“Cuộc sống đại học thế nào rồi?” Chủ nhiệm tỏ ra quan tâm thằng bé học sinh cũ, “Thấy em ngày nào cũng về Nhất Trung chơi, đến nỗi thầy còn có cảm giác là em chưa tốt nghiệp nữa là.”
Đến cả bảo vệ Nhất Trung cũng dần quen thuộc, thấy Tiêu Ngạn là chủ động cho vào ngay.
“Tốt quá ạ.” Đôi lúc ăn may còn được bạn trai đi học giúp, chẳng phải quá tốt thì là gì, “Càng ngày càng tốt.”
Qua ngày hôm nay, Lạc Tri Dư sẽ sắp được tốt nghiệp.
“Thời gian trôi đi rất nhanh.” Chủ nhiệm Ngô một đường khuyên can khuyên tới tận đề tài này, đối với Tiêu Ngạn và Lạc Tri Dư đều cảm thấy rất quen thuộc, “Lúc ấy Lạc Tri Dư mới năm nhất trung học, cũng không biết em đã làm gì, thầy đoán chắc chuyện em làm cũng chẳng tốt đẹp là mấy, để thằng bé kia đuổi đánh em tới vậy, thầy nghĩ cái độ phụ hợp tin tức tố bằng không này của hai em đúng thật là danh bất hư truyền.”
“Sau đó quan hệ của hai em lại hoà hoãn lại một chút, cũng trở nên rất hiểu chuyện, trong giải thi đấu lần trước, hai em còn tự chủ động buông bỏ khúc mắc, đồng ý ở chung một phòng, khiến thầy bớt lo đi biết bao.”
Tiêu Ngạn: “……”
“Thầy có để ý, sinh nhật Lạc Tri Dư là vào tháng sáu năm nay, về sau đều là sinh viên hết cả rồi, đừng có vừa động một chút là liền đánh nhau túi bụi, giữ cho Nhất Trung cái mặt, em biết chưa.”
“Được được được ạ, em biết rồi.” Tiêu Ngạn đáp ứng, “Thầy yên tâm, bọn em đều hiểu.”
“Nở một nụ cười để quên hết mọi thù oán, hoặc là đường ai nấy đi, hai em tự quyết định đi.” Chủ nhiệm chỉ khuyên tới đây thôi, “Haiz, em dễ nói chuyện hơn Lạc Tri Dư rất nhiều, dù gì thì em cũng lớn hơn em ấy một tuổi mà.”
“Không ạ, Lạc Tri Dư cũng rất dễ nói chuyện.” Tiêu Ngạn theo thói quen mà bảo vệ Lạc Tri Dư, “Tính tình cũng không quá xấu.”
Chủ nhiệm Ngô: “?”
“Thầy khuyên được em rồi à?” Chủ nhiệm Ngô không dám xác nhận.
“Thật sự không đánh nhau ạ.” Tiêu Ngạn cầm một xấp máy bay giấy được xếp từ những tờ rơi khi nãy trong tay, “Chủ nhiệm thầy nói nhiều đến thế rồi, em tất nhiên sẽ nghe lọt được.”
“Ừ.” Chủ nhiệm Ngô nghiêm túc gật đầu, “Vậy tại sao em còn chưa đi?”
Tiêu Ngạn: “???”
Buổi chiều nọ khi vừa thi xong môn văn hoá*, trời đổ một trận mưa to. Lạc Tri Dư buông bút, chờ tiếng chuông nộp bài vang lên, chung quanh vẫn là một mảng thanh âm soàn soạt của bút viết, nước mưa đánh vào khung cửa sổ, vẽ ra những giọt long lanh trong suốt.
(*Môn học về văn hóa trí tuệ hoặc nghệ thuật.)
Hầu hết các thầy cô và phụ huynh đều đang đứng dưới tấm ô được mắc tạm thời ngoài trường thi, phần còn dư ra của tấm ô tạo thành những màu sắc khác nhau, từ góc độ của Lạc Tri Dư nhìn qua, trông cứ như thể một rừng hoa mọc ngay giữa biển trời đẫm nước.
Cuối cùng, tiếng chuông báo hiệu nộp bài cũng vang lên, Lạc Tri Dư ngồi tại chỗ của mình, chờ thầy cô đến kiểm bài thi. Dãy hành lang và phòng học còn yên tĩnh khi nãy, giờ đã lập tức sôi trào hết cả lên.
Bên tai Lạc Tri Dư là các loại thanh âm phức tạp khác nhau. Có người thì đang đối chiếu đáp án, người lại đang tự hỏi xem bài văn mình viết có bị lạc đề hay không, thoáng chốc, những thanh âm này dần trở nên không rõ ràng nữa. Lạc Tri Dư không mang theo dù, chỉ có thể dùng túi văn kiện trong suốt chắn nước mưa, chạy một mạch tới hướng cổng trường.
Bọn học sinh đang đứng ở hành lang định chờ cơn mưa nhỏ lại, chợt nhìn thấy một tên ngáo đá không chút do dự mà xông vào làn mưa xối xả.
“……”
“Gì gấp thế trời?”
“Sợ là thi không được đây mà.”
“Làm thế chả phải cũng sẽ bị ướt à, dù sao cũng đã thi xong rồi, có cần phải vội đi chơi thế không.”
Cấp ba cứ đến rồi lại đi, vụt mất không một lời từ biệt. Không hề long trọng như trong tưởng tượng, cũng không vội vàng như trong suy nghĩ, còn tấm bảng đen đếm ngược kỳ thi đại học ấy, thì vẫn lặng lẽ như thế, điểm đến con số cuối cùng.
Cậu cứ bình tĩnh tự nhiên hòa vào trong đoàn người mang nhiều nỗi niềm hưng phấn và lạc lõng, chạy hướng về phía tương lai của mình.
Ngồi canh ngoài cửa toàn là phụ huynh của các thí sinh, có người đang lớn tiếng dò hỏi xem thi có khó không, còn có một cậu học sinh Alpha, hình như tô sai đáp án, đứng trước cửa trường thi khóc òa lên, trông thật sự rất thương tâm.
Lạc Tri Dư căn bản cho rằng, ngoài trường thi sẽ có rất nhiều người, cậu chắc phải hao tốn chút công phu mới có thể tìm được Tiêu Ngạn.
Không nghĩ tới vừa mới bước ra khỏi cổng trường, cậu đã ngay lập tức từ trong đống ô dù màu sắc sặc sỡ ấy, phát hiện ra một chiếc ô trong suốt, in đầy hình quả quýt lên mặt ô, trông rất dễ thấy giữa dòng người đông đúc.
Tiêu Ngạn tựa như bao giờ cũng có biện pháp, khiến Lạc Tri Dư chỉ cần liếc mắt thôi là có thể phát hiện ra hắn đang đứng lẫn trong đám người.
Tại địa điểm thi của trường trung học Nhất Trung, các phụ huynh đang hối gả từ biệt vị thần may mắn Tiêu Ngạn của ngày hôm nay.
“Cảm ơn cảm ơn, cháu thật có tâm quá, đợi chung với các bác lâu đến vậy.”
“Vất vả cho cháu rồi bạn học Tiêu Ngạn.” Một vị phụ huynh cảm kích nói, “Lần này nhất định các em học sinh sẽ thi được thành tích tốt.”
“Cậu cũng là thí sinh hả?” Có người mời Tiêu Ngạn, “Bọn tôi đang chuẩn bị lên xe về lại nội thành đây.”
“Em ấy không cần đâu.” Chủ nhiệm Ngô đang đứng hỗ trợ thu ô dù lều trại, ngó qua từ chối giúp Tiêu Ngạn, “Em ấy tới chỉ để chờ người khác.”
“Tới hẹn đánh nhau?” Chủ nhiệm Từ lại đây phụ giúp cũng bắt đầu hỏi.
“Không có hẹn ạ.” Tiêu Ngạn nhíu mày.
Từ đằng xa hiện dần lên một bóng người, vừa đến nơi đã vứt xoẹt tấm văn kiện xuống bàn, nhảy dựng lên ôm cổ Tiêu Ngạn: “Anh ơi! Em thi xong rồi!”
Lạc Tri Dư không quan tâm mấy đến việc mình vừa mới bị xối một tràng mưa to, cả người toàn nước là nước. Cậu vừa mới xổ lại đây là đã lập tức làm ướt quần áo hắn, đống nước mưa dính đầy trên tóc cậu, cũng dọc theo cổ Tiêu Ngạn mà lăn xuống cổ áo.
Tiêu Ngạn duỗi tay ôm lấy cậu, thả cho cây dù quả quýt rơi nhẹ xuống mặt đất, ngừng lại bên chân hai người.
“Không mang ô mà sao không đợi anh tới đón em, cứ vội vàng chạy ra làm gì.” Tiêu Ngạn vỗ nhẹ lên eo cậu một chút, “Em xem em bị xối ướt tới mức này rồi nè.”
“Em nôn nóng mà.” Lạc Tri Dư vui vẻ thật sự, “Tới nào, cùng nhau tắm mưa thôi.”
Chủ nhiệm Ngô: “……”
Đuổi hai vị bạn học đã ướt sũng nước mà còn muốn hỗ trợ kia đi, vài vị giáo viên dẫn đoàn thấy thế, bèn mở miệng khen thầy Ngô lên tận trời xanh.
“Cái này thầy cứ yên tâm, hai thằng nhóc này đều bị cưỡng chế vào đại học hết rồi, rốt cuộc cũng ngừng lại.”
“Vẫn ổn mà, mới nãy còn nghe Lạc Tri Dư gọi một tiếng anh ơi, chắc đã hóa thù thành bạn rồi đấy.”
“Nếu không phải tin tức tố không hợp nhau, tôi suýt chút nữa đã tưởng rằng hai đứa nó đang yêu nhau luôn, chẳng qua cứ như vậy cũng rất tốt, tình bạn bè khăng khít giữa hai người AO.” Thầy giáo Hứa đã từng dạy lớp hai cậu bạn này nói.
“Cây dù hình quả quýt của Tiêu Ngạn mua ở đâu mà đẹp thế nhỉ.”
Tiêu Ngạn tìm chiếc xe mà tài xế đã đỗ ở bãi đậu kế bên, hai người cùng nhau qua đó, mất không đến 5 phút là có thể tìm ra.
“Em có khi nào sẽ làm ướt ghế sau của anh không nhỉ.” Lạc Tri Dư đầy mình còn sũng nước dựa vào cửa xe do dự, “Cả người em trên dưới chỉ toàn nước và nước thôi.”
“Có làm đấy.” Tiêu Ngạn duỗi tay xách Lạc Tri Dư qua, “Cho nên ngồi vào ghế phụ đi.”
Logic gì mà nghe cảm động quá, Lạc Tri Dư cười một cái, tự mình cài dây an toàn.
[ Lạc Tư Tuyết ]: Thi xong rồi sao?
[ Lạc Tư Tuyết ]: Em cần gói dịch vụ đi ngắm cảnh sau khi thi không? Để chị đánh con xế hộp mui trần qua đón em nhá? Chị trang điểm rồi đeo kinh râm cái là đi luôn, chỉ mất hai tiếng đồng hồ thôi, tới lúc đó sẽ ăn mặc đẹp đẽ tới rước em.
[ Ve sầu ]: Chị bật người ra khỏi ổ chăn ngay, đứng lên mở rèm cửa sổ, nhìn xem bên ngoài có phải là đang đổ một trận mưa to xối xả hay không.
[ Ve sầu ]: Giơ-ngón-giữa.jpg
[ Ve sầu ]: Em đã thi xong từ nửa giờ trước rồi chị ạ.
[ Lạc Tư Tuyết ]:……
[ Ve sầu ]: Nhưng em thi vẫn chưa được tốt lắm, em cảm thấy mình phát huy chưa hề ổn tí nào. Gào-khóc.jpg
[ Lạc Tư Tuyết ]: Biến biến biến, lần nào thi xong cũng làm cái bộ dáng này cho chị cưng xem, thế mà mỗi lần có điểm đều là điểm cưng cao hơn hẳn người khác.
[ Lạc Tư Tuyết ]: Tự đi mà kể khổ với bạn trai em đi.
[ biết ]: Được thôi.
Đang bận rộn hối hả thì đột nhiên lại ngừng hẳn, Lạc Tri Dư lâm vào khoảng trống ngăn cách giữa trung học và đại học, liền có chút ăn không ngồi rồi. Cậu ôm chăn Tiêu Ngạn ngồi trong chung cư hắn chơi hết tận một buổi tối, nhiều lần than vãn nhàm chán, mới bị Tiêu Ngạn ấn ngồi lên ghế, giao cho một đống nhiệm vụ để làm.
“Thời khoá biểu khóa học tự do, cho em một tờ.” Tiêu Ngạn nhắn thời khóa biểu sang cho WeChat của Lạc Tri Dư, “Tóm lại hơn nửa tháng này em đều rất nhàn rỗi, thế thì giúp anh là tí việc đi, trước tiên cứ làm quen với lớp học của đại học cái đã, năm nhất phần lớn đều là mấy khóa tự do.”
Lạc Tri Dư quét mắt nhìn thời khoá biểu. Sức khỏe, tâm sinh lý của sinh viên, tình hình và chính sách, đều nằm trong chương trình dạy học của một khóa học tự do. Lúc còn học cấp ba, hai người bọn họ cùng trường nhưng không cùng khối, ngoại trừ học chung thể dục ra, thì cơ bản chẳng còn cơ hội nào để được đi cùng nhau nữa. Hiện tại có thể cùng nhau đi học với Tiêu Ngạn mỗi ngày, Lạc Tri Dư liền cảm thấy, cậu rốt cuộc cũng đã đuổi kịp bước chân của hắn.
Ngày cuối cùng của tháng sáu, Lạc Tri Dư đi theo Tiêu Ngạn tới học ké ở khắp mọi nơi, cộng thêm ké ăn ké uống, đi dạo gần hết cái đại học U ấy, ngẫu nhiên có khóa học tự do ít người tham dự, giáo sư trên bục giảng cũng nhận ra được cậu bạn đang học ké này.
“Bạn trai à?” Giờ giaui lao, giáo sư đứng khóa tự do tranh thủ hỏi Tiêu Ngạn đang ngồi ở hàng ghế đầu, “Nhỏ quá, bạn trai em thoạt nhìn như học sinh cấp 3 ấy.”
“Vâng ạ, em ấy mới vừa tốt nghiệp, còn đang đợi điểm đại học.” Tiêu Ngạn nói, “Qua đây học thử vài tiết.”
“Em không có nhỏ mà giáo sư.” Lạc Tri Dư đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên ngẩng đầu, “Chỉ còn mấy ngày nữa thôi, là em lên 18 rồi, cũng rất nhanh sẽ thành sinh viên.”
“18 tuổi cũng vẫn chỉ là bạn học nhỏ.” Tiêu Ngạn cười cậu, “Đối với anh em luôn là bé con nhỏ hơn anh một tuổi."
“Dù sao em cũng đuổi kịp được anh rồi.” Lạc Tri Dư rất thích cái loại cảm giác mà hai người có thể ở chung một phòng học để nghe giảng này, bạn học với giáo sư đều rất tốt, đều tin rằng hai người bọn họ thực sự là một cặp với nhau, mấy chuyện về tin tức tố này kia, tựa như đều sắp bị cậu quên tiệt mất.
Sinh nhật 18 tuổi của Lạc Tri Dư, người nhà đều rất quan tâm, tổ chúc một buổi tiệc sinh nhật nhỏ cho cậu trước một ngày, mời không ít người cùng ngành, đến tham dự náo nhiệt tới tận khuya. Đúng ngày cậu lên 18 tuổi, Tiêu Ngạn tính thêm cả mấy cậu bạn học của Nhất Trung khi trước, tổ chức cho cậu một bữa tiệc tụ hội cũng không kém cạnh là bao.
Mấy ngày chờ điểm thi đại học đúng thật là hơi thấp thỏm, nhưng đám sinh viên này sinh ra là để tự hưởng thụ cuộc sống, đã không còn bị thi thố và thời khóa biểu trói buộc nữa. Một đám học sinh uống tới mức ngã trái đổ phải, cửa miệng cũng chẳng bị ai khóa, nên mang toàn bộ những chuyện lung tung khi xưa ra nói hết một lượt.
“Lúc ấy, anh cùng ai kia đi tuần tra tiết tự học buổi tối.” Phàn Việt về thành phố X để đi ăn sinh nhật của Lạc Tri Dư chung với Tiêu Ngạn, cầm lon bia đập lên bàn cái bốp, “Tra được Tiêu Ngạn đang cho Lạc Tri Dư ăn vụng đồ ăn ngoài, kết quả Tri Dư lại tưởng bọn anh đang bắt tay chơi xỏ em ấy ha ha ha ha.”
“Còn có việc này à?” Tỉnh Hi Minh khiếp sợ, “Em thật ra vẫn còn nhớ rõ cái hồi giờ tập huấn quân sự lại bị đổi thành giờ kiểm tra đột xuất ấy, hai người bọn họ thi nhau khai ra đống đồ dùng phạm quy đó, cuối cùng cũng chả ai thắng được ai.”
“A, có còn nói tiếp thì anh cũng không dám kể nữa đâu.” Thang Nguyên cũng gia nhập cuộc thảo luận, “Mỗi lần anh nói thêm một câu chuyện cũ, là đầu của anh Ngạn lại nhiều thêm một cái nồi.”
Hai người năm nhất năm hai sau khi trải qua các loại chuyện lâm li bi đát khác nhau, bị nhóm người mồm năm miệng mười này đẩy vào mấy tình thế éo le, khung cảnh rõ ràng rành mạch như vậy, cứ như thể chỉ mới là chuyện của ngày hôm qua.
"Nếu tính như vậy, thì có phải em đã gây nên không ít phiền phức cho anh rồi không nhỉ.” Lạc Tri Dư sát lại gần Tiêu Ngạn, “Có phải hay không nhỉ, anh ơi.”
“Gây ra không ngừng mới đúng.” Tiêu Ngạn nói, “Đây chỉ mới là những gì bọn họ biết đến, còn nhiều thứ bọn họ chưa biết lắm.”
Hai người đều không phải người tốt cho cam, vẫn luôn chấp nhất mà tự gây phiền phức cho đối phương như vậy, đến tận khi một bên bắt đầu rung động trước, thì chuyện ấy mới dừng lại.
Lúc ba tuổi, bạn nhỏ Lạc Tri Dư học lớp chồi ai chỉ đâu đánh đấy cắn một ngụm lên cổ tay bạn nhỏ Tiêu Ngạn, từ đó về sau, hai người liền dính chặt lấy nhau, chỉ biết ồn ào nhốn nháo, thẳng đến khi biết đến rung động đầu đời, nguyện ý trao nhau duyên tình đời này chung đôi.
“Anh cũng đã sớm cắn lại em rồi.” Lạc Tri Dư bắt lấy tay Tiêu Ngạn lăn qua lộn lại nghiên cứu, nhớ đến cái hồi bị cắn để đánh dấu tạm thời đau đớn kia, lại giận dữ ném tay Tiêu Ngạn sang một bên, “Chẳng còn cách nào khác, chỉ do em khởi đầu mọi chuyện.”
Dấu răng không dễ dàng lưu sẹo, cơ địa của Tiêu Ngạn cũng không thuộc loại dễ dàng để lại sẹo, nhưng lúc ấy dấu vết kia lại đích xác được để lại, Lạc Tri Dư hoài nghi bản thân mình chắc cùng họ với loài chó con đi.
“Coi như là em để lại ấn ký cho anh.” Tiêu Ngạn bắt lấy đầu ngón tay của cậu dán lên cánh tay mình, “Là em đánh rơi một cánh hoa đào nhỏ xinh.”
Lúc Lạc Tri Dư còn học năm nhất, đã từng vì bài tập về nhà mà viết nguyên một tờ giấy nợ cho Tiêu Ngạn, sau khi thấy lại tấm giấy nợ này lần nữa, Lạc Tri Dư mới thực sự cảm thấy mình đã xem nhẹ trình độ mang thù của Tiêu Ngạn.
Dạo gần đây, bài tập của chương trình sinh lý ABO có cấp bậc cao nhất luôn được bày ra ở trước mặt cậu, Lạc Tri Dư cảm thấy, cậu có lý do hoàn hảo để nghi ngờ, tuyệt đối là do Tiêu Ngạn cố ý.