Tin Tức Tố Của Ta Có Độc

Chương 47: Chương 40-2



Du Việt tự hỏi thật lâu, "Tiều Chính Huy, ta hoàn toàn không thích ngươi, nhưng Vạn Dương Trạch là đối thủ cạnh tranh của ta, giá trị hợp tác với Ninh Quảng lại không cao, cho nên hiện tại ta cảm thấy...... chúng ta rất thích hợp làm đồng minh."

Tiều Chính Huy trực tiếp hưng phấn.

Du Việt muốn dụ ra động tác kế tiếp của Tiều Chính Huy, gần bốn ngày, gã không có khả năng chỉ trói Vạn Dương Trạch ở lại đây, chỉ sợ y vừa cùng Vạn Dương Trạch chạy khỏi nơi này đi hẹn hò, Tiều Chính Huy sẽ âm thầm vòng ra một cái bẫy rập khác.

Tới lúc đó liền không có thời gian mà giằng co rồi.

Tiều Chính Huy tựa hồ không có tính toán khác, "Nếu ngươi nguyện ý hợp tác, ta sẽ không để cho hắn chạy thoát."

"Ta chỉ có thể nói ta miễn cưỡng một chút đi, ta chỉ cần thắng Vạn Dương Trạch."

Tiều Chính Huy xoa xoa mặt Du Việt, "Nghĩ kỹ chưa? Ở bên ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi."

Du Việt: "Nghĩ thế nào cũng không tốt cho được, chủ yếu là ta không muốn làm AA luyến, chỉ có thể thử với ngươi một lần, đừng ôm quá nhiều hi vọng."

Tiều Chính Huy: "Được, ngươi nguyện ý cho ta một cơ hội là được, ta chỉ muốn thử xem tư vị đại mỹ nhân nổi danh của Du gia mà thôi, Alpha phân hóa suất 85% cũng chỉ tới như thế, cuối cùng không phải là vẫn bị ta bắt lấy sao."

(dreamhouse2255)

Kế tiếp, Tiều Chính Huy gọi một cuộc điện thoại, "Không cần nhìn chằm chằm điểm tập kết nữa, ta đã bắt cả hai tiểu tử đó lại rồi, trở về hết trông chừng cho ta."

Du Việt nghĩ, gã quả nhiên là vi phạm quy định, trường học quy định rằng, cho dù là sinh viên năm mấy cũng không thể sử dụng điện thoại di động trong khi đang làm nhiệm vụ, càng không thể nhờ người khác giúp đỡ.

Tiều Chính Huy đúng là lỗi gì cũng phạm vào.

Rất nhanh, bốn người của Tiều Chính Huy mang theo ba người bọn họ rời khỏi nhà xưởng bỏ hoang.

Bốn người giúp đỡ đều đeo mặt nạ, Du Việt nghĩ, hẳn đều là học trưởng ở Đế Đằng.

Hai học trưởng đã té xỉu cũng bị mang đi.

Xe giam giữ Du Việt cùng Vạn Dương Trạch vòng đi vòng lại, cuối cùng ngừng ở đối diện Quan Nguyên thôn.

Nơi này xem như là một khu phố tương đối phồn hoa.

Tiều Chính Huy thế nhưng bao cả một căn chung cư để giấu y cùng Vạn Dương Trạch.

Tiều Chính Huy không để bụng có lấy được điểm hay không, không để bụng có thẳng hay không, gã chỉ để ý Vạn Dương Trạch cùng Du Việt có thua hay không, có mất mặt hay không, có thể sẽ luôn mất mặt hay không.

Gã tuyệt đối không buông tha cơ hội dằn vặt bọn họ lần này.

(dreamhouse2255)

Thậm chí là cơ hội đánh sập Vạn gia cùng Du gia.

Sau khi bị mang vào chung cư, Vạn Dương Trạch cùng Ninh Quảng bị nhốt trong cùng một phòng, nhưng trong phòng lại đã có người khác.

Chỉ có Du Việt bị Tiều Chính Huy mang tới một căn phòng khác không người.

Cơ hồ toàn bộ căn chung cư đều trống rỗng, Tiều Chính Huy không dám để quá nhiều người biết hắn vi phạm kỷ luật.

Du Việt tâm lý nắm chắc, nếu chỉ có những người này, y có thể ứng phó được.



Động tác của Vạn Dương Trạch vẫn luôn rất thong thả, nói chuyện không có khí lực gì, phỏng chừng thuốc mà Tiều Chính Huy cho bọn họ dùng Alpha phân hóa suất càng cao hiệu quả càng rõ ràng.

Cũng không biết Vạn Dương Trạch cùng Ninh Quảng bị đưa tới căn phòng nào, hi vọng cái tên kia có thể kiên trì đợi tới khi y cứu hắn.

Du Việt vừa vào cửa đã bị Tiều Chính Huy đẩy lên giường, kết quả tay vẫn bị trói.

Du Việt tựa tiếu phi tiếu nói: "Ta nói a huynh đệ, ta thật sự không thích loại hình cưỡng chế."

Tiều Chính Huy hơi mỉm cười, "Không sao, ta thích là được, ta chỉ sợ vừa thả ngươi ra ngươi liền chạy."

(dreamhouse2255)

Du Việt cười càng đẹp mắt, "Mọi người đều là A, làm một phát thì làm một phát, cũng không thể mang thai, còn có thể đánh thắng Vạn Dương Trạch, ta lừa ngươi làm gì? Nếu ngươi không tin, ta cho ngươi cái tín vật đính ước."

Tiều Chính Huy: "?"

Du Việt dùng cằm chỉ chỉ trước ngực mình, "Bình nhỏ ta tự tay làm, muốn tặng cho người ta yêu thích, đưa cho ngươi cũng được, xem như là thành ý của ta."

Tiều Chính Huy cao hứng cực kỳ, tiến lên gỡ xuống bình thuốc cách trở khí vị của Du Việt.

Bên phía Vạn Dương Trạch, ba người trong phòng đều đã hôn mê.

Nếu không phải hắn không ngửi thấy hương vị tin tức tố...... lần này nhất định sẽ phải ngã tại đây.

Nhưng cửa phòng bị khóa trái, Vạn Dương Trạch lại phát hiện cửa sổ trong căn phòng này quá nhỏ, bên ngoài có vách ngăn phòng trộm phỏng chừng cũng không ra được.

Hiện tại, cả người hắn vẫn đang trong trạng thái vô lực.

Đợi không lâu, Vạn Dương Trạch nghe thấy Du Việt đang gọi hắn, "Vạn Dương Trạch?"

Vạn Dương Trạch đứng trước cửa, "Ta ở đây."

Ngay sau đó Du Việt liền lấy chìa khóa mở cửa ra.

(dreamhouse2255)

Vạn Dương Trạch kinh ngạc, Tiều Chính Huy cộng thêm bốn Alpha phân hóa suất không thấp, Du Việt thế nhưng vẫn có thể chạy ra được, còn lấy được cả chìa khóa?

Vạn Dương Trạch: "...... Ngươi."

Du Việt nhìn qua Ninh Quảng cùng một nam một nữ ở trong phòng, thầm cảm thấy kỳ quái, nhưng y không kịp nghĩ quá nhiều, "Trước đừng động tới bọn họ, vừa rồi ta dùng điện thoại của Tiều Chính Huy gọi cho tổng đài của Đế Đằng, rất nhanh sẽ có người tới xử lý hiện trường."

Du Việt kéo tay Vạn Dương Trạch chạy ra ngoài, "Đi thôi, cũng không biết hắn có còn đồng lõa hay không."

Vạn Dương Trạch lại lo lắng sốt ruột, "Tiều Chính Huy chịu thả ngươi đi?"

"Đương nhiên không chịu." Du Việt nói.

Hai người chạy tới Quan Nguyên thôn, một đường mã bất đình đề, lại trở về nhà xường bỏ hoang một lần nữa, bên trong vẫn còn các loại vỏ chai bia mà đám Tiều Chính Huy bỏ lại.

Vạn Dương Trạch gấp gọn lều trại của hắn, ba ngày kế tiếp rất có thể sẽ phải ăn ngủ ngoài trời.

Du Việt tìm được ba lô của mình, lại lần nữa xuất phát.

Ở trêи đường, Vạn Dương Trạch hỏi Du Việt, "Ngươi làm sao thoát thân được?"



Du Việt úp úp mở mở nói, "Đừng có gấp, ngươi sẽ biết, bản đồ của ngươi còn không?"

(dreamhouse2255)

Vạn Dương Trạch xoa xoa ngực, "Vẫn còn."

Hai người lại lần nữa lên đường, ban đêm lạnh căm căm, liên tục đi đến nửa đêm bọn họ mới tìm được một khối đất trống nghỉ ngơi.

Nửa đêm, Du Việt nằm trong lều tính thời gian.

Ngụy Phàm Lĩnh phân hóa suất 90% hôn mê không tới hai ngày, mà Du Liên mỗi lần đều phải hôn mê suốt ba ngày hai đêm.

Lần trước bốn Alpha trong nhà tắm hôn mê khoảng ba ngày hai đêm, người tỉnh lại sớm nhất cũng không tới nửa ngày.

Du Việt cơ hồ có thể xác định, phân hoá suất càng cao, thời gian hôn mê lại càng thấp.

Nếu như Vạn Dương Trạch trúng chiêu, đại khái buổi tối ngày mai sẽ tỉnh lại.

Y có thể đưa đối phương tới bờ sông đối diện điểm tập kết, như vậy, khi Vạn Dương Trạch tỉnh lại, vẫn có thể trong thời gian hạn định hoàn thành nhiệm vụ.

Lần này y cướp đi bản đồ của Vạn Dương Trạch, dạy cho hắn một chiêu: Tuyệt đối không thể tin tưởng bất luận kẻ nào, đặc biệt là soái ca.

Còn hai ngày nữa thời gian hoàn thành nhiệm vụ sẽ kết thúc, hai người ở thời điểm sắc trời vừa tối đi tới bờ sông.

Phía trước là một con sông rất sâu.

(dreamhouse2255)

Lựa chọn bơi qua sông vào buổi tối quá nguy hiểm, nếu có thể vẫn nên tìm được một nhà đò nào đó đưa bọn họ qua, hoặc là chờ tới ngày hôm sau rồi đi.

Du Việt nhìn nhìn Vạn Dương Trạch, "Ta không cam lòng bại bởi ngươi."

Vạn Dương Trạch: "Ta biết."

Du Việt: "Ngươi đoán xem ta còn có biện pháp gì?"

Vạn Dương Trạch nhìn bên kia bờ sông, hắn muốn nói, hắn có thể chờ ở nơi này đợi Du Việt qua sông trước, hắn không ngại lấy thứ hai.

Nhưng nếu nói như vậy, Du Việt khẳng định sẽ bị hắn chọc tức chết.

Vạn Dương Trạch: "Không biết, có thể là nhân lúc ta ngủ trộm qua sông đi, như vậy ta chỉ có thể đi sau ngươi."

Du Việt thở dài, "Ta đã không ngủ, ngươi sao có thể ngủ được, ta cũng không phải đặc biệt muốn lấy bản đồ của ngươi, chúng ta liền tách ra ở đây đi, bằng bản lĩnh của chính mình qua sông."

Không ngờ rằng Vạn Dương Trạch lại không đồng ý, "Buổi tối tách ra không an toàn, ngươi ngủ lều trại với ta, đợi ngày mai lại nói."

Ai biết được tên Tiều Chính Huy kia có bị bắt hay không.

Vạn Dương Trạch đã căng lều, Du Việt buồn bực ngồi trêи cỏ hỏi: "Tới lúc này rồi, thắng lợi chỉ còn cách một bước, ngươi cứ dính nhơm nhớp mãi ở bên ta như vậy? Vạn Dương Trạch, ngươi đừng có khinh thường quyết tâm ta trộm bản đồ của ngươi."

Vạn Dương Trạch: "Ngươi đánh giá tính cảnh giác của ta quá thấp."

Du Việt vừa lòng gật đầu, "Tốt, ta rất thích tâm thái biết khó mà lên của ngươi."