Lạc Tri Dư từ nhỏ đến lớn là một người không có tí tinh thần tập thể nào, liên hoan thì lười biếng, đại hội thể thao thì trốn chạy, cậu chơi thân với những người xung quanh không có nghĩa là cậu sẵn sàng đứng ra tranh luận thay cho họ. Vì thế nên cái bát súp gà tinh thần tập thể của chủ nhiệm Ngô kia, cậu dù chỉ là một sợi lông gà cũng không hề dính dáng vào.
Nhưng Tiêu Ngạn đây, lại thừa dịp thiên thời địa lợi nhân hoà, lấy ngay số thẻ phòng cuối cùng được phân phát cho đoàn thi đấu.
Tình huống trước mắt là như thế này: phòng chỉ có một, Nhất Trung chỉ còn một mình Omega là cậu và Tiêu Ngạn là Alpha, nếu không muốn ở cùng một phòng với Tiêu Ngạn, thì hiện tại đang có ba loại giải pháp ——
1. Dưới tiền để không để bị trừ điểm hạnh kiểm quá nặng, khiến hai vị chủ nhiệm tin rằng cậu và Tiêu Ngạn đang yêu sớm.
2. Ngay lúc này lập tức bắt cóc Tiêu Ngạn xuống lầu một khách sạn đánh cho té khói.
3. Giấu thẻ phòng khách sạn đi.
Phương án một, khó khăn lớn nhất đó là có một tờ đơn chẩn bệnh về tin tức tố không thể nào bác bỏ được, hai vị chủ nhiệm đã xác định và khẳng định rằng bọn họ sẽ không bao giờ yêu sớm.
Phương án hai, độ khó trung bình, bên kia nhất định sẽ không hợp tác, tìm dây thừng là một điều rất khó, trói lại còn khó hơn, hơn nữa đánh nhau sẽ không đạt được hiệu quả lý tưởng. Hơn nữa, điều không thể tưởng tượng được nhất chính là, đợt “chiến tranh lạnh” hơn nửa ngày vừa rồi đã khiến cho các thầy cô đều nghĩ bọn họ đã bắt tay làm hoà chỉ trong một thời gian ngắn ngủi.
Phương án ba ——
Thẻ phòng đang ở trong tay Tiêu Ngạn, từ đầu đến cuối đều không rời khỏi tầm mắt hắn một chút nào. Lạc Tri Dư theo hắn một đường tới đây cũng không tìm được cơ hội, nhiều lần vừa muốn duỗi tay lấy đều bị Tiêu Ngạn đánh cho rụt trở về, chỉ có thể đứng ngoài cửa phòng, nhìn Tiêu Ngạn cà thẻ mở cửa, nhìn Tiêu Ngạn khuân vác hành lý, rồi bị Tiêu Ngạn đẩy mạnh vào trong phòng khoá cửa nhốt lại.
“Phương án bốn đã nghĩ ra chưa?” Tiêu Ngạn xoay người, khiến ổ khoá sau lưng hắn rơi xuống.
“Phương án bốn……” Lạc Tri Dư nói được một nửa, chợt phát hiện có điều gì đó không đúng, “Anh làm sao biết em đang suy nghĩ cái gì?”
Biểu tình của Tiêu Ngạn tựa hồ như đang nói “Em thấy sao”: “Người nào đó dọc đường cứ nhìn chằm chằm thẻ phòng trong tay anh suốt, đôi lúc còn dính chặt vào người anh, còn bí mật vì cảm xúc cá nhân mà giẫm giày anh hai lần nữa chứ.”
“Hai phương án đầu tiên, một là trói anh bưng xuống dưới lầu đánh, cái còn lại là chứng minh hai ta yêu sớm, anh nói không sai chứ?”
Lạc Tri Dư thất bại hoàn toàn, đành đẩy va ly hành lý của mình tới góc tường, đá rơi giày, thả mình trên chiếc giường lớn giữa phòng, vùi mặt vào tấm chăn bông mềm mại, làm lơ lời nói của Tiêu Ngạn.
Tuy rằng suốt một quãng đường đi cậu toàn dựa vào vai Tiêu Ngạn ngủ gà ngủ gật, nhưng dù sao xe buýt trong lúc chạy cũng lung lay không ngừng, tóm lại là không thoải mái. Thế nên trong một khắc được tiếp xúc với mặt giường, Lạc Tri Dư đã có cảm giác mình như được sống lại, thậm chí còn nghĩ ra một phương án mới ——
“Lấy sách giáo khoa về an toàn sinh lý ra, phải nói cho mọi người biết thế nào là kiến thức phổ thông mới được.”
Cậu với Tiêu Ngạn, có vẻ như nằm ngoài cái định nghĩa của kiến thức phổ thông nhỉ?
“Lạc Ve sầu.” Tiêu Ngạn ngồi xuống cạnh người cậu, đẩy đẩy cậu, nói lời mật ngọt hòng an ủi, “Đừng giận nữa mà, còn chiến tranh lạnh làm gì nữa chứ, người yêu em đang muốn trải nghiệm cảm giác làm hoà sau khi cãi nhau đó, có được không”
“Không được.” Thanh âm rầu rĩ của Lạc Tri Dư truyện từ trong chăn truyền ra, “Cách xa em ra một xíu đi, đồ quýt xanh lè.”
“Chỉ có độc nhất một cái giường thôi, em đã chiếm hết một nửa rồi, còn bắt anh cách xa nữa chứ.” Tiêu Ngạn xoa xoa bên hông của Lạc Tri Dư, “Không biết nói lý gì cả.”
Lạc Tri Dư lúc này mới phát hiện, khách sạn đúng thật là không đủ phòng ngủ, căn phòng này không phải là phòng tiêu chuẩn, đây là một phòng ngủ có giường đôi, hiện tại trong phòng chỉ có duy nhất một cái giường, chính là cái mà cậu đang nằm lên.
“Hơn nữa, có thể nói chuyện đàng hoàng với nhau được không hả, ngày nào em cũng mắng anh là quả quýt vỏ xanh.” Bàn tay Tiêu Ngạn dừng lại trên mái tóc của cậu, như là đang lầm bầm lầu bầu, lại như đang cảnh cáo Lạc Tri Dư, “Tiện nghi cũng đã bị em chiếm hết rồi, giờ anh sẽ để em cảm thụ cái gì là quả quýt chua thực thụ, hẳn sẽ không quá phận đâu nhỉ?”
Lạc Tri Dư không hiểu ý câu này của người yêu: “Anh……”
Quả quýt chưa chín đầu cành, không phải là bộ dáng của Tiêu Ngạn vào trưa hôm qua sao, giờ còn dạng nào khác nữa?
Lời cậu nói còn chưa nói xong, đã cảm giác được một cỗ hương vị tin tức tố quen thuộc áp tới, hùng hùng hổ hổ, mang theo một chút mùi tin tức tố của quả quýt chua lè. Lạc Tri Dư xoay người muốn trốn, nhưng lại có một tấm chăn dày đổ ập lên người cậu, bao vây đầu và nửa người trên của cậu lại cùng nhau.
“Làm gì……” Lạc Tri Dư chưa kịp phòng ngừa đã bị chăn vây quanh.
Cậu từ trên giường ngồi dậy, không tài nào thoát khỏi chăn, lúc giãy giụa còn muốn đạp một cú vào người Tiêu Ngạn, nhưng cú đá còn chưa động đến người thì đã bị Tiêu Ngạn túm mắt cá chân đè lại, khiến cậu té lăn quay trên chiếc giường mềm mại. Dù ngã nhào nhưng đầu óc cậu cũng không cảm thấy choáng váng, bởi vì Tiêu Ngạn đã dự đoán được trước mà đỡ eo cậu, cậu liền giống như ôm theo đống chăn ngã ngồi vào lồng ngực hắn.
“Bé lưu manh.” Cách chăn, thanh âm của Tiêu Ngạn không còn được rõ ràng như trước, “Đừng đá nữa, bằng không chờ đến lúc em lớn lên, anh lấy cái gì mà dỗ em đây.”
(*Ý bảo đừng đá kẻo chim gãy)
Lạc Tri Dư: “?”
“Đệt, ngày nào cũng hố em, anh con mẹ nó mới là……” Lạc Tri Dư nháy mắt liền phản ứng lại. Tiêu Ngạn sợ cậu ở trong chăn buồn chán, nên mới thả đầu cậu từ trong chăn ra, nhưng thân dưới từ cổ trở xuống của Lạc Tri Dư vẫn đang bị chăn chặt chẽ bao bọc lấy, hạn chế hoạt động của cậu.
Bên ngoài tấm chăn là không khí trong lành, Lạc Tri Dư cậy vào hai ngụm không khí vừa mới hít được mà lên tiếng phản bác, lại bị Tiêu Ngạn tay nhanh mắt lẹ, thừa dịp mười mấy giây hô hấp này, nhanh chóng rút sợi dây lưng từ bộ đồ ngủ của khách sạn ra, nương theo tấm chăn, quấn quanh tay Lạc Tri Dư vài vòng, sau đó thắt một chiếc nơ bướm nhỏ, chặt chẽ trói người nào đó lại.
Lạc Tri Dư: “……”
Đây chẳng phải là một trong những phương án vừa rồi cậu đã nghĩ sao? Làm sao lại bị Tiêu Ngạn lợi dụng thế này?
Mới vừa không cẩn thận có tí xíu, đã rơi vào tay đối phương rồi.
Hai tay bị giam cầm, hạn chế phạm vi đôi tay có thể di chuyển, Lạc Tri Dư lúc này đang bị bó thành bánh chưng chỉ đành ngoan ngoãn ngồi ở đầu giường. Sau đó bởi vì lại có ý đồ muốn nhấc chân đi đá bạn trai, Tiêu Ngạn bèn tìm một cái dây lưng của tấm áo choàng khách sạn khác, dọc theo mắt cá chân cậu quấn một vòng lại một vòng, hoàn toàn hạn chế hành động của cậu.
Tiêu Ngạn chỉ biết buộc nơ con bướm, mà dưới sự không trung thực của Lạc Tri Dư, nơ con bướm lại biến thành nút chết.
“Anh Ngạn……” Trong ánh mắt Lạc Tri Dư tựa như có vệt nước lóng lánh, “Đừng nháo nữa mà.”
Cậu thật sự đã được trải nghiệm qua rồi, cái tình yêu mà Tiêu Ngạn dành cho cậu ấy.
“Bắt được em thì sẽ để anh tuỳ tiện khi dễ, lời này là do chính em nói đấy, bạn học năm hai à, đừng bảo với anh là em đã quên.” Tiêu Ngạn kéo kéo nút thắt được quấn quanh chăn bông lên, khiến Lạc Tri Dư đổ ào về người hắn. Hắn lại ấn cậu ngã trên giường, đè lên tuyến thể được giấu dưới lớp da sau cần cổ, thoáng đè ép thân thể cậu, không cho cậu lộn xộn. Đoạn, hắn thấp giọng hỏi: “Đây mới là một quả quýt vỏ xanh chua lè chân chính, cảm nhận được chưa?”
Quả quýt vỏ xanh này mang lại cảm nhận hơi rõ rệt quá rồi.
“Ngày mai liền sửa biệt danh, được chưa? Về sau không gọi bậy nữa.” Bị quả quýt vỏ xanh này bắt nạt quá mức, hơi thở của Tiêu Ngạn vẫn còn quanh quẩn sau cổ cậu, ép cậu không chỉ sau cổ tê mỏi, mà còn có một cỗ cảm xúc nhỏ bé giống như dòng điện, một đường lan xuống dưới, khiến tâm hồn kịch liệt chấn động. Lạc Tri Dư vì thế nên đành giương lên lá cờ trắng con con, “Mau thả em ra.”
“Còn chiến tranh lạnh không?” Tiêu Ngạn hỏi cậu, “Cũng được đó, em cứ ngồi yên chỗ này đi, anh ngắm em chiến tranh lạnh một mình.”
Dù sao hiện tại Lạc Tri Dư cũng chạy không thoát, hơn nữa người khởi đầu cho những suy nghĩa xấu xa trước chính là Lạc Tri Dư, người đuối lý cũng là cậu, cậu cũng chẳng nắm chắc quyền phản bác cho lắm.
“Không còn không còn.” Trải nghiệm của cái người vừa mới chiến tranh lạnh này đã trở nên cực kém, Lạc Tri Dư bắt đầu xin tha, “Chiến tranh lạnh kết thúc, buông tha em đi, anh ơi.”
Cái từ xưng hô “Anh ơi” này, Tiêu Ngạn thực sự rất thích nghe. Lạc Tri Dư từ nhỏ đến lớn toàn đặt cho hắn những biệt danh ấu trĩ đâu đâu, thế nên hắn cực kỳ yêu thích cái cách xưng hô thường thấy do sự chênh lệch độ tuổi sinh ra như thế này.
Mối quan hệ giữa hai người chỉ vì một cái đánh dấu tạm thời mà nổ ra chiến tranh lạnh. Nó kéo dài một ngày rưỡi, rồi được tuyên bố kết thúc.
Kẻ đương sự Lạc Tri Dư cho rằng, đây là một cuộc chiến tranh lạnh rất không lành mạnh.
“Thế tí nữa hãy thực hiện quá trình hoà giải đi.” Mỗi lần Lạc Tri Dư đuối lý, luôn trở nên ngoan ngoãn đến mức khiến người khác đau lòng. Mặc dù sự thật đã chứng minh rằng mỗi lần tóm được cơ hội, Lạc Tri Dư chắc chắn sẽ giương móng vuốt lật xe, Tiêu Ngạn dù biết thế vẫn quyết định thả cậu.
Hắn nhẹ nhàng rút dây nơ con bướm ra, chăn cũng theo đó mà rơi xuống dưới. Hai tay Lạc Tri Dư được tự do, sau khi hoạt động vài cái xong, mới duỗi tay tháo nút dây được cột dưới cổ chân mình, nhưng đoạn dây lưng này do khi nãy cậu giãy dụa quá nhiều, nên nút thắt cũng trở nên chặt hơn trước.
“Ngốc chết mất.” Lạc Tri Dư đối phó với cái nút thắt nửa ngày cũng không xong, cậu đánh không lại Tiêu Ngạn, chỉ có thể liều mạng chiếm tiện nghi bằng miệng, “Anh có phải không biết buộc nơ con bướm không hả, em thấy anh lớn lên giống hệt cái nơ con bướm á.”
Tiêu Ngạn: “?”
“Ve sầu.” Tiêu Ngạn phẩy tay Lạc Tri Dư ra, giúp cậu cởi đoạn dây lưng này, “Em chẳng lẽ không cảm thấy may mắn khi anh chỉ biết thắt có mỗi nơ con bướm thôi sao?”
Lạc Tri Dư: “?” Có ý gì, không hiểu à nha.
“Không đúng……” Tiêu Ngạn rút sợi dây đang cầm trong tay ra, hắn vốn dĩ chỉ định trêu chọc Lạc Tri Dư một chút thôi, nên sợi dây được buộc rất lỏng lẻo. Thế mà Lạc Tri Dư lại cực kỳ không biết tốt xấu, không chỉ tự mình tạo ra một cái nút chết, mà cậu còn cọ mắt cá chân tới nỗi hiện lên cả vệt hồng.
Tiêu Ngạn nhìn thấy đường lằn màu đỏ này, biểu tình liền có chút mất tự nhiên mà chếch đi tầm mắt, “Anh đúng là khác người thật.”
“Cái gì cơ?” Lạc Tri Dư hỏi.
Biểu tình của Tiêu Ngạn càng lúc càng trở nên cao thâm khó đoán.
Tiết an toàn sinh lý đã từng nói, bước cuối cùng khi Alpha đánh dấu Omega, có một quá trình gọi là thành kết.
“Đang hoà hoãn nói chuyện với anh đấy, sao toàn suy nghĩ mấy cái thứ đồ màu vàng óng ánh* gì đâu không hả.” Lạc Tri Dư chợt hiểu ra, lập tức ném một cái gối đầu lên đầu Tiêu Ngạn. Cậu nửa quỳ lên, đẩy Tiêu Ngạn ngã xuống giường, ngẫm lại khí thế như này vẫn còn chưa đủ, nhân tiện ngồi khóa ở bên hông anh Ngạn của cậu luôn, “Đánh anh bây giờ.”
(*黄色东西: Ở đây ý chỉ những thứ bậy bạ, đen tối, liên quan đến tình dục)
“Quả quýt anh đây chỉ có hai màu thôi nha.” Tiêu Ngạn bắt lấy gối đầu ném sang một bên, “Ve sầu tự mình chọn đi.”
“Đã nói bậy* rồi còn bày đặt lý lẽ.” Lạc Tri Dư mỗi lần giơ tay là một cái gối đầu, tỏ rõ sự khiển trách mãnh liệt của mình.
(*Gốc là 开黄腔: Ý nói về những câu đùa bậy bạ, đen tối (adult joke). Bên cạnh đó còn mang ý nói nhảm, nói xàm)
Cậu khi nãy vừa mới bị Tiêu Ngạn chặn ở trong chăn, lúc giãy dụa cũng vô tình chảy chút mồ hôi, tin tức tố vị nước mật đào không chịu khống chế mà tràn ra ngoài, lén lút khiêu chiến thần kinh của Tiêu Ngạn.
“Tự anh nhìn lại bản thân mình đi, em đã nói anh cái gì đâu nào?” Người nào đó áp dụng tiêu chuẩn kép nói, “Em làm gì sai với anh sao?”
Tiêu Ngạn nghĩ đi nghĩ lại, sau đó hắn xoay người bước vào toilet, mở vòi nước đến mức lớn nhất.
Hơn nửa ngày qua đi, thời gian cũng đủ để Lạc Tri Dư suy nghĩ cẩn thận lại. Hai ngày nay Tiêu Ngạn vì sao cứ có điểm hơi khác thường, thì ra tất cả đều do mấy tên bạn học từ trung học 19 của cậu chuyển đến, cả ngày cứ vây quanh cậu, đôi lúc còn muốn rủ cậu ra ngoài lêu lổng, còn luôn ở bên tai cậu nói “A cường tráng A đẹp trai”, bảo sao người nào đó không vui vẻ là đúng rồi.
Lạc Tri Dư có thể không oan, nhưng đồng phục thì đúng thật là oan quá đi.
Lạc Tri Dư gõ gõ cửa toilet, cửa không mở, nhưng tiếng nước chảy bên trong thì ngừng lại. Cậu tựa vào cửa, chậm rãi trượt ngồi xuống đất, chặn cửa phòng tắm lại.
“Suy nghĩ gì nữa thế?” Giọng nói của Tiêu Ngạn truyền đến sau mặt kính mờ.
“Suy nghĩ tin tức tố của hai ta thấp đến vậy, có phải sẽ không thể nào hoàn thành được bước đánh dấu cuối cùng của Alpha và Omega hay không.” Đây là chính là vấn đề đã được Tiêu Ngạn suy xét rất lâu rồi, nhưng hắn không tiện nói ra, bây giờ vấn đề ấy lại được nói ra từ chính miệng Lạc Tri Dư.
Bàn tay đang với lấy khăn lông của Tiêu Ngạn ngừng lại giữa không trung.
Lạc Tri Dư đã biết nỗi lo lắng của hắn, đây là chuyện tốt, nhưng lại khiến hắn đau lòng.
Lạc Tri Dư không phải một người thường hay suy xét về tương lai, nhưng Lạc Tri Dư bởi vì hắn, mà bắt đầu nghĩ đến chuyện sau này.
“Có lẽ không thể được.” Lạc Tri Dư ngồi dưới đất lầm bầm lầu bầu, “Em có đôi lúc từng nghĩ, tin tức tố đối với chúng ta mà nói rốt cuộc là thứ gì, em có thể không biết nói những lời dễ nghe, nhưng việc tin tức tố không có khả năng thì đó là chuyện của nó, là tự tin tức tố không có mắt nhìn người. Còn em, em chỉ cần anh, những cái khác em đều buông bỏ.”
“Giới tính thứ hai là thứ không thể thay đổi, nhưng đứng trước phạm vi hẹp hòi của hai từ Alpha và Omega này, thì em là một con người độc lập, không phải thứ sinh vật bị tin tức tố giam cầm. Em lựa chọn thích anh, là do Lạc Tri Dư em đây, một người có tư tưởng có chủ kiến quyết định, không phải do tin tức tố quyết định.”
“Em không chán ghét quả quýt đâu, chín hay không chín đều OK hết, em cam tâm tình nguyện.”
“Có phải em tệ hại trong việc nói chuyện lắm không hả, còn không anh để em mắng hai câu đi, có khi em đỡ buồn ngủ hơn đấy.”
Cánh cửa kính phía sau bị người nào đó kéo ra, Lạc Tri Dư mất đi chỗ tựa, thiếu chút nữa ngã lăn quay trên mặt đất, lại được Tiêu Ngạn kịp thời xách lên. Tiêu Ngạn đang khoác áo ngủ, mái đầu ướt sũng nước chưa kịp lau khô, Lạc Tri Dư liền bị hắn một đường kéo trở về bên mép giường, ngã xuống.
“Bạn học năm ba Tiêu Ngạn ơi.” Lạc Tri Dư giơ tay quệt đi giọt nước rơi trên cần cổ mình, “Lau khô tóc anh đi, cứ giống như đang mưa í, làm cả người em dính đầy nước.”
“Không cần nghĩ đến những chuyện sau này.” Tiêu Ngạn cúi người hôn cậu, “Lạc Tri Dư chỉ cần để ý làm sao cho mỗi ngày trôi qua đều là một ngày vui là được rồi.”
Những chuyện sau này, sau này lại nói, sau khi vào đại học, có lẽ vẫn còn có thể bàn lại về chuyện tin tức tố được mà.
Áo khoác đồng phục của Lạc Tri Dư rộng mở, áo sơmi bên hông bị xốc lên một góc, nhẹ nhàng cuộn lại. Cậu không biết hôn môi, chỉ có thể khắc chế xúc động muốn cắn người của chính mình, tiếp nhận sự chỉ dẫn của Tiêu Ngạn.
“Vậy còn anh?” Lạc Tri Dư nhẹ nhàng thở dốc, sau đó hỏi một câu.
“Thích em, sau đó chờ em lớn lên.”
Lạc Tri Dư khinh thường hừ một tiếng, nhưng vẫn không giấu được ý cười lộ ra trong ánh mắt: “Bản thân anh cũng chỉ là một bạn nhỏ thôi mà, đồ bạn nhỏ ấu trĩ chỉ lớn hơn em một tuổi ạ.”
“Rất mau sẽ không còn là như thế nữa.” Kiêu ngạo.
Lúc bọn họ đặt chân đến khách sạn đã là gần 9 giờ tối, ngày hôm sau sẽ có hoạt động thi đấu. Hai người vừa cãi nhau ầm ĩ xong, lúc đặt lưng xuống giường thì cũng đã quá 12 khuya, thường ngày lúc ở trường học hai người không học cùng lớp, muốn nói chuyện thì cũng chỉ có thể chờ đến tan học, hiếm khi có được cơ hội tốt thế này, hai người đều không muốn ngủ cho lắm.
“Hết giận rồi à?” Tiêu Ngạn trải chăn bông ra, đắp lên người.
“Còn một chút.” Trong bóng đêm, Lạc Tri Dư khoa chân múa tay vài cái, “Em không có đang trong thời kỳ phát tình, thế mà anh lại dựa vào dục vọng cá nhân của bản thân mình, đi cắn em, còn không để em giận nốt hai ngày.”
“Cũng không hẳn là dục vọng của chỉ riêng mình anh……” Tiêu Ngạn nói, “Anh thấy em cũng khá vui vẻ đó chứ.”
“Được rồi, là do em hư.” Lạc Tri Dư lười giải thích, trực tiếp ngả bài, “Anh thấy thế nào thì là thế đó.”
“Ngủ đi.” Tiêu Ngạn mở sáng màn hình di động nhìn thời gian, “Đừng để ngày mai buồn ngủ tới nỗi hai mắt nhìn như con gấu trúc, kẻo chủ nhiệm lại tưởng hai ta đánh nhau.”
“Em sẽ thi đấu thật tốt.” Lạc Tri Dư trở mình, “Em đại khái không phải là người có ý thức về danh dự tập thể, nhưng anh ở đâu, thì em chắc hẳn sẽ thích chỗ đó.”
Bọn họ lúc ở cùng nhau trong căn phòng này, thật sự không đánh nhau, thế mà hai cậu bạn Omega của trung học số 9 ở phòng cách vách lại không mấy hài hoà. Cậu bạn vị cá nướng cảm thấy bản thân mình độc đáo hơn thảy, cậu bạn vị BBQ kia lại cảm thấy mình mới là người toàn diện nhất. Hai người chỉ vì một vấn đề về tin tức tố mà cãi nhau suốt một buổi tối, vì thế nên ngày hôm sau lúc tập hợp, mỗi người đều đã mang một bộ quầng thâm mắt cho riêng mình.
“Lạc Tri Dư và Tiêu Ngạn quả nhiên rất hiểu chuyện, học sinh trường chúng ta trông là biết rất ưu tú rồi.” Các thầy cô Nhất Trung và giáo viên phục trách cuộc thi nhìn thấy tình cảnh này, đều mừng rỡ nói, “Tinh thần của hai đứa chúng nó hôm nay trông tốt ra phết đấy, tối qua chắc chắn không xảy ra chuyện gì.”
——————————-
Khúc “mấy thứ đồ màu vàng óng ánh” cho bạn nào chưa hiểu, là Tiêu Ngạn thấy vết lằn trên chân (hoặc tay nếu có) do dây để lại trên người Lạc Tri Dư, nó nhìn giống như trói nhau để cho nó tình thú hơn á, thế nên ảnh mới bảo mình thật là “khác người”.