Tin Tức Tố Nói Chúng Ta Không Có Khả Năng

Chương 66: Em quay về chỉ để đánh nhau thôi sao



Edit: Juri

Hầu hết hàng ngũ của các lớp đang đứng trên sân trường đều phát hiện ra sự tồn tại của Lạc Tri Dư, thừa dịp huấn luyện viên không chú ý, liền có vài người nhìn chằm chằm về hướng cậu.

"Em xong rồi." Tiêu Ngạn dùng khẩu hình nói.

"Em chờ." Lạc Tri Dư ngồi dưới bóng cây râm mát, chậm rì rì uống lon nước ngọt mát lạnh của mình.

"Có gì thú vị sao?" Tiêu Ngạn dùng ánh mắt giao lưu, Lạc Tri Dư mang một đống nước ngọt và hơn phân nửa quả dưa hấu đến đây như vậy, quả thực không thể bảo là nỗ lực, mà là liều mạng luôn rồi, "Em đúng thật không ngại mệt."

Lạc Tri Dư là một người không hay mang thù, dưới tình huống bình thường chỉ qua một đêm là sẽ quên ngay, tình huống đặc thù cùng lắm cũng chỉ ba này, nhưng cái kiểu tình huống cực đoan nhớ đến tận hai năm như thế này, thì là lần đầu tiên Tiêu Ngạn được chứng kiến.

"Thú vị chứ." Đầu ngón tay Lạc Tri Dư gõ gõ lên lon nước ngọt tạo thành tiếng vang thanh thúy của kim loại, "Học theo anh mà."

Chuyện này khiến cho không chỉ các bạn học đang huấn luyện quân sự cảm thấy khát, mà đến cả huấn luyện viên liên quan cũng bắt đầu đánh vài ánh mắt về phía Lạc Tri Dư.

"Bạn học Nhất Trung này." Vị huấn luyện viên lớp kế bên nhìn không nổi nữa, đành bước tới bảo ban, "Em không phải về nhà làm bài tập sao?"

"Không làm ạ." Lạc Tri Dư mở thêm một lon nước, "Bài tập thì khi nào làm cũng được ạ."

Ý ngoài mặt, chính là cái loại chuyện thiếu đạo đức này không phải lúc nào cũng có thể tìm được cơ hội để làm.

Lúc Lạc Tri Dư ngẩng đầu lên, cả huấn luyện viên và cậu đều sửng sốt.

"Em chào huấn luyện viên Hạ nha." Lạc Tri Dư cong cong khóe miệng, "Khéo thế chứ lại."

"Lạc Tri Dư?" Huấn luyện viên Hạ sửng sốt, nhớ lại họ tên của cậu học sinh trung học trước mắt này.

Huấn luyện viên Hạ lúc trước khi còn dạy ở Nhất Trung, vừa vặn được giao cho đứng lớp Lạc Tri Dư để tập huấn quân sự, có ấn tượng khắc sâu đối với cậu bạn Lạc Tri Dư này. Một giây trước vừa bảo mình mới phân hóa xong nên rất yếu ớt, một giây sau đã vung cái chổi lên đuổi đánh một học sinh Alpha tới tận bên kia sân thể dục.

Mà học sinh Alpha hồi trước kia...... Tính tuổi một chút, hình như năm nay cũng vừa vặn lên năm nhất đại học!

Huấn luyện viên Hạ đã thực sự xác định và khẳng định rằng, ông có thể thấy được trên mặt Lạc Tri Dư lúc này đây đang hiện lên hàng chữ "Đại thù tất báo", còn có "Trò giỏi hơn thầy".

Buổi huấn luyện quân sự của đại học U còn 10 phút nữa là kết thúc, mà Lạc Tri Dư đã kéo đủ một đống giá trị cừu hận về phía mình.

"Quá độc ác rồi đi." Một sinh viên năm hai tay cầm nước lạnh đi ngang qua Lạc Tri Dư, "Năm hai bọn anh cũng chỉ dừng lại đây hớp hai ngụm nước đá rồi thôi, em trai này em sao còn bày biện cả hàng quán thế kia."

"Còn đỡ đấy ạ." Lạc Tri Dư hữu hảo mà đưa cho vị chiến hữu này non nửa miếng dưa, "Em toàn là học được từ người khác, rồi thuận tiện suy một ra ba thôi."

Lạc Tri Dư từ bên cạnh cặp rút một cái quạt điện cầm tay ra, dựa theo quy trình, hướng về phía Tiêu Ngạn lắc lắc, rồi ấn mở công tắc quạt.

Tiêu Ngạn: "......"

"Gan to phết nhỉ." Anh bạn học năm hai giơ ngón tay cái lên, "Cẩn thận bị tẩn cho đấy."

"Em còn có cái này cơ." Lạc Tri Dư khoe cho anh ta xem một cặp kính râm có miếng băng dán ở trên đó.

Khoảng cách trước khi kết thúc buổi tập huấn quân sự chỉ còn 1 phút, âm thanh nói chuyện của đám người càng lúc càng lớn hơn, như là không thể áp lại nổi sự xao động của mình.

"Tức quá, chúng ta sắp bị cậu học sinh năm ba kia trèo lên đầu ngồi luôn rồi."

"Cho cậu ta biết thế nào là lợi hại đi."

"Tôi tới tôi tới cho." Tiêu Ngạn chủ động tiếp nhận nhiệm vụ này, "Để tôi đi giáo huấn."

"Có phải sắp kết thúc rồi không nhỉ?" Lạc Tri Dư một bên hỏi anh bạn cậu vừa mới làm quen, một bên thu dọn cặp sách chuẩn bị tẩu thoát, "Nước ngọt với dưa hấu phiền anh chia ra cho mọi người nhé, em chạy trước đây."

Xa xa vang lên tiếng còi, Lạc Tri Dư mang quá nhiều đồ dùng linh tinh vụn vặt, sau khi tiếng còi vang lên, đến cả quạt cầm tay cậu cũng chưa kịp dọn vào. Cái quạt hồng nhạt này là của Thang Nguyên thân thiện tài trợ, cậu dọn nốt cái quạt rồi, định xách cặp lên muốn chạy, rốt cuộc vẫn chậm mất nửa nhịp, bị Tiêu Ngạn từ phía sau chạy lại ôm ngã xuống bãi cỏ.

Tiêu Ngạn ấn cậu lại, duỗi tay tháo cái kính râm màu mè phô trương trên mặt cậu ra: "Tịch thu."

"Đau đau đau." Lạc Tri Dư bị xô ngã ở trên cỏ, dưới đầu còn gối cánh tay Tiêu Ngạn, "Thật không biết xấu hổ, đường đường là sinh viên đại học lại đi bắt nạt học sinh cấp 3."

Anh bạn năm hai lại đây ăn dưa hóng chuyện: "......"

Kẻ ác đúng thật có bản lĩnh kiện cáo, chẳng còn ai như em ấy cả.

"Trăm phương ngàn kế chỉ để đến đây gây chuyện, anh nghĩ rằng em đã làm tốt công tác bị bắt nạt lại rồi." Tiêu Ngạn nắm lấy tay Lạc Tri Dư, xách người cậu lên, mấy người trong đội ngũ lớp khi nãy lục tục vây lại đây, xem Tiêu Ngạn vì dân trừ hại, giáo huấn cậu nhóc thiếu đạo đức này. "Nước ngọt vơi dưa hấu mọi người chia nhau đi." Tiêu Ngạn phủi vài cái lá dính trên đồng phục Lạc Tri Dư xuống, "Tên nhóc thiếu đạo đức này là người yêu tôi."

Bạn học 1: "......"

Bạn học 2: "Cái đcm."

"Chẳng trách thấy cậu tích cực như vậy, còn chủ động nhận nhiệm vụ nữa chứ." Có người ồn ào bảo, "Thì ra là sợ bọn tôi bắt nạt cậu người yêu bé nhỏ của cậu đây mà."

Mọi người ở đây vẫn chưa biết chuyện tin tức tố của hai người chỉ có 0%, Tiêu Ngạn vừa nói vậy, bọn họ đã tin ngay lập tức, cái loại cảm giác mới mẻ này, Lạc Tri Dư chưa từng được trải nghiệm qua khi ở Nhất Trung.

"Bạn trai cậu thế mà lại là học sinh cấp 3, trông nhỏ quá đấy, năm mấy rồi?" Có một người bạn lên tiếng hỏi Tiêu Ngạn, "Bạn nhỏ nhà cậu mấy tuổi rồi?"

"Em chỉ nhỏ hơn mấy anh chị có một tuổi thôi." Lạc Tri Dư chẳng vui vẻ gì cho cam, "Sang năm em cũng vào đại học."

"Mấy cậu đi ăn cơm trước đi, không cần chờ tôi." Tiêu Ngạn nói chuyện với mấy cậu bạn cùng phòng mới xong, liền nhặt cặp sách Lạc Tri Dư lên, đẩy đẩy vài cái sau lưng cậu, thấp giọng nói, "Đi thôi, tính sổ với em."

Hai chữ "Tính sổ" này còn chưa kịp nói hết, Lạc Tri Dư đã lập tức nhảy dựng lên.

Cả đám học sinh lại sững sờ câm nín đứng lặng người tại chỗ, nhìn một sinh viên đại học đang đuổi theo cậu bạn trai cấp ba của mình hết nửa cái sân thể dục. Hai người một trước một sau chạy vào khu dạy học gần đó nhất, rồi biến mất không thấy đâu nữa.

Cái khả năng thiên phú như chạy đường dài của Lạc Tri Dư trước nay đều chỉ phát huy vào duy nhất chỗ, đó là chạy trốn, thẳng đến khi vào được khu dạy học, Lạc Tri Dư mới thả chậm bước chân mình lại, bị Tiêu Ngạn đang đuổi theo ấn vào một bên góc tường.

"Đừng nhúc nhích, anh để em thở nốt hai hơi đã." Thời gian giải tán tiết tập huấn quân sự thực ra trễ hơn so với thời gian tan học khá nhiều, khu dạy học vào giữa trưa có rất ít người, Lạc Tri Dư nhìn trái ngó phải xem xét, cảm thấy khả năng tẩu thoát chỉ xấp xỉ bằng không, "Em không chạy nữa."

"Đươc." Tiêu Ngạn căn bản cũng chẳng hề tin, tin tức tố mùi quýt từng chút quấn quanh cổ Lạc Tri Dư, giam giữ cậu lại.

Lạc Tri Dư: "......"

Người nào đó vừa mới lên đại học, so với trước kia còn vô liêm sỉ hơn.

Tin tức tố hung dữ đến cùng là như thế nào nhỉ.

"Tự mình tính xem có ngày nào mà em không phớt lờ anh không?" Chờ cho hơi thở của Lạc Tri Dư thoáng ổn định lại một tí, Tiêu Ngạn bắt đầu hỏi chuyện, "Gửi tin nhắn thì không trả lời, gọi điện thoại thì không bắt máy, tới mức anh còn phải nghĩ lai xem trước khi khai giảng có phải anh đã lỡ cắn đau em rồi hay không."

"Hai ngày rưỡi đi." Lạc Tri Dư tính toán sơ sơ, "Cũng đâu lâu lắm đâu, còn chưa kể học sinh năm ba bọn em có nhiều bài tập lắm."

"Em có làm bài tập hay không anh còn không biết sao?" Tiêu Ngạn quá hiểu nhóc ve sầu này, "Rõ ràng là đã bắt đầu nghĩ tới chuyện này từ tận mấy ngày trước."

"Được thôi." Tuyến thể sau cổ cảm nhận được một trận tê mỏi, Lạc Tri Dư nhận tội, "Em là một cậu nhóc mỗi khi đứng trước anh sẽ không thể ngừng nói, em chỉ sợ một khi hứng lên sẽ tuồn hết chuyện này ra cho anh nghe, thế thì lại làm anh, cái người năm đó uống nước đã trêu ngươi em thất vọng mất rồi, anh nói xem có đúng không?"

Mấy câu nói này nghe qua thì rất hoa mỹ, nửa câu đầu còn khiến người khác cảm thấy thoải mái, đây là hình thức lời nói viên đạn bọc đường điển hình của Lạc Tri Dư.

Kinh nghiệm đối phó với Lạc Tri Dư của Tiêu Ngạn rất phong phú, căn bản sẽ không mắc mưu bị lừa, đứng ngay tại đó ăn luôn cái vỏ bọc đường này, còn bắn viên đạn bên trong trở về.

"0301 Lạc Tri Dư!" Tiêu Ngạn gọi đầy đủ họ tên và số thứ tự của cậu.

"Dạ có." Lạc Tri Dư theo thói quen trả lời một tiếng.

"Trước khi em làm cái chuyện thiếu đạo đức này, chưa hề nghĩ rằng năm nay em làm vậy, thì năm sau anh sẽ lại làm chuyện thiếu đạo đức hơn nữa với em sao?" Tiêu Ngạn thúc giục cậu trả lời, "Có nghĩ tới chưa?"

Lạc Tri Dư đúng thật là không nghĩ tới, cậu không phải người có khả năng suy xét tới tương lai, thù đến thì phải báo, tưởng sướng chút là xong, ai ngờ đâu đằng sau còn có cả một nùi oan oan tương báo.

"Đừng mà anh ơi." Lạc Tri Dư nhượng bộ, "Chúng ta như này không tốt đâu, oan oan tương báo khi nào mới dứt đây?"

"Hiện tại sẽ dứt." Cặp sách của Lạc Tri Dư đang nằm trong tay Tiêu Ngạn rơi bộp xuống đất.

Lạc Tri Dư bị đẩy đến ven tường, Tiêu Ngạn nhéo hai má cậu, khiến cậu há mồm, rồi lại nhẹ nhàng cắn lên khóe miệng cậu một chút: "Há mồm."

"Buông ra buông ra." Lạc Tri Dư giãy giụa hai cái, Tiêu Ngạn lại rút một bàn tay ra, nắm lấy hai tay của cậu áp sát lên phía trên mặt tường.

"Anh Ngạn ơi." Lạc Tri Dư xin tha.

"Giữa trưa không ai qua lại, không máy theo dõi, hơn nữa......" Tiêu Ngạn phảng phất như nhìn ra sự băn khoăn của cậu, trực tiếp cúi đầu chặn lại lời nói còn chưa kịp thoát ra khỏi bờ môi Lạc Tri Dư, "Đại học cũng chẳng có ai quản em."

Lạc Tri Dư cảm thấy, người nào đó vừa mới lên đại học giờ đã trở nên khác lạ hơn xưa rồi. Cậu lúc đầu còn giãy dụa, biểu tình sự kháng nghị nho nhỏ của mình, sau lại dứt khoát từ bỏ luôn, mặc Tiêu Ngạn gông cùm xiềng xích tay cậu để đỡ cậu, không cho cậu chậm rãi trượt xuống.

"Đừng cắn." Tiêu Ngạn giơ tay cọ đuôi mắt cậu, mấy lời uy hiếp và lừa gạt đều được hắn xổ ra cùng một lúc, "Cũng đừng trốn, không biết thì để anh dạy em, ve sầu em chú tâm vào một chút, cái gì cũng có thể học dần. Sang năm em tập huấn quân sự năm nhất, anh đi phơi nắng với em được chưa."

Nửa giờ trước, vòng bạn bè WeChat của Lạc Tri Dư là như thế này ——

[ Ve sầu ]: [ ảnh chụp ], đại thù tất báo. Kính-râm-cười.jpg

[ Định vị? x Sân thể dục đại học U ]

[ Phàn Việt ] bình luận: Úi đệt, độc ác gớm đấy, Tiêu Ngạn lúc trước gây chuyện, khẳng định không nghĩ tới mình sẽ có ngày hôm nay.

[ Bánh Trôi trốn các bé meo meo ] bình luận: Còn có cái quạt nhỏ tôi hỗ trợ kìa, dùng siêu tốt ha ha ha ha.

[ Trương Thự không phải mochi ]:...... Lạc Tri Dư chạy mau, cẩn thận bị tẩn đấy.

[ Lạc Tư Tuyết ]: Lại bảo sao trong nhà chẳng có ai kia chứ, năm ba ngày mai khai giảng rồi, sao em còn chạy tới đại học ấy làm gì, có người quen bên đó à?

[ Tường Đầu Thảo ]: Phục, cuộc sống của mày chẳng dễ dàng mấy nhỉ, Tiêu Ngạn dù sao cũng tốt nghiệp rồi, mày còn tới tận đại học của anh ấy tìm người làm gì chứ, ngứa da hả?

Vườn trường đại học có rất nhiều các cặp tình nhân, nhiều người có đôi có cặp thường hay đi ngang qua đây, nhưng người ăn mặc đồng phục cấp 3 tới đây tìm người yêu thì thực sự chỉ có một mình Lạc Tri Dư cậu mà thôi, khiến không ít người mỗi khi đi ngang qua bọn họ đều phải ghé mắt tò mò.

Sau khi sự hưng phấn của việc đại thù đến báo qua đi, Lạc Tri Dư lại bắt đầu phiền muộn.

Ngày mai khai giảng, Nhất Trung không có Tiêu Ngạn, cậu muốn gặp Tiêu Ngạn, còn phải gấp rút rời khỏi trường mỗi cuối tuần, năm ba còn tận một năm nữa lận, thời gian rất dài lâu.

Môi của nhóc lưu manh hôm nay đỏ hơn mọi khi vài phần, cậu còn ngồi đối diện đưa mắt nhìn lên nhìn xuống đánh giá Tiêu Ngạn một cái, rồi lại u oán thở dài.

"Đừng thở dài nữa." Tiêu Ngạn chưa từng thấy bộ dạng ủ rũ cụp đuôi này của cậu bao giờ, "Thứ sáu không có tiết tự học buổi tối, anh về tìm em, đứng cạnh cửa lớp em chờ, em sau khi tan học chỉ cần ngẩng đầu lên, là có thể thấy anh đứng ngoài cửa sổ rồi."

"Được." Tâm trạng Lạc Tri Dư lại chuyển biến tốt.

Khai giảng diễn ra cả tuần, Lạc Tri Dư chỉ đợi tới mỗi thứ sáu, lúc vào lớp học, cũng luôn thất thần nhìn chằm chằm cái bàn trước mặt mình.

"Cái bàn này......" Giáo viên toán đánh vỡ trạng thái của Lạc Tri Dư, "Trên đó đang nở hoa sao?"

"Dạ không có ạ." Lạc Tri Dư phục hồi tinh thần, "Em nhìn vật nhớ người."

Vị trí ngồi hiện tại của cậu, vừa vặn chính là chỗ ngồi của Tiêu Ngạn trước khi tốt nghiệp, Lạc Tri Dư khi xưa thường xuyên tới đây, vậy nên cậu cảm thấy nơi đây quen thuộc đến từng ô cửa sổ.

Giáo viên: "???"

Cô giáo Trương để cậu nhóc nhìn vật nhớ người Lạc Tri Dư này ra ngoài hành lang hóng gió cho thanh tỉnh một chút, Lạc Tri Dư vừa đi vừa thấy bên cạnh mục thông báo dọc theo hành lang, toàn là những lời nhắn của các anh chị học sinh năm ba vừa qua đã để lại. Một tờ lại một tờ ghi chú được dán lên, đều là đôi lời nhắn nhủ của các sinh viên đã tốt nghiệp đến Nhất Trung và cả thầy cô bạn bè trong trường.

Mọi người đều không ai để lại tên, nội dung cũng đủ loại kiểu dáng, Lạc Tri Dư trong đống giấy ghi chú này, tìm được vài tờ trông khá thú vị.

Ghi chú 1: Khiến cho tui kinh hồn lạc phách chính là mèo con ở Nhất Trung, khiến cho tui lưu luyến không rời cũng là mèo con ở Nhất Trung.

Ghi chú 2: Thật tốt quá, về sau không còn ai gọi tui là mochi nữa rồi TAT.

Ghi chú 3: Huhuhu giờ đây lại phải xóa địa chỉ trong app mua sắm với mua đồ ăn rồi, phải đổi lại thành một nơi xa lạ khác.

Còn có một tờ ghi chú có hình quả quýt, bị rơi xuống phía góc cạnh bảng thông báo, lung lay sắp đổ, được Lạc Tri Dư duỗi tay lấy xuống.

"Ve sầu nhìn anh nè, nhìn anh! Nhìn cái này →→→"

Chỗ bị mũi tên chỉ vào là một tờ giấy ghi chú có hình quả đào, cũng chẳng biết Tiêu Ngạn lấy nó từ đâu ra.

[ Ve sầu ]: Anh nhàn rỗi đến ngốc rồi à.

[ Quả quýt ]: Anh biết em có thể thấy nó mà.

Lạc Tri Dư sau khi trở lại phòng học, bị Tỉnh Hi Minh ép hỏi mấy câu: "Mày có áp lực gì hay không vậy? Dạo này cứ thấy buồn bã ỉu xìu."

"Mấy câu hỏi cũ rích." Lạc Tri Dư thở dài.

"Yêu xa?" Tỉnh Hi Minh nhớ rõ thứ có thể khiến Lạc Tri Dư rối rắm chỉ có duy nhất vấn đề này, "Lấy cái trình độ thiếu tinh thần này của mày mà nói, thì lần này chắc là xuyên quốc gia à?"

Xuyên mấy con đường cái, phải đợi tầm một hai cái đèn xanh đèn đỏ lận, những lời này Lạc Tri Dư lại không có mặt mũi nào để nói ra.

Thứ sáu rốt cuộc cũng đã tới, nhưng tiết cuối cùng của hôm thứ sáu ấy lại bị dính một buổi kiểm tra tại lớp.

[ Ve sầu ]: Anh tới chưa?

[ Quả quýt ]: Ra cổng trường.

[ Ve sầu ]: Để em kiểm tra xong đã, anh đợi một chút.

[ Ve sầu ]: Thẻ học sinh của anh chắc cũng quá hạn rồi đi, hiện tại cũng không phải giờ có thể vào trường.

[ Quả quýt ]: Em cứ làm bài kiểm tra của em đi, không cần lo cho anh, anh đi trèo tường.

[ Ve sầu ]: Được á được á, em làm nhanh nhanh chút, chờ tí nữa nộp bài sớm rồi ra luôn.

Lạc Tri Dư an tâm làm bài.

Kể từ khi học sinh năm ba tốt nghiệp xong, chủ nhiệm Ngô dạo này cũng đã an tâm hơn nhiều. Hai cậu bạn học có độ phù hợp bằng không kia rốt cuộc cũng đã tan đàn xẻ nghé, Nhất Trung khôi phục lại sự hoà bình như ngày xưa.

Lạc Tri Dư mỗi ngày đều biểu hiện giống như một học sinh xuất sắc tiêu chuẩn, chỉ có một mình đi học rồi lại tan học, rốt cuộc cũng chẳng còn chỗ nào cho cậu tới để kiếm chuyện gây sự nữa.

Tiêu Ngạn không còn ở đây, Lạc Tri Dư thế mà lại an phận.

Chủ nhiệm Ngô cảm thấy bản thân mình như vừa làm được một chuyện lớn gì đó, không phải chỉ đối với với Nhất Trung, mà là còn đối với hai người Lạc Tri Dư và Tiêu Ngạn mà nói, cũng có một ý nghĩa rất trọng đại. Cuộc đánh nhau của hai cậu học sinh này chắc hẳn phải dừng lại tại đây thôi.

Tiết cuối của tất cả các lớp năm ba đều là kiểm tra, chủ nhiệm Ngô theo thường lệ đi tuần tra kỷ luật của các lớp, lúc tuần tra đến lớp ba, cũng chỉ còn lại vỏn vẹn 10 phút nữa là tan học.

Lan can đối diện cửa sau của lớp ba đang bị một cậu học sinh dựa lên, bộ đồng phục màu xanh lục xen kẽ vài vạt màu tráng nhau được ăn mặc một cách rất chỉn chu, dáng người thẳng thắn khí chất đẹp đẽ, nhìn không ra bất kỳ một sai sót nào.

Tuy rằng bóng dáng của cậu bạn học này trông rất quen mắt, nhưng hiện tại năm ba đang trong thời gian kiểm tra, vậy mà cậu học sinh này lại đứng đây dựa lan can nhìn về nơi xa xăm phía hoàng hôn, không thích hợp lắm thì phải.

"Cậu bạn học này, em ở lớp nào vậy." Chủ nhiệm nghiêm túc tiến lên, chuẩn bị một phen dạy bảo, "Hiện tại là......"

"Bạn học" quay đầu lại, vừa nhìn thấy người quen đã lễ phép mỉm cười.

Người nào đó đã tốt nghiệp hồi tháng sáu giờ lại đang mặc bộ đồng phục của năm ba năm ngoái mà đứng dựa vào hành lang, trên phù hiệu có bốn con số 0301 rõ ràng rành mạch, như thể không hề cảm thấy việc mình xuất hiện ở nơi này có chỗ nào không đúng. Cậu bạn học này lúc vừa mới thấy chủ nhiệm Ngô còn tỏ ra rất vui mừng.

Tiêu Ngạn chủ động chào hỏi: "Ồ, em chào chủ nhiệm Ngô ạ."

Tiêu Ngạn: "Chủ nhiệm đang đi canh thi à."

Ngữ khí nói chuyện này của cậu bạn này nghe quá mê hoặc, chủ nhiệm cứ thế gật đầu trước: "Ừm, canh thi ấy mà."

10 giây sau.

"Em trở về làm gì?!" Chủ nhiệm Ngô sau khi đã hoàn toàn phản ứng lại được, tâm trạng liền như lâm vào đại dịch, "Tốt nghiệp rồi mà vẫn còn muốn đánh nhau hả?"

Tiêu Ngạn: "?"

- ------------------------------