Tin Xấu Của Hắn Bay Đầy Trời

Chương 17: Chương 16





Edit: Bông
Phản nghịch?
Đáp án này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Hành Châu.

Hành Châu ngẩn người một lúc rồi lại bật cười.

Hắn không thể liên hệ nổi người nọ với những thiếu niên hư hỏng phản nghịch kia.

Hành Châu cũng không giấu Kỷ Thụy Thần suy nghĩ này.

[…Cơ bản thì cũng gần giống với họ, nhưng tôi không phải người hư hỏng đâu.

]
Hành Châu như nghe được ý cười đùa trong câu trả lời này.

[ Nhưng sao đột nhiên lại hỏi như thế? ]
Hành Châu ngồi thẳng dậy.

[ Đang hơi hoang mang với nhân vật trong kịch bản mới nên hỏi vậy.

]
Không ngờ người nọ lại trực tiếp gọi điện đến.

“Hành Châu.”
"Ừm."
Đầu dây bên kia cực kỳ yên tĩnh, chỉ còn tiếng hít thở nhè nhẹ truyền vào lỗ tai khiến lồng ngực Kỷ Thụy Thần như có dòng điện xẹt qua, trái tim khẽ run rẩy.

“Sao không nói gì?" Giọng nói của Hành Châu mang theo chút lười biếng.


Kỷ Thụy Thần hoàn hồn, vội vàng nói: “Chẳng phải cậu đang nghiên cứu nhân vật sao, có cần tôi giúp không?”
“Có vấn đề thật, nhưng anh định giúp tôi thế nào?" Loại vấn đề như diễn xuất này căn bản không thể chỉ dùng lời nói sáo rỗng.

“Tôi đến chỗ cậu!” Kỷ Thụy Thần đột nhiên nói, dừng một chút lại nói tiếp: "Có được không?"
Câu hỏi này phát ra nhỏ đến nỗi nếu không tập trung lắng nghe sẽ không nghe được gì.

Hành Châu ngẩn người, bật cười: “Anh là đồ ngốc à?”
Kỷ Thụy Thần sửng sốt, ngay sau đó cũng bật cười, bây giờ là đêm khuya, đường xá xa xôi, sáng mai cả hai còn có công việc, tùy tiện chạy qua chạy lại chỉ rước đến phiền toái.

“Bảy giờ tối mai cậu rảnh chứ?"
“Sao?” Hành Châu nhướng mày.

“Muốn mời cậu ăn bữa cơm."
Hành Châu ngáp dài một cái, cuối cùng cũng có chút buồn ngủ nên không còn hứng nói chuyện phiếm nữa: "Chưa biết được, có thể có lịch trình xen vào."
Kỷ Thụy Thần cũng nghe thấy tiếng Hành Châu ngáp: "Vậy cậu ngủ sớm đi." Dừng một chút lại bổ sung: "Ngủ ngon."
“Ngủ ngon.”
Tắt điện thoại, Kỷ Thụy Thần nằm trên giường một lúc rồi đứng dậy đi xem mèo của mình.

Mèo con hơi béo phì, cuộn tròn thành hình quả bóng, lông đen nhánh nhìn qua đặc biệt mềm mại.

Kỷ Thụy Thần thấy hơi ấm ức, chủ của mày thì mất ăn mất ngủ mà mày lại ăn no ngủ kĩ như vậy?
Đột nhiên Kỷ Thụy Thần nghĩ ra một cách.

Chụp một tấm hình gửi cho Hành Châu, rủ hắn đến xem mèo?
Hành Châu thích mèo mà!
Mèo vừa xinh đẹp đáng yêu vừa có chút ngạo kiều, giống Hành Châu cực kỳ!
Kỷ Thụy Thần lại nhớ ra mình không có ảnh của người nọ.

Hơi nuối tiếc.

Đợi ở bên nhau rồi nhất định sẽ chụp bù!
Ngày hôm sau, Hành Châu nhận được tin nhắn từ một người đã mấy tháng rồi không liên lạc.

Khương Hồi: [ Anh chuẩn bị debut.

]
Hành Châu lập tức tìm một nơi vắng người gọi điện cho Khương Hồi.

“Tiểu châu.”
“Anh Khương, đã biết thời gian chính thức debut chưa?”
“Hai tháng sau, hôm nay bắt đầu chuẩn bị.” Trong giọng nói ở đầu dây bên kia mang theo ý cười, hiển nhiên là rất mong chờ đối với tương lai.

“Chúc mừng.” Hành Châu cũng cười, thật lòng vui mừng cho Khương Hồi.

“Hôm nay rảnh không? Cùng ăn một bữa đi, cũng lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau.”
Tối nay? Hành Châu ngẩn người, hình như tối nay Kỷ Thụy Thần cũng định mời hắn ăn cơm.

“…Không có thời gian à?” Thấy Hành Châu do dự, Khương Hồi cảm thấy hơi mất mát nhưng vẫn cười nói: "Không sao đâu, đợi sau này có cơ hội hợp tác với nhau nhé!"
“Không bận, anh Khương được debut là chuyện tốt, nhất định phải chúc mừng chứ! Đi đâu?"
Nghe vậy, Khương Hồi cực kỳ vui mừng: "Hay đến cửa hàng ngày trước chúng ta thường đến nhé? Mấy giờ cậu tới được?"
“7 giờ đi…”
Đạo diện gọi, Hành Châu vội vàng tắt máy: "Cứ vậy nhé, bên này tôi đang bận."
“Được, tối nay gặp.”
Nghĩ một hồi Hành Châu vẫn gửi cho Kỷ Thụy Thần một tin nhắn, nói tối nay mình bận không tới được.


Lần này Kỷ Thụy Thần không trả lời ngay lập tức, một lúc sau Hành Châu quay lại mới thấy điện thoại báo có tin nhắn đến.

[ Được.

Lần sau có thời gian thì đến nhà tôi xem mèo đi, đáng yêu lắm! ]
Mèo? Con mèo trong ảnh chụp sáng nay Kỷ Thụy Thần gửi cho hắn?
Không ngờ Kỷ Thụy Thần người này nhìn qua trầm ổn như vậy lại còn có một mặt đáng yêu, thích mèo, thích chụp ảnh.

Xem lại tấm ảnh kia, mèo con co tròn thành một cục làm Hành Châu liên tưởng ngay đến cục than.

Mặc dù hơi béo, "hơi" đen, nhưng vẫn rất đáng yêu.

[ Được.

]
Buổi tối, công việc kết thúc, Hành Châu báo một tiếng với trợ lý rồi đến điểm hẹn.

Lúc còn là thực tập sinh, bọn họ thường đến một cửa hàng trong hẻm nhỏ, đi càng sâu vào trong, âm thanh ồn ào cũng dần lắng xuống.

Cửa hàng này không chỉ ít người, yên tĩnh mà đồ ăn cũng cực kỳ ngon, Hành Châu thích nhất là gà ngâm Coca của quán này, lần nào đến cũng gọi.

Lúc Hành Châu đến thì đã thấy Khương Hồi đang ngồi đợi.

Khương Hồi tay chống đầu, ngẩn người nhìn bóng hình mình in trên cửa kính, vừa nghe thấy tiếng mở cửa liền giật mình quay người lại.

Thấy Hành Châu đến, rốt cuộc trên khuôn mặt đẹp trai của Khương Hồi cũng xuất hiện nụ cười.

“Xin lỗi, tôi đến trễ.” Hành Châu ngồi xuống đối diện Khương Hồi.

“Không việc gì, công việc vất vả mà.” Khương Hồi cười cười, rót một chén trà cho Hành Châu.

Hành Châu nâng chén trà lên, nhẹ nhàng thổi thổi rồi uống một ngụm nhỏ, híp híp mắt hưởng thụ: "Trà Huyền Mễ."
"Đúng vậy, cũng chỉ có nơi này trà Huyền Mễ mới đúng vị, nơi khác toàn hàng pha kè." =)))))
Khương Hồi thấy Hành Châu uống xong liền rót cho hắn thêm chén nữa, gọi với lên tầng: "Chị Kỳ, lên món!"
“Tới đây!” Một người ló đầu từ trên tầng xuống: "Hành Châu tới rồi à? Lâu lắm mới gặp cậu đấy!"
Hành Châu mỉm cười: “Vâng, dạo này hơi bận."
“Tôi nhìn thấy cậu trên TV rồi, đúng là đẹp trai chết người!"
“Cảm ơn chị Kỳ.” Hành Châu lại uống cạn chén trà.

“Được rồi, tối nay ăn nhiều vào nhé!"
Đợi chị Kỳ đi rồi Khương Hồi mới nói: “Anh sợ cậu không có thời gian nên đã gọi món trước, đợi cậu đến là có đồ ăn liền.

Yên tâm, không thiếu gà ngâm Coca với gà Cung Bảo của cậu đâu.”
“Cảm ơn anh Khương.”
Khương Hồi cười, vừa dùng giấy ăn lau bát đũa vừa nói: “Thật nhớ trước kia, cứ cách mấy ngày cậu lại phải đến đây ăn một bữa, một tuần liền mà không ăn là rầu rĩ không vui."
Hành Châu chỉ cười mà không nói chuyện.

Đồ ăn được mang lên, Hành Châu hỏi: “Uống gì không?”
Khương Hồi ngẩn người: “Được.”
Hành Châu nâng chai bia lên: "Nào, chúc mừng anh sắp được ra mắt!"
Hai chai bia cụng vào nhau, một hơi cạn đáy.

Thức ăn nóng hổi xua đi sự lạnh lẽo của tiết trời ngày thu, hai má Hành Châu hơi đỏ lên, không biết là do say hay do nóng.

Khương Hồi nói: “Lần này công ty vẫn quyết định cho ra mắt một nhóm idol, anh là đội trưởng.”
Hành Châu cười cười: “Anh nhất định sẽ làm tốt!"

Trước kia, khi Hành Châu còn làm thực tập sinh thì Khương Hồi đã được công ty chỉ đích danh làm đội trưởng.

Khương Hồi có đủ các tố chất để làm người lãnh đạo, vừa có tài năng vừa biết điều hòa mối quan hệ với mọi người xung quanh, không có gì có thể che trách.

Nghĩ một lúc Hành Châu lại nhớ về những ngày tháng mình còn là thực tập sinh, tính ra hắn mới chỉ ra mắt nửa năm, bây giờ nhớ lại lại có cảm giác như đã trôi qua nửa đời người.

Khương Hồi hơi siết chặt đôi đũa, đột nhiên nói: "Làm An cũng ra mắt với vai trò rapper trong nhóm."
Hành Châu ngẩn người một lúc mới nhớ ra Lam An là ai.

Ngay sau đó trong lòng dâng lên sự chán ghét.

Khương Hồi cẩn thận quan sát sắc mặt Hành Châu, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi ra thắc mắc đã giấu sâu trong lòng: "Rốt cuộc cậu và Lam An xảy ra mâu thuẫn gì vậy?"
Không khí trầm xuống trong chốc lát, mãi lâu sau Hành Châu mới nói: "Không có gì.”
“Anh Khương, chuyện của em anh đừng để ý đến, cứ vui vui vẻ vẻ ra mắt đi, cố gắng tiến về phía trước." Hành Châu thật lòng chúc phúc cho Khương Hồi.

Khương Hồi ngẩn người, ngay sau đó cười cười: “Tự dưng anh nói đến chuyện này làm gì không biết..."
Bởi vì Hành Châu còn lịch trình lúc đêm khuya, lần gặp mặt này là miễn cưỡng chèn thêm vào nên chỉ được thư thả một tiếng.

“Ăn vui không?” Chị Kỳ cười tủm tỉm hỏi.

“Vẫn ngon như trước đây.” Hành Châu cười nói.

“Vậy sau này có thời gian thì lại đến nhé, chị nhất định sẽ ưu tiên cho hai người!"
"Được."
Hai người mặc áo khoác, Hành Châu đội thêm mũ lưỡi trai lên rồi mới ra ngoài.

Ra đến đầu ngõ, Hành Châu chỉ vào chiếc xe đang đậu phía đối diện: "Tôi đi xe đến đây, anh còn phải tập luyện không?"
Khương Hồi gật đầu: "Có, chắc phải luyện suốt đêm."
"Vậy tôi đi trước."
Hành Châu quay đầu định rời đi.

“Tiểu Châu!”
Hành Châu dừng bước.

“Tiểu Châu, suốt mấy tháng nay anh vẫn luôn nghĩ, giá mà em còn ở đây thì tốt rồi… Chúng ta có thể cùng nhau ra mắt, cùng nhau đứng trên sân khấu, cùng nhau theo đuổi ước mơ…”
Khương Hồi tự giễu mà cười cười: “Là anh quá tham lam rồi…”
Hành Châu rời đi nửa năm, mỗi ngày Khương Hồi đều xem tin tức cửa hắn nhưng không liên lạc, y muốn đợi đến khi mình được ra mắt mới chia sẻ với Hành Châu.

Vì thế mỗi ngày Khương Hồi đều lao đầu vào luyện tập, chỉ mong sớm ngày được ra mắt.

Nhưng không được ở cùng một nhóm với Hành Châu, Khương Hồi cảm thấy ước mơ của mình như mất đi một nửa, thứ mà y liều mạng theo đuổi nay đã không còn như trước nữa rồi.

Hành Châu không quay đầu lại: "Anh Khương, con người ấy mà, cứ phải hướng về phía trước mà đi.

Chuyện đã qua thì để nó qua đi.".