cũng nắm áo hắn như vậy, sau đó được đưa vào khách sạn.
Cả hai lại im lặng nhìn nhau, lần này An Hà trông thấy người đàn ông có cặp mắt đào hoa, cười rộ lên thì cong cong như mảnh trăng lưỡi liềm.
"Sợ anh ăn quỵt à?" Người đàn ông mỉm cười lôi điện thoại ra: "Không mang tiền mặt, em cho anh số điện thoại đi."
An Hà đọc một dãy số, nhanh chóng nghe thấy điện thoại đổ chuông.
Hôm qua hai người vừa vào phòng đã quấn lấy nhau, quần áo tiện tay ném đầy trên sàn, điện thoại cũng chẳng biết rơi rớt chốn nao.
An Hà lần theo tiếng chuông tìm kiếm khắp nơi, khó khăn lắm mới tìm thấy điện thoại bên dưới chăn thì người đàn ông đã sắp sửa đi rồi.
An Hà lật đật xuống giường toan cản bước anh ta lần nữa. Tuy nhiên cậu đứng dậy mới nhận ra mình không một mảnh vải che thân, vội vàng vớ khăn tắm ở mép giường quấn lên người, khăn tắm ngắn, cố lắm cũng chỉ che được bộ phận quan trọng, còn đôi chân mảnh khảnh lõa lồ hết cả.
Người đàn ông thấy hết những hành động mất tự nhiên đến mức buồn cười của cậu.
Hắn dẩu môi chỉ hướng đầu giường, nơi đặt một tấm danh thiếp.
Khóe miệng hắn vẫn vương ý cười: "Yên tâm, anh không chạy nổi đâu."
Người đàn ông đi rồi, An Hà cầm tấm danh thiếp trên đầu giường, biết hắn tên Mạnh Triều.
Mạnh Triều, cái tên khá quen nhưng cậu không nhớ đã từng nghe ở đâu.
Thành công kết bạn trên Wechat, An Hà lưu biệt hiệu cho hắn là "Ngài Mạnh".
Đến khi người ta gửi tiền, An Hà bấm nhận rồi lại thêm đuôi cho bạn mới: Hào phóng - Trẻ đẹp - Công việc ổn định.
Thực tế đây không phải lần đầu hai người gặp nhau.
Lần đầu tiên An Hà gặp hắn là ở bệnh viện, khi đó cậu vừa trải qua một cuộc phẫu thuật, nằm viện ba tuần thì làm thủ tục xuất viện.
Đứa bạn có thể chăm lo cho mình bận việc không thể đi cùng nên An Hà tự xếp hàng trước quầy thu ngân, vừa nhích dần lên vừa phe phẩy cuốn sổ tay.
Cậu có thói quen ghi chép chi tiêu, mỗi khoản thu và chi đều được ghi lại, khi đi ngủ sẽ cất dưới gối để lúc nào cũng nắm rõ trong lòng.
Nhìn dòng chữ "nợ anh Giang 300 nghìn tệ" vừa được ghi tháng trước, An Hà mải nhẩm tính mất bao năm mới trả hết, không để ý bước quá chân đâm sầm vào lưng người đứng trước.
Người đàn ông đó cao hơn An Hà, ngoảnh lại nhìn cậu phải cúi xuống.
Giây phút nhìn rõ gương mặt người đàn ông, An Hà bỗng ngẩn ngơ, câu "xin lỗi" mãi không thốt thành lời.
Khi ấy Mạnh Triều cũng sững người mất một lúc, cả hai nhìn nhau không chớp mắt.
Cuối cùng Mạnh Triều hoàn hồn trước. Hắn nhoẻn miệng cười, hỏi với thái độ hơi ngả ngớn: "Có phải chúng ta từng gặp ở đâu rồi không?"
Lần thứ ba gặp mặt khi hai người đã hẹn trước trên Wechat.
Vừa khéo hôm nay An Hà không có ca làm, sáng sớm đã đến Cẩm Uyển, đứng đợi dưới cổng vòm.
Mạnh Triều có việc đột xuất tới muộn hơn dự kiến. Hắn giao xe cho nhân viên đứng cửa rồi sải bước vào Cẩm Uyển, từ xa đã trông thấy cậu trai cao gầy chờ trước cửa.
An Hà thình lình ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Mạnh Triều, mấp máy môi vừa như muốn gọi hắn lại vừa như muốn cười. Cuối cùng cậu không làm gì, chỉ giơ tay lên khẽ vẫy Mạnh Triều.
Lúc đi thang máy lên tầng, Mạnh Triều hỏi An Hà đợi lâu không, An Hà lấy điện thoại ra xem: "Hai tiếng mười sáu phút."
Mạnh Triều chưa từng gặp cậu trai bao nào thành thật như vậy.
Nếu là người khác, thấy hắn mãi không đến thì thể nào cũng tới chỗ mua vui khác tìm con mồi, hoặc là gọi điện cho hắn từ lâu, nũng nịu một tí để ra quầy lễ tân lấy thẻ phòng trước, sẵn tiện gọi một bữa linh đình và khui chai rượu ngon.
Vào phòng, Mạnh Triều hỏi An Hà đã ăn chưa, An Hà đáp chưa, hắn lại hỏi cậu muốn ăn gì, An Hà ngẫm nghĩ rồi nói: "Gì cũng được."
Mạnh Triều cởi áo vest ném lên sô pha: "Anh không thích nghe ai trả lời tùy hay gì cũng được đâu nhé."
An Hà rụt vai như bị dọa sợ. Cậu cụp mắt cố gắng suy nghĩ trong giây lát, sau đó trả lời lại: "Vậy ăn mì được không?"
Mười lăm phút sau, An Hà khoanh chân ngồi trên thảm, c4m cúi ăn mỳ Ý.
Vốn dĩ Mạnh Triều không đói, nhưng khi thấy cậu hút mỳ sì sụp, xốt dính trên khóe môi lại vội vươn đầu lưỡi ra li3m thì vô duyên vô cớ nuốt nước bọt.
An Hà ngẩng lên như cảm nhận được, bưng cao bát mì trong tay: "Anh muốn ăn một ít không?"
Thái dương Mạnh Triều giật giật, dứt khoát đứng dậy đi vào nhà tắm: "Anh tắm cái đã, em cứ ăn thong thả."
Lúc hắn đi ra, An Hà đã ăn xong, đang nằm bò trên sàn quay lưng lại với Mạnh Triều lần sờ gì đó.
Hắn lại gần xem, trông thấy cậu đang chà một giọt nước dùng to cỡ móng tay cái trên mặt thảm.
Mạnh Triều - người vốn bực dọc vì phải tăng ca - tức khắc phì cười: "Em nằm như thế làm anh tưởng em muốn quyến rũ anh cơ."
An Hà ngóc đầu dậy, ánh mắt mờ mịt nhìn hắn.
Mạnh Triều chỉ phần eo lộ ra một nửa vì áo bị cộm lên cùng cái mông vểnh cao của cậu.
Sau đó hắn lập tức thấy được ráng đỏ lan từ tai An Hà đến hai gò má.
Thế nhưng cậu trai ngây thơ vừa chọc đã đỏ mặt lại gần như hoang dại khi lên giường.
Ngoại trừ nửa tiếng đầu, còn đâu hầu như An Hà đều cưỡi trên người Mạnh Triều, tần suất lên xuống đáng kinh ngạc.
Trong lúc nghỉ, ngón tay thon dài của Mạnh Triều sờ từ eo đến vết sẹo trước nguc An Hà. Hắn hỏi: "Em từng làm phẫu thuật ở đây à?"
An Hà đặt hai tay lên vai Mạnh Triều, chầm chậm nằm xuống, thở hổn hển: "Vâng, em bị bệnh tim."
Mạnh Triều bèn trở mình đè lên An Hà và ghé lại hỏi: "Vậy có phải anh nên dịu dàng một chút không?"
An Hà nhìn từ đầu đến chân Mạnh Triều như thể không hiểu lời hắn nói.
Cảm giác quen thuộc chẳng rõ nguyên do lại ùa đến, An Hà nhấc tay, đầu ngón tay run run mân mê gương mặt góc cạnh của Mạnh Triều.
"Phải đó." Tuồng như giờ phút này An Hà đang đắm chìm trong một thế giới mà không ai biết, lơ đãng nói đứt quãng: "Anh, anh có thể, đối xử với em... dịu dàng một chút."
Cậu dùng từ "có thể" thay cho "phải".
Có nghĩa là cậu chiều ý Mạnh Triều, nếu "không thể" cũng không sao.
Có lẽ câu nói vô tình khi tình cảm dâng trào đã phát huy tác dụng, lần này An Hà nhận được nhiều tiền hơn hôm trước.
Nhìn từ sự thành thạo trong từng động tác thì rõ ràng Mạnh Triều là tay lõi đời kinh nghiệm phong phú, hắn vui sẽ tự giác cho nhiều, An Hà cầm tiền cũng thoải mái.
Đồng thời An Hà cũng không quên nâng cao năng lực nghiệp vụ. Tuy cậu đã biết mình là gay từ lâu và trước đây cũng từng có bạn tình, thế nhưng Mạnh Triều mới chỉ là khách hàng thứ hai trên con đường bán mông của cậu.
Khách đầu tiên của cậu là một gã lớn tuổi có sở thích đặc biệt.
Khi đó An Hà đang tụ tập với các thành viên đoàn phim, mơ ước vẩn vơ ăn một bữa no ba ngày, rượu chỉ nhấp môi mấy chén.
Ai ngờ rượu có tác dụng cực kỳ chậm, lúc bị thằng già ấy dắt vào thang máy cậu còn giãy mấy cái, nhưng nghĩ đến việc tháng này vẫn chưa có tiền gửi về quê mà mình còn nợ nửa năm tiền nhà, An Hà nhắm mắt làm liều, dứt khoát coi như giao dịch.
Hôm sau thức giấc khắp người An Hà đều bầm dập, nhọc nhằn bò dậy mới biết gã ta đã chạy mất dạng trong khi chẳng để lại một cắc nào.
Tuy sau đó cậu bạn Giang Nhược đã giúp đòi lại phí qua đêm nhưng lần bán thân ấy vẫn tạo thành bóng ma tâm lý cực lớn cho An Hà, điển hình là cậu luôn lo ngay ngáy lại bị quỵt tiền và lúc nào cũng dè chừng người tiếp cận mình.
Lần này lại hẹn Mạnh Triều ở Cẩm Uyển, trên đường đi An Hà ôm điện thoại nhắn tin với Giang Nhược. Giang Nhược lo cậu gặp người xấu, An Hà nhớ lúc đưa tiền Mạnh Triều rất thoải mái nên nói: Yên tâm đi, anh lần này đáng tin
Giang Nhược trả lời: Trên đời này làm gì có thằng nào đáng tin
An Hà buồn cười: Sao anh chửi cả anh luôn vậy
Mạnh Triều đã dặn trước với nhân viên phục vụ, An Hà đến cửa Cẩm Uyển là được cho qua.
An Hà đợi ở sảnh lớn một lúc, người cần đợi không thấy đâu mà lại gặp gã già lưu manh ăn quỵt tiền lần trước.
Hôm nay Trương Thiệu Nguyên dẫn theo một thằng nhóc lạ mặt. Gã thấy An Hà thì kêu thằng nhóc đó lên tầng trước, còn mình đi sang đon đả chào An Hà.
Nghĩ đến sự khó chịu đêm hôm ấy, An Hà sởn gai ốc, đứng dậy toan bỏ đi.
"Anh có chuyện này hỏi em, cái đứa lần trước đòi tiền hộ em..."
Trương Thiệu Nguyên bám riết không tha, thậm chí còn kéo tay An Hà.
Trùng hợp là đúng lúc Mạnh Triều đẩy cửa đi vào, vừa nhìn đã thấy An Hà và gã đàn ông khác đang lôi lôi kéo kéo.
Mạnh Triều tưởng An Hà gấp gáp hẹn khách khác, cũng không phải lần đầu mới gặp cảnh này nên hắn lịch thiệp dùng tay ra hiệu "xin mời".
Ngay khi toan xoay người rời đi thì hắn thấy An Hà hoảng hốt định chạy lại chỗ mình, nhưng vì không giằng ra được gã đàn ông kia mà mặt mày đỏ bừng.
Chỉ lo Mạnh Triều cứ thế đi mất, An Hà vội vàng cầu cứu, buột miệng gọi: "Anh ơi!"
Mạnh Triều - người luôn hành động thuận theo tự nhiên, trước nay chưa từng bắt ép ai - lại làm trái với bình thường, cướp người khỏi tay gã khác.
Trước khi lên trên, Mạnh Triều ngồi ngoài quầy bar công cộng ở tầng ba, uống một chén rượu nhỏ rồi gọi điện cho bạn.
Suốt lúc đó An Hà đều cúi gằm, Mạnh Triều đi đâu cậu theo đấy, Mạnh Triều gọi điện thoại cậu bèn xoay người tránh, bịt tai không nghe trộm.
Những cử chỉ ấy chọc Mạnh Triều buồn cười. Hắn cúp máy, một tay giữ gáy An Hà, cảm nhận được cậu run bắn thì bật cười thành tiếng.
"Sợ anh thế à?" Mạnh Triều khom lưng kề sát cậu, giọng cũng đè thấp mang lại cảm giác nguy hiểm khó hiểu: "Thế vừa nãy ai cho em cái gan gọi anh là anh ơi?" [2]
[2] "Anh ơi" ở đây là anh trong anh trai.
Trong ký ức trước năm bốn tuổi còn sót lại, An Hà có một người anh trai.
Anh trai siêu giỏi, biết đánh đàn, đá bóng, hơn nữa còn rất cao, thường bế cậu lên để cậu hái quả trên cây.
Cậu nhớ anh lắm, trong cuộc sống thực tại cũng nhận mấy người anh, thế những ngoài Giang Nhược thì những người còn lại đều chạy hết.
Cứ như vậy, cách xưng hô này trở thành đạo cụ trợ hứng lúc lên giường của hai người.
Buổi tối, An Hà bị đè trên giường. Cậu gắng gượng mở mắt, cảm thấy cả thế giới đều đang chao đảo.
Động tác của Mạnh Triều thô bạo như thể ph4t tiết, làm An Hà phản xạ có điều kiện muốn bỏ trốn.
Cậu vừa nắm ga giường nhích được nửa mét thì Mạnh Triều tóm cổ chân lôi cậu trở về. An Hà quỳ bò bị Mạnh Triều bấu chặt eo, trước từng cú đâm thúc mãnh liệt từ phía sau, cậu ưỡn cổ, nước mắt rơi lã chã.
Mạnh Triều niết cằm cậu ép cậu ngoảnh lại, hôn lên khoé mi ướt nhoè.
"Sao em khóc?" Mạnh Triều là kẻ đầu têu nhưng lại ra chiều vô tội: "Anh trai làm đau em à?"
An Hà khó lòng chịu nổi phải lấy tay đẩy hắn ra, nhưng tiếc là không xi nhê.
Cậu nghĩ bụng người này xấu xa quá, chẳng giống anh trai chút xíu nào.
Làm xong, Mạnh Triều ôm An Hà nghịch d4i tai cậu, hỏi cậu có công việc chính thức không.
An Hà đáp: "Có chứ, em làm phục vụ ở quán bar." Sau đó cậu lại bổ sung: "Làm cả diễn viên quần chúng nữa."
Mạnh Triều đoán: "Diễn xuất của em chắc chỉ đủ đóng xác chết thôi nhỉ?"
An Hà cảm thấy hắn đoán như thần: "Sao anh biết em đóng xác chết?"
Mạnh Triều phì cười.
An Hà kể với hắn là mình có một người bạn làm nghề diễn viên, vừa đẹp vừa biết múa, lại có năng khiếu diễn xuất.
"Rồi em biết làm gì?" Mạnh Triều hỏi.
An Hà từng đọc văn cua gái, lúc này nghiêm mặt nói: "Biết làm anh vui đó."
Mạnh Triều lại cười rộ lên.
Một lúc lâu sau Mạnh Triều không nói gì.
An Hà tưởng hắn ngủ rồi, nghển cổ ngó thử thì bị hắn giữ đầu không cho ngọ nguậy.
Thế là An Hà chỉ có thể nghe giọng mà không thể nhìn nét mặt hắn.
"Anh từng có một đứa em trai." Hắn cất giọng chậm rãi: "Nếu bây giờ thằng bé còn sống cũng phải hai mốt tuổi rồi."
Năm nay An Hà cũng hai mươi mốt nhưng ngày sinh không rõ, cậu cũng không chắc em trai Mạnh Triều lớn hơn hay nhỏ hơn mình.
Hai bọn cậu chỉ có 1/365 khả năng sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm.
An Hà rất nhạy với các con số, lịch năm trên trang cuối cuốn sổ nhỏ ghi sinh nhật của toàn bộ người thân và bạn bè. Hôm nay cậu giở sổ, tiện thể hỏi Mạnh Triều: "Sinh nhật anh là hôm nào?"
Mạnh Triều tựa vào đầu giường nghịch bật lửa của khách sạn, cả người toát lên vẻ biếng nhác sau khi làm t1nh.
Hắn nghe vậy thì khựng lại, giống như câu hỏi này rất khó trả lời: "... Sao phải hỏi cái đấy?"
An Hà nói: "Phải ghi vào chứ, trí nhớ em kém lại quên mất tiêu."
"Ghi vào rồi sao nữa?"
"Em sẽ chuẩn bị quà sinh nhật cho anh."
"Nếu lúc đấy chúng mình không ở bên nhau thì sao?"
"Thì thôi ạ."
"Nhưng anh muốn nhận quà."
An Hà ngẩng đầu liếc Mạnh Triều như nghe thấy câu gì lạ lùng lắm, vẻ mặt giống đang hỏi: Anh thiếu thốn vậy á hả?
Mạnh Triều cười không thành tiếng, đặt tay lên đầu An Hà vần vò mái tóc suôn thẳng khiến nó rối tung.
Lần thứ năm gặp nhau, Mạnh Triều đưa An Hà đến nhà riêng của hắn.
Đó là một căn chung cư ở nội thành, Mạnh Triều không thích nhà quá rộng vì như thế nom có vẻ quạnh quẽ. An Hà cũng cảm thấy nhà nhỏ lại hay, khó mà lạc được.
Nháo đến nửa đêm, An Hà thức dậy kiếm đồ bỏ bụng.
Suốt nửa tiếng không thấy cậu về, Mạnh Triều lê dép tới bếp, trông thấy An Hà đang cầm đũa gắp mì trong nắp xoong, sì sụp ăn đến là ngon miệng.
An Hà múc cho Mạnh Triều một bát, còn trộn cả dầu thịt bò. [3]
[3] Dầu thịt bò:
Ngồi vào bàn ăn, Mạnh Triều hỏi có phải An Hà thích ăn mì không, An Hà gật đầu: "Hồi còn bé đi làm đồng về, cả nhà ăn hết rồi nên em toàn tự nấu mì."
Hắn hỏi bố mẹ đâu, An Hà cắn đũa đáp ỡm ờ: "Bố mẹ bận lắm."
Cậu không nói với Mạnh Triều rằng mình là con nuôi. Bởi vì bữa trước ở Cẩm Uyển cậu nghe người ta nói Mạnh Triều cũng không phải con ruột của nhà đấy.
Thảo nào cuối tuần hắn chẳng về nhà mà ở cùng với cậu.
Có điều dường như Mạnh Triều không để ý chuyện bị chọc vào chỗ đau. Ăn xong, hắn nhìn An Hà lại giở cuốn sổ nhỏ, bỗng dưng lên tiếng: "Anh không có sinh nhật."
An Hà chớp chớp mắt.
Mạnh Triều ngả lưng lên ghế, nhướng mày nửa đùa nửa thật: "Hay là em chọn một ngày cho anh?"
Nghiêm túc mà nói thì An Hà cũng không có sinh nhật.
Ngày sinh trên chứng minh thư của cậu là 22/1 - ngày dương của Tết Âm lịch năm ấy. Hồi bốn tuổi cậu bị bọn buôn người lừa bán lên núi, sau khi tỉnh lại thì quên ráo cả họ lẫn tên, ngày sinh là bố mẹ nuôi điền đại lúc đăng ký hộ tịch.
Xem như đã tìm ra điểm chung giữa hai người, An Hà rất để tâm câu nói vu vơ của Mạnh Triều, lúc tắm cũng nghĩ ngợi mãi.
Tuy bình thường Mạnh Triều rất tuỳ hứng nhưng cũng không phải cậu ấm chơi bời lêu lổng.
Dự án trong tay hắn đang đến giai đoạn quan trọng, sẵn tiện chưa buồn ngủ bèn bê máy tính ra phòng khách xử lý email.
Khi hắn gập máy tính lại, trời đã tờ mờ sáng.
Mạnh Triều cầm quần áo vào phòng tắm tắm rửa.
Lúc đi ra hắn thấy An Hà - người mới nãy còn cuộn tròn ở góc giường - đang quỳ ngồi trên thảm giúp hắn gấp áo choàng tắm mà hắn cởi ra.
Điều ấy chợt khiến Mạnh Triều ngẩn ngơ, dường như hắn được xem một thước phim tua ngược về rất nhiều năm trước, có bé con mới lên mẫu giáo cũng ngồi bên giường gấp quần áo giúp hắn như vậy.
Bé con gấp chẳng ngay ngắn tẹo nào, tay áo còn nhét trong cổ áo nhưng vẫn bi bô đòi hắn khen ngợi: "Anh ơi xem này, có phải em giỏi lắm không?"
Hình ảnh vụt biến mất, An Hà nghe tiếng quay đầu, thấy Mạnh Triều thì nở nụ cười tươi: "Em nghĩ rồi, sinh nhật em là 22/1, vậy anh sẽ là 21/1."
Có vẻ An Hà rất thích thú vì cuối cùng cũng nghĩ ra cách, ánh nắng ban mai phủ lên mắt cậu làm nó lấp lánh khôn tả.
Cậu nói: "Sinh nhật anh ngay trước sinh nhật em, như thế em sẽ không quên."
Hai tiếng tiếp theo là thời gian vận động buổi sáng.
An Hà bị đè trên giường, khoé mắt rớm nước đỏ hoe.
Bấy giờ cậu mới biết, sở dĩ những lần trước mình có thể nắm quyền chủ động là vì Mạnh Triều cố tình nhường, muốn xem cậu có bản lĩnh đến đâu.
Quan hệ của hai người như con thuyền lẻ loi và nước thuỷ triều lên. Một khi đi vào cửa biển, bất kể về thể xác hay tâm lý, cậu đều không phải đối thủ của người đàn ông trước mặt.
Sau đó Mạnh Triều thật sự đòi An Hà quà sinh nhật.
An Hà vùi đầu vào gối ngáp ngủ: "Nhưng vẫn chưa đến sinh nhật anh mà."
Mạnh Triều nói: "Anh ứng trước."
"Thế anh muốn quà gì?"
"Em dọn sang đây ở với anh."
Ngón tay Mạnh Triều vu0t ve khoé mắt cụp xuống của An Hà. Hắn phát hiện An Hà cũng có mắt cún, dễ dàng khiến người khác cảm thấy cậu rất đáng thương, đã vậy còn dễ lừa.
An Hà cân nhắc giây lát, đoạn nói: "Nhưng em chỉ biết nấu mì thôi."
Mạnh Triều cười: "Anh có tìm người giúp việc đâu."
Trước ánh mắt nghi ngờ của An Hà, Mạnh Triều duỗi tay ôm cậu chặt cứng.
Đi cùng một cú thúc vào là cảm giác lỗ hổng nơi trái tim dường như được lấp đầy.
Đã bao lâu không được cảm nhận sự đủ đầy ấy rồi? Mười năm? Hay là hai mươi năm?
Mạnh Triều thở dài thườn thượt: "Sao không gọi anh ơi nữa thế?"
An Hà khẽ vặn vẹo trong lòng hắn, làu bàu: "Lần nào gọi anh cũng dữ lắm."
Mạnh Triều bật cười: "Đấy không phải là dữ."
Mà là sợ hãi, sợ cậu lại biến mất. Vậy nên hắn mới muốn giữ thật chặt để chiếm làm của riêng.
"Dọn sang đây đi." Mạnh Triều tiếp tục mời mọc, dùng giọng điệu dụ dỗ lừa gạt mà An Hà không thể từ chối: "Sang làm vợ anh trai có được không?"